Việc đưa nạn dân quay về huyện Tịch Xuân diễn ra êm thấm. Xét trên một góc độ nào đó thì cách làm của Tư Đồ Tĩnh không hề vô ích, từ sau khi y chịu trách nhiệm xử lý, mọi việc đều trôi chảy, gọn gàng.
Rất nhiều chuyện ở nha môn không còn người đứng đầu lĩnh xướng do các quan Hạ tộc thất thế. Mọi chuyện chỉ có thể chờ ý chỉ triều đình ban xuống, do đó mới có chuyện các quan viên cấp thấp tạm thời nắm quyền cao nhất.
Hành động này, xét theo góc độ nào đó, chính là cuộc đấu tranh quyền lực bất đắc dĩ nơi triều chính. Dù sao thế lực của hoàng tộc và thế gia ở Nghi xuân lần nữa được phân chia lại, những tranh chấp ngầm lại lần nữa nổ ra. Chưa đạt được quyền lợi thực sự, triều đình hiển nhiên sẽ không tuỳ tiện điều phái quan viên về đây.
Nội các đề xuất danh sách, Hoàng đế không chịu ấn ngọc tỷ, dĩ nhiên danh sách đó sẽ không có hiệu lực. Người Hoàng đế chọn, nội các lại không chấp nhận, thì y cũng khó có thể nhậm chức. Chính vì chuyện phân chia thế lực ở phía đông quận Nghi Xuân lần này mà cả Yến kinh đang sôi sục trong một cuộc đua ác liệt.
Triều đình hạ chỉ, nhờ đó các quan viên cấp thấp không thuộc Hạ tộc tạm thời mới có cơ hội phất lên. Nhưng cũng vì thế mà bọn họ lại cảm giác được thời cơ đã đến, ôm ấp hy vọng trong đợt thực hiện công tác trùng tu sau thiên tai này sẽ lập được thành tích. Nếu may ra không chừng hai chữ “Tạm thời” kia sẽ biến thành thực, tuy rằng khả năng này không cao nhưng cũng không phải không thể. Chính vì vậy các quan viên địa phương lập tức chấn chỉnh tinh thần, hăng hái như gà chọi, nhiệt tình làm việc. Không ít quan viên địa phương đến các khu nạn dân, nói chuyện với bọn họ, an ủi, khiến người dân vô cùng cảm động.
Những quan viên này thật ra khi đã dốc sức làm việc, năng lực của bọn họ tuyệt không hề kém.
Lúc trước những vị trí đứng đầu ở các nha môn đều là của các quan thuộc Hạ tộc, còn các vị quan hiện nay vốn chỉ là các quan cấp thấp nhất, chính là người trợ giúp xử lý công vụ cho quan trên. Chính vì thế bọn họ hiểu rõ từng điểm khó, dễ của công việc. Giờ phút này tất cả công việc của nha môn đều do bọn họ đảm nhận và ra quyết định, tự nhiên bọn họ có thể làm được tốt.
Kết quả là, triều đình không cử một người nào đến lại khiến khu vực chịu nạn thiên tai phía đông huyện Nghi Xuân được cứu trợ vô cùng thuận lợi, công tác cứu trợ thực hiện nghiêm chỉnh, đâu ra đấy. Các nạn dân theo sự sắp xếp của các quan viên nghe lệnh Tư Đồ Tĩnh dần hồi hương, công tác chống lũ ở tiền tuyến cũng kết thúc tốt đẹp.
Sau lần điều tra trên diện rộng lần trước, hơn một nửa quan chức bị chứng thực đã mua chức quyền đều bị đuổi việc, tuy nhiên vẫn còn một bộ phận người vẫn đang tiếp tục chịu sự điều tra, quyết không để lọt lưới.
Về vấn đề này, biểu hiện của Tư Đồ Tĩnh rất tích cực, dù sao y cũng không muốn lưu lại hậu hoạ của Hạ tộc. Nếu không, đến lúc đó, hắn sẽ là phản đồ lớn nhất của Hạ tộc, tất nhiên sẽ trở thành đối tượng cho dư đảng của Hạ tộc truy sát.
