CHƯƠNG 190
“Băng Chi Cực, Hàn Sương Thiên Địa.
"
Đưa tay chỉ điểm, một tia sáng cực mỏng bắn ra, đáp xuống thân bạch hổ.
Tia sáng này không xuyên qua mà hóa thành mấy bức tường băng, lập tức nhốt bạch hổ vào trong.
Bạch hổ húc đầu vào tường băng, sức mạnh đáng sợ khiến đám người Cửu Thiên cảm thấy màn sáng dưới chân cũng run rẩy theo.
Tường băng dày xuất hiện vết nứt, cổng trấn giữ phía sau lưng lại chợt lóe sáng.
Khi quay người lại, đôi cánh trên lưng bạch hổ giống như lưỡi đao chém tan bức tường băng bên cạnh.
Tất cả mảnh băng vụn còn chưa rơi xuống đất thì đã hóa thành một luồng sáng xanh lam xuyên vào cổng trấn giữ.
Ngay sau đó, phía cổng trấn giữ lại truyền tới tiếng cửa mở rõ ràng.
Lúc này, Hàn Liên cũng đã hiểu.
Hắn ta gào lớn: “Cánh cổng này đang hấp thụ sức mạnh!”
Trúc lão quỷ cũng hét to: “Tên tiểu tử ngu ngốc, bây giờ mới nhận ra à? Mau tấn công đi.”
Cửu Thiên quay đầu, liếc nhìn Trúc lão quỷ bằng ánh mắt thâm sâu: “Phong Lịch lão tiên sinh, chẳng lẽ ông không nhận ra cánh cổng trấn giữ này đang hấp thu tất cả sức mạnh hay sao? Nếu như chúng ta cũng ra tay, sợ rằng kim long trên cửa cũng sẽ chui ra luôn đấy. Ông chắc chắn chúng ta có thể đối phó với hai con thú trấn giữ này chứ?”
Trúc lão quỷ hơi sửng sốt, quả thật ông ta không nhận ra điều này.
“Làm sao cậu biết nó….
Trúc lão quỷ còn chưa nói xong, bạch hổ đã triển khai tấn công.
Nó há miệng phun ra một ngọn lửa màu trắng, trong nháy mắt đã bao vây lấy đám người Triệu Thường.
“Thủ!”
Triệu Thường kinh hãi hét lên. Năm người đồng thời giơ pháp khí.
Thiên Địa Chi Lực ngưng kết tạo thành đại trận lấp lánh ánh sáng, lưu chuyển trước người bọn họ, chặn đứng con bạch hổ.
Nhưng bạch hổ không chỉ dùng mỗi chiêu này. Đương lúc phun lửa, bạch hổ đột nhiên đập cánh lao lên.
Trúc lão quỷ không chút do dự, giơ tay tung chiêu.
“Thiên Địa Tù Long!”
Ngũ Hành hóa thành ngục thất, giam bạch hổ lại.
Tiếng hổ gầm liên tục vang lên, bạch hổ ra sức giãy dụa, lửa trắng bắn tung tóe, bay thẳng tới trước mặt đám người Cửu Thiên.
Lúc này, Hàn Liên vội vàng phóng ra canh kình, chuẩn bị ngăn cản.
Nhưng Cửu Thiên lại ghì chặt hắn ta xuống, nói: “Thu hồi canh kình, không được làm gì hết, không cần phải động thủ”
Bạch hổ mãnh liệt xông tới, Cửu Thiên đứng bất động tại chỗ, chỉ trong chốc lát, lửa trắng xuyên qua cơ thể hắn.
Sở Trực, Sở Chính đều nghe thấy tiếng Cửu Thiên hét, nhưng bản năng võ giả của bọn họ vẫn khiến bọn họ phóng ra canh kình.
Chỉ một thoáng sau, bọn họ cảm nhận được đau đớn khi canh kình bị thiêu cháy.
Nỗi đau này như tới từ tận trong xương tủy, khiến ba người Sở Trực, Sở Chính, Hàn Liên đều phải kêu lên.
Cửu Thiên không ngừng gào thét: “Tản canh kinh đi, nhanh lên, tản canh kình đi.”
Ba người nhìn Cửu Thiên không hề hấn gì, vội vàng tản canh kình.
Kể ra cũng kỳ lạ, ngay khi bọn họ tản canh kình đi thì những ngọn lửa kia hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến bọn họ nữa.
Hàn Liên không biết chuyện gì, ngẩn ngơ nhìn ngọn lửa xuyên qua cơ thể mình, lẩm bẩm nói: “Chuyện gì thế này?”
Cửu Thiên chậm rãi nói: “Đây gọi là trận pháp đáp trả sức mạnh. Con bạch hổ này mạnh bao nhiêu hoàn toàn dựa vào việc chúng ta phản kháng mạnh thế nào. Chỉ cần chúng ta không nhúc nhích, bạch hổ sẽ không lần theo được chúng ta.
Nói xong, Cửu Thiên quay đầu nhìn về phía cổng trấn giữ.
Kim long trên cửa và kim long vừa nãy có phần không giống nhau.
Đầu rồng quay lại, đôi mắt rồng nhìn chằm chằm đám người Cửu Thiên.