CHƯƠNG 235
Sở Trực đứng yên tại chỗ nhẹ nhàng liên tục vung kiếm khí.
Từng đạo kiếm khí mãnh liệt như mưa rơi lên người Tửu Thương.
Sau sáu sáu ba mươi sáu đạo kiếm khí, Tửu Thương nằm sõng soài trên đất như bao cát.
Cả người hắn ta toàn là vết thương, đá xanh dưới thân vốn đã bị nổ tung giờ lại bị kiếm khí chém phẳng như gương.
Trên đá xanh là những bát quái trận đơn giản. Sở Trực đã nương tay rồi đấy, bằng không Sở Trực đã tung ra chín chín tám mươi mốt đạo kiếm khí, lúc đó chắc chắn Tửu Thương sẽ chết không toàn thây.
Lại là một sự im lặng tới chết người, học viên của Âm Dương viện lại cạn lời.
Thảm bại, như đang bắt nạt một đứa con nít.
Tửu Thương sư huynh luôn xếp hạng top trong Âm Dương viện lại thua như thế này. Thậm chí còn thua thảm hơn trận trước.
Dù sao trận trước mọi người cũng có thể nhìn ra Hàn Liên đã dùng chiêu mạnh nhất.
Nhưng trận này Sở Trực cứ như đang chơi đùa vậy. Tuỳ tiện ra vài đạo kiếm khí đã đủ khiến Tửu Thương sư huynh thảm bại.
Nhiều học viên Âm Dương Viện đã mặt mày tái mét, những lời vừa la hét vừa rồi chẳng khác nào những cái tát tát liên tục vào mặt họ, khiến ngũ quan của họ biến dạng.
Sao lại thế này chứ?
Đó là tiếng lòng của phần lớn học viên Âm Dương viện.
Đến cả bọn tinh anh như Diêm Từ Vũ, Huyễn Tầm, Kiều Chinh đều nhìn Nhất Nguyên viện với ánh mắt khác.
Một tên không tệ thì bọn họ chẳng thèm đặt vào mắt. Nhưng nếu hai tên không tệ thì phiền phức rồi.
Nếu cả năm người Nhất Nguyên viện đều có trình độ như thế này thì địa vị của họ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Trong trận chiến xếp hạng học viện năm nay, có lẽ sẽ có vài con thiêu thân.
Sở Trực cầm kiếm mỉm cười bước xuống đài. Trước khi đi, hắn ta còn gật đầu với Cửu Thiên, ý là, còn lại giao cho đệ đó.
Hàn Liên hét với Cửu Thiên đáng đứng trên đài: "Cửu Thiên sư đệ, trận cuối rồi, không cần nề mặt bọn họ. Mau xử lý đi, chúng ta còn phải về mau, trong nhà có việc đấy."
Cửu Thiên bình tĩnh gật đầu rồi chậm rãi bước lên.
Lúc này, Dụ Lãng, Điền Bất Khinh đều nhìn Lãnh Tử Thâm. Trong ba người còn lại, chỉ có Lãnh Tử Thâm mạnh nhất.
Lãnh Tử Thâm cắn răng đứng dậy, dù hắn ta có hơn rén nhưng việc này có liên quan đến mặt mũi của Âm Dương viện, hắn không thể không lên.
"Sao tên Lãnh Tử Thâm này lại hơi do dự nhỉ, khí thế không vững!"
Thân Đồ sư tôn chỉ liếc qua đã thấy Lãnh Tử Thâm không đúng lắm.
Nhất Thanh cười: "Người của Âm Dương viện ấy mà, có thể hiểu được."
Tinh Uyên tức giận liếc mắt nhìn sang rồi siết chặt nắm tay.
Nhất Thanh cười rất vui vẻ, ông ta muốn vả mặt Âm Dương viện thế đấy, sau đó, Nhất Thanh hét với Cửu Thiên: "Cửu Thiên, sao ngươi không lấy kiếm ra chặt dưa cắt rau, xử lý nhanh đi."
Cửu Thiên cười cười: "Sư tôn, không cần dùng kiếm đâu."
Cửu Thiên nở nụ cười tự tin.
Nhất Thanh thấy khí tức của Cửu Thiên rất mạnh nên cũng không nói gì nhiều nữa.
Những học viên Âm Dương viện bên dưới tỏ vẻ không vui, chặt dưa cắt rau gì chứ!
Có thanh âm hai học viên hét lên.
"Lãnh Tử Thâm sư huynh cố lên, huynh là cường giả võ bảng đấy.
"Đúng vậy, Lãnh Tử Thâm sư huynh sẽ không thua"
Hai người hét xong bỗng phát hiện chẳng có ai hưởng ứng cả.
Một lão học viên đứng cạnh kéo áo hắn rồi nói: "Đừng hét nữa, mấy người không biết sao? Tên Cửu Thiên đó cũng là cường giả võ bảng."
Tên học viên kinh ngạc: "Cái gì? Hắn ta lên võ bảng hồi nào thế."
Lão học viên thở dài: "Chỉ mới vài tháng trước thôi. Hắn đã đánh bại Triệu Thế của Hoành Sơn viện trước mặt mọi người đấy."
Một bên khác, Kiều Chinh lén hỏi Triệu Thế: "Hắc Hổ, nghe nói ngươi thua thắng nhãi Cửu Thiên kia hả?"
Triệu Thế đen mặt: "Đúng thì sao?"
Mắt Kiều Chinh hơi loé lên: "Không có gì, xem ra Nhất Nguyên viện khá thú vị đấy."
Trên đài cao, Lãnh Tử Thâm vận canh kình.
Vẫn là trình độ như thế, đã mấy tháng trôi qua mà hắn ta vẫn không hề thăng cấp một chút nào.
Cửu Thiên hơi cau mày, hắn tưởng Lãnh Tử Thâm sẽ cho mình chút bất ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại, ồ, chắc phần lớn thời gian đều dùng để dưỡng thương.
Cửu Thiên lắc đầu, nếu Lãnh Tử Thâm đã không khiến hắn bất ngờ thì hắn lười ra tay quá.
Cửu Thiên khoanh tay thờ ơ nhìn Lãnh Tử Thâm.
Thấy thế, sắc mặt Tinh Uyên tối sầm lại, ông ta lạnh lùng nói: "Một thằng nhãi kiêu ngạo."
Nhất Thanh sự tôn cười cười: "Không phải kiêu ngạo đâu, ngươi nhìn là biết thôi, nói nhảm nhiều làm gì.
Lãnh Tử Thâm nâng kiếm chuẩn bị lao về phía Cửu Thiên. Khi hắn ta vừa cất bước thì một luồng khí tức kinh người đột nhiên giáng xuống trên người hắn.
Như núi lay, biển động, trời sập.
Lãnh Tử Thâm bị đè bẹp xuống đất, khí tực đáng sợ khiến hắn ta không còn sức để nhấc nổi một ngón tay.
Canh kình trên người dần bị nuốt gọn, cả người hắn ta như chìm sâu vào bên trong đá xanh.
Tất cả mọi người đều sững sờ, bởi vì những người xung quanh đều không cảm nhận được khí tức gì cả.
Cửu Thiên cứ đứng yên tại chỗ như thế, bình thản như nước.
Trong phút chốc, tất cả sư tôn có mặt tại đây đều phải biến sắc.