Ngự lâm quân của Hàn Mạc cũng đã giao hai kho lúa cho quân thủ thành coi giữ, lương thực trong kho đã không còn lại bao nhiêu. Đại bộ phận Ngự lâm quân cũng đã về đóng quân ở Âm Dương cốc.
Bộ binh đã ra lệnh, không kể Ngự lâm quân của Hàn Mạc, Gia Cát Dân phải điều động thêm hai ngàn quân thủ thành hợp lại với Ngự lâm quân. Tất cả nghe theo sự lãnh đạo của Hàn Mạc, phó tướng là Giám sát sứ Lăng thái giám, tập trung xe thuê dân phu quận Nghi Xuân mang giáp trụ binh khí và các trang thiết bị chất lên xe đưa về Yến kinh, giao nộp lại cho Hộ bộ, cất vào quốc khố.
Hơn một vạn mũ và áo giáp, cùng mấy vạn kiện binh khí các loại, muốn lấy ra khỏi bát quái vây đòi hỏi phải mất rất nhiều công sức.
Số xe cần trưng dụng không phải là con số nhỏ, dân phu cần thuê lại càng không ít.
Cũng may đây là mệnh lệnh từ Bộ binh truyền ra. Bộ binh thượng thư Phạm Vân Ngạo liền ra lệnh cho khu vực phía tây quận Nghi Xuân, trưng dụng xe từ bên đó. Phạm Vân Ngạo lão gia vừa ra lệnh, gia tộc họ Phạm liền bắt tay hành động tức khắc, điều động xe từ khắp nơi, lại thuê rất nhiều dân phu, tất cả đều từ bốn huyện phía tây tập trung về huyện Tịch Xuân.
Phạm gia lúc này tuy rằng góp phần cứu nạn, đã phái không ít người lên tiền tuyến chủ động trợ giúp mọi người chống lũ nhưng công lao không được biết đến nhiều. Mà công lao lớn nhất lại bị Tiêu gia chiếm lấy.
Thiết nghĩ muốn nâng cao thực lực của gia tộc nhất định phải tranh thủ chút quyền lợi tại triều đình, đến khi cần chỉ cần bỏ ra chút quyền lợi, mà quyền lợi này hiển nhiên chính là công lao.
Trong sự kiện lần này, Hàn gia và Tiêu gia hiểm nhiên đã chiếm được lợi thế, kể cả Tô gia, nhờ có Tô Khắc Dung bị hại mà cũng đạt được chút quyền lợi nhất định. Phạm gia dĩ nhiên không cam lòng chịu lép vế, dù thế nào cũng muốn kiếm được chút quyền lợi vào tay.
Không thể phủ nhận lần vận chuyển vũ khí về kinh này thực sự là một sự kiện trọng đại. Mọi người đều hiểu đống vũ khí này là do Hạ gia tích cóp cất giấu rất nhiều năm mà có được, đã tốn rất nhiều sức người sức của, giá trị của nó không cần nói cũng đoán được.
Một đống vũ khí như vậy được đưa vào kho của Hộ bộ, đối với Yến quốc mà nói, xét về mặt quân sự hậu cần quả đã bổ sung được lượng lớn.
Phạm gia tích cực gom xe, thành lập tổ dân phu giúp vận chuyển, tuy rằng không phải là công lao gì lớn lắm, nhưng ít nhất cũng trở thành một lợi thế trên triều của Phạm gia.
Vì lần vận chuyển này, sau khi Nội các thảo luận đã quyết định yêu cầu Hộ bộ chi ra một lượng bạc dùng làm chi phí vận chuyển, mỗi một dân phu tham gia vận chuyển đều sẽ nhận được một khoảng bồi dưỡng nhất định.
Bởi vì trong bát quái vây có một số cạm bẫy không thể tuỳ tiện động vào, nên Công bộ buộc phải phái quan viên giỏi về cơ quan thuật tới xử lý.
Công bộ của Yến quốc dĩ nhiên cũng không thiếu nhân tài, cao thủ về cơ quan cũng có. Nhưng bát quái vây là do Mặc gia sáng tạo ra, dù có đại khái bản vẽ đường đi nước bước trong bát quái vây nhưng các quan viên Công bộ vẫn không thể nào hiểu rõ toàn bộ thiết kế của bát quái vây. Cơ quan ngầm này thật sự quá phức tạp, cũng quá biến ảo, dù là cao thủ Công bộ muốn hiểu rõ bố cục của toàn bộ bát quái vây cũng khó ngang với lên trời.
Nói chung, các chuyên gia về phương diện này tuy rằng không thể nắm rõ toàn bộ về bát quái vây nhưng vẫn có thể sắp xếp được mấy con đường an toàn để mọi người khuân vác vũ khí ra ngoài.
Lúc này, Hàn Mạc chợt nhớ tới nhị chủ sự của Tây Hoa Thính, Công Thâu Toàn. Y là con cháu của Công Thâu tộc, là người vô cùng am hiểu về thuật bố trí cơ quan. Công bằng mà nói, trong mắt Hàn Mạc, bản lĩnh của mấy viên quan trong Công bộ thua xa Công Thâu Toàn. Hàn Mạc thắc mắc không hiểu nếu là Công Thâu Toàn lúc này liệu có đủ sức phá giải toàn bộ cơ quan của bát quái vây hay không?
Trong lòng Hàn Mạc biết, nếu đến Công Thâu Toàn cũng không thể phá giải bát quái vây thì chỉ sợ rằng không kể người của Quỷ cốc, trên đời này rất ít người có thể làm được!
Đương nhiên, không một người nào biết, trong đám vũ khí thu được trong bát quái vây, có một số thứ đặc biệt đã bị Hàn Mạc lấy đi từ lâu, bí mật chuyển đến một nơi khác.
Những thứ đó thoạt nhìn thì tưởng là những ống trúc bình thường, nhưng Hàn Mạc hiểu rất rõ sự lợi hại của chúng.
Ngoài ra còn có một trăm năm mươi cung tên đặc biệt, nhìn bề ngoài thì giống y như cung tên của Khuất Địch Hãn đã dùng để bắn chết Miêu Vũ, có điều cung tên trong tay Khuất Địch Hãn khi đó có màu xanh biếc, còn vỏ ngoài của một trăm năm mươi cung tên này có màu tím.
Hàn Mạc nhất thời cũng không hiểu rõ sự khác nhau giữa hai loại cung tên này, nhưng y đặc biệt hiểu rõ, đây nhất định là một loại vũ khí cực kỳ lợi hại. Chính vì thế hắn mới muốn chiếm lấy.
Tiếu Mộc sau khi điều trị đã hồi phục lại như trước.
Ngự lâm quân đều biết Miêu Vũ đã chết, tuy nhiên chân tướng thật sự dĩ nhiên bọn họ không hay biết chút gì. Hàn Mạc chỉ nói Hạ Học Chi đã bày ra cạm bẫy, Miêu Vũ vì bảo hộ y mà bỏ mạng.
Về phần người nhà của Miêu Vũ, Hàn Mạc đã tìm ra bọn họ, thu xếp ổn thoả, dù sao khoảnh khắc cuối cùng của Miêu Vũ quả thật vì bảo vệ y mới bị Khuất Địch Hãn nhân đó giết chết.
Dù sao Khuất Địch Hãn đã chết trong bát quái vây, Miêu Vũ chết cũng được nhắm mắt.
…
Đợi đến lúc rảnh, Hàn Mạc nhân lúc không có người, đi tới Vô danh tự ngoài ngoại ô hoang dã. Mấy ngày không đến giờ đến nơi, y mới biết A Địch đã đi tự bao giờ.
-Y tỉnh lại rồi, nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi bỏ đi một mình.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng nói:
-E rằng chúng ta sẽ không còn gặp lại y nữa!
Hàn Mạc nhíu mày, tuy rằng y cùng A Địch cùng chung hoạn nạn, cùng chiến đấu từ trong bát quái vây mà ra, thậm chí trở thành huynh đệ, nhưng Hàn Mạc vốn rất nghi ngờ thân phận của y.
Hàn Mạc đã từng thoáng có ý định diệt trừ A Địch, ít nhất như thế sẽ càng giấu được thân phận bí mật của Trang Uyên.
Y không thể biết chính xác liệu A Địch có nói ra chuyện của Trang Uyên hay không. Xét đến tình huống lúc A Địch bị trọng thương, nếu lúc đó Hàn Mạc muốn giết y, quả là vô cùng dễ dàng.
Hàn Mạc từ trước đến nay xử lý mọi chuyện luôn quyết đoán, giờ lại hơi do dự.
Giết A Địch dĩ nhiên là dễ, nhưng dù sao cũng là người cùng trải qua một phen sống chết với y. Quan trọng hơn là, hai người đều là đệ tử của Quỷ cốc, ít nhất trên danh nghĩa hai người cũng là huynh đệ với nhau. Nếu Hàn Mạc thật sự xuống tay với A Địch, vậy chẳng phải là giết chết đồng môn sao? Sư phụ Trang Uyên thân là tông chủ của Quỷ cốc sẽ nghĩ thế nào đây?
Hiện giờ A Địch đã đi xa, Hàn Mạc chỉ có thể cảm thán trong lòng.
Hoàng hôn về trên hồ sen, mặt trời ngả về phía tây, ánh chiều tà ảm đạm chiếu xuống, khiến cảnh vật nơi hồ sen thật lạ lùng. Bốn phía xung quanh hồ sen rau cúc dại cùng cỏ lau khẽ lay động, không gian hoang vắng tĩnh mịch.
Tiêu Linh Chỉ nhìn ra sự lo lắng trong mắt Hàn Mạc, nàng vốn là người thông minh, sao có thể không rõ y đang nghĩ gì, liền buồn bã nói:
-Ngươi lo A Địch sẽ tiết lộ thân phận của tiên sinh?
Hàn Mạc chắp tay sau lưng, đứng bên hồ sen, trầm mặc một lát, rồi nói:
-Y xứng đáng được gọi là bậc trượng phu!
Tuy rằng không biết chính xác được thân phận của A Địch, dù rằng y rất ngạo mạn, nhưng Hàn Mạc cảm giác rằng người này hành sự xứng đáng là trượng phu.
Người như vậy, nhất định sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Yên lặng một lúc, Tiêu Linh Chỉ mới nhẹ giọng hỏi:
-Có phải vài ngày nữa sẽ phải về kinh rồi không?
-Ừ!
Hàn Mạc gật gật đầu.
-Những thứ vũ khí trang bị này chỉ cần thêm hai ngày nữa là chuyển xong. Nghi Xuân phía bên này tạm thời đã ổn định rồi, những chuyện khác không liên quan đến Ngự lâm quân chúng ta. Đợi đến khi chuẩn bị xe xong, chúng ta sẽ hồi kinh. Hai ngày tới ta sẽ bố trí cho mọi người về kinh trước!
Hắn liếc mắt nhìn Tiêu Linh Chỉ. Từ sau khi gặp nạn ở bát quái vây, Tiêu Linh Chỉ đã bớt lạnh lùng cùng cao ngạo, càng lúc nàng càng nhẹ nhàng hơn:
-Tiểu Quân đã hồi phục rồi sao?
Tiêu Linh Chỉ nhìn lá sen trong hồ cùng mấy chú chuồn chuồn đang chập chờn bay, nói:
-Cũng khoẻ rồi!
Nàng liếc mắt nhìn Hàn Mạc, định đối mắt với y rồi lại quay đầu đi, hỏi:
-Ngươi định an bài cho tiên sinh thế nào? Đưa về kinh làm phụ tá cho Hàn gia các người, hay là làm phụ tá cho Hàn Mạc ngươi?
Hàn Mạc nghiêm trang, thản nhiên nói:
-Ta là đại đệ tử của Quỷ cốc, tiên sinh hiện giờ cử động không tiện, dĩ nhiên ta phải chăm sóc rồi. Chuyện này có vấn đề gì sao?
Tức thì, Tiêu Linh Chỉ cười lạnh, nói:
-Ngươi định dùng danh nghĩa này lợi dụng tiên sinh sao? Ngươi cũng biết, một khi trở thành phụ tá cho ngươi, hắn sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa ngươi nhất định cũng sẽ gặp nguy hiểm. Một khi chuyện này lọt ra ngoài, ngươi có thể tưởng tượng hậu quả đáng sợ thế nào không?
Hàn Mạc thở dài, biết rằng đối với rất nhiều chuyện, lập trường của hắn và nàng rất khác nhau, liền dịu dàng nói:
-Quân sư, đừng nói đến chuyện này nữa!
-Vì sao lại không nói?
Tiêu Linh Chỉ quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp của nàng cũng nghiêm trang không kém:
-Hàn Mạc, nếu ngươi là đệ tử của Quỷ cốc, có rất nhiều chuyện ngươi nên nghĩ cho tiên sinh!
Hàn Mạc nhíu mày, thản nhiên nói:
-Vậy đưa tiên sinh về trong kinh thu xếp không phải là nghĩ cho tiên sinh sao? Tiên sinh hiện giờ như vậy, chẳng lẽ nàng có cách nào thu xếp ổn thoả hơn sao?
-Ta muốn nghe ý kiến của chính tiên sinh!
Tính nết quật cường của Tiêu Linh Chỉ lần nữa lại nổi lên.
Hàn Mạc nhìn chằm chằm Tiêu Linh Chỉ:
-Vậy nàng nói cho ta biết ý kiến của tiên sinh như thế nào?
-Tiên sinh ngày ngày xem kinh Phật, hiển nhiên là muốn được yên tĩnh. Đi theo ngươi, y có thể tĩnh tâm được sao?
Tiêu Linh Chỉ cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm Hàn Mạc:
-Ở bên cạnh ngươi nhất định chỉ có sát khí!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
-Mấy năm nay tiên sinh chịu bao nhiêu lần tra tấn. Theo lời y, bao nhiêu tâm sức của y đều đã cạn kiệt, hiện giờ đọc kinh Phật, chỉ là để phục hồi tâm lực, dùng kinh Phật xoa dịu vết thương lòng mà thôi. Nàng đừng quên, tiên sinh có thể theo chúng ta đi ra, chính là vì một người, Tôn Tẫn. Tiên sinh noi gương Tôn Tẫn nên mới tiếp tục sống sót. Vận mệnh của Tôn Tẫn như thế nào cả nàng và ta đều hiểu rõ. Y cũng là bị chính sư đệ của mình, Bàng Quyên hại đến tứ chi tàn phế, nhưng Tôn Tẫn dù thân thể tàn phế nhưng vô cùng kiên cường, bằng đôi chân tàn tật mà lập nên sự nghiệp. Tiên sinh rời khỏi bát quái vây, chẳng lẽ không phải vì muốn trở thành một Tôn Tẫn thứ hai? Tiên sinh đã học nghệ ở Quỷ cốc mấy chục năm trời, một thân tài hoa, nếu cứ thế mà mai danh ẩn tích, sở học cả đời không có chỗ dùng. Nàng cho rằng như vậy là công bằng với tiên sinh sao?
Tiêu Linh Chỉ cắn môi, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
Hàn Mạc chậm rãi đến trước mặt Tiêu Linh Chỉ, cảm nhận mùi thơm quen thuộc trên người nàng thoảng qua, thở dài một tiếng, nói:
-Quân sư, có một số người sống cả đời không phải vì muốn được bình yên, ví như ta, ví như nàng, ví như tiên sinh!
Sắc mặt Tiêu Linh Chỉ thoáng nhợt nhạt, nhìn Hàn Mạc, nàng quay đầu đi.
Hàn Mạc nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dịu dàng nói:
-Nàng yên tâm. Ta vĩnh viễn sẽ làm thần hộ mệnh cho quân sư. Vĩnh viễn! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK