Mục lục
[Dịch] Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng nghe thủy viên và các hoa viên bình thường không giống nhau. Nơi đây rất yên tĩnh và đầy hương thơm phiêu đãng, mùi thơm từ cây hoa quýt tràn ngập đến từng góc nhỏ. Ở trong sân, có hai cây quýt trổ đầy hoa, tô điểm cho thủy viên thêm ngập tràn sức sống.


Trong thủy viên đương nhiên là có nha hoàn. Vốn trong viện tổng cộng có bốn người, hai hầu hạ Bích di nương, hai hầu hạ Lục tiểu thư Hàn Thấm. Nhưng từ trước đến giờ, Bích di nương không phải là người thích hình thức, mặc dù bốn nha hoàn cũng không coi là nhiều, nhưng nàng vẫn bỏ đi hai, chỉ để lại hai nha hoàn ngày thường giúp đỡ quét dọn một chút mà thôi.

Cho nên trong viện nếu không xảy ra chuyện gì đặc thù thì từ trước đến giờ cũng rất an tĩnh.

Tiêu Đồng Quang dừng ở trước sân, hướng vào bên trong nhìn một chút, nhìn thấy bất quá chỉ có hai nha đầu đang ở sân nơi chăm hoa tưới nước, lão ta bèn cười hắc hắc, quay đầu hướng phía sau hai gã hạ nhân nói:

- Các ngươi chờ ở chỗ này, Bổn quan đi vào bái phỏng di nương một chút!

- Đại nhân, điều này sợ rằng không ổn!

Hạ nhân Hàn gia cả gan nói:

- Đây là chỗ ở của nữ quyến, đại nhân hay là đừng đi vào...?!

- Vô liêm sỉ!

Tiêu Đồng Quang quát lạnh nói:

- Ngươi còn nói nhiều nữa, ta sẽ lập tức xé nát cái miệng của ngươi! Chủ tử của ngươi cũng không dám nói chuyện như thế với Bổn quan, ngươi chỉ là một tên cẩu nô tài mà sao nói nhảm nhiều vậy?




Tiêu Đồng Quang lớn giọng trách cứ khiến cho các nha hoàn bên trong viện chú ý. Các nàng nhìn thấy một lão già mặc cẩm y đứng ở ngoài cửa, nhưng lại không nhận ra là ai vì trong nội phủ này, những người có thể tự tiện ra vào chỗ này cũng không nhiều lắm.

Một nha hoàn liền tiến đến thi lễ, sau đó hướng hạ nhân phía sau Tiêu Đồng Quang ném cho một ánh mắt mang sự chất vấn, ý tứ rất đơn giản là các ngươi sao lại mang ngoại nhân tới quấy rầy sự an tĩnh của di nương?

Hạ nhân bất đắc dĩ nhún nhún vai nói:

- Vị này là Hộ Bộ Tả Thị Lang Tiêu đại nhân! Lão gia phân phó chúng ta phụng bồi Tiêu Thị Lang đi tham quan khắp phủ một chút!

Nha hoàn nghe là Thị Lang đại nhân, vội vàng quỳ xuống khấu đầu.

- Di nương có ở trong không?

Tiêu Đồng Quang trong mắt lóe lên quang mang, nhìn vào trong vườn hỏi.

- Có ạ!

- À...Được...!!!

Tiêu Đồng Quang vuốt cằm nói:

- Bổn quan đã tham quan khắp mọi nơi, không ngờ đến đây đã là chỗ ở của di nương. Có thể mời di nương đi ra ngoài hay không, Bổn quan mạo muội quấy rầy thật là xin lỗi!

Hắn cười giống như một lão đầu vô lương đang cầm kẹo lừa gạt một tiểu la lị vậy.

Quan hàm Hộ bộ Thị lang có lẽ hù dọa không được nhân vật đầu não của Hàn gia, nhưng nếu muốn trấn trụ những tên hạ nhân hay nha hoàn này thì quả là điều dễ dàng, cho nên một nha hoàn đáp ứng một tiếng rồi nhanh chóng chạy về báo cho Bích di nương.

Hàn Thấm lúc này không có ở trong viện, Bích di nương thì đang soi gương để trang điểm, nghe nói có Thị Lang Đại Nhân đang đứng trước cửa thì vội vàng sửa sang lại một phen rồi mang theo ba phần hoảng sợ, ba phần sợ hãi cùng ba phần thấp thỏm đi ra đón.(A Bư: còn 1 phần nữa cho ai biên chương nài đóa…kaka! – con lão cẩu này bị làm 7 món chắc rồi! - Biên).

Bích di nương hôm nay mặc một chiếc váy gấm màu tím nhạt, trên đầu chỉ kẹp một cái kẹp tóc đơn giản, cũng không đeo đồ trang sức hoa lệ mà chỉ có một cây trâm bằng gỗ, chân đi một đôi giày thêu màu hồng, nhìn qua thật giống châu tròn ngọc sáng, thanh tiên thoát tục.

Tiêu Đồng Quang vừa thấy được Bích di nương đi ra ngoài, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng, thấy Bích di nương bước nhanh tới, bộ ngực đầy đặn theo bước chân lay động phập phồng ra làm cho người ta phải mờ cả mắt.

Song hắn đành phải nuốt từng ngụm nước miếng, hận không được lập tức đem mỹ phụ nở nang này ôm vào trong phòng mà hảo hảo giày xéo một phen.

Bích di nương không những có thân thể trước sau lồi lõm nóng bỏng mà còn có khí chất mảnh mai dịu dàng. Hai điểm này, vô luận là điểm nào cũng là sát chiêu trí mạng đối với nam nhân. Lão dùng hai mắt nhìn thật tập trung, đối với loại người như Tiêu Đồng Quang này mà nói, đây không thể nghi ngờ là sự hấp dẫn ngấm vào tận xương tủy nha!

- Thiếp thân bái kiến Tiêu đại nhân!

Bích di nương dẫn nha hoàn dịu dàng quỳ gối hành lễ.

Đôi mắt hung hăng của Tiêu Đồng Quang nhìn chăm chú vào bộ ngực đầy đặn của Bích di nương, thấy nàng quỳ xuống kiều nhan ướt át, xinh đẹp tuyệt trần không nhịn được vươn tay muốn đi đỡ Bích di nương trong miệng thì nói:

- Mau đứng dậy đi, mau dậy đi, không cần phải đa lễ như vậy!

Hắn còn chưa đụng được tay Bích di nương, Bích di nương đã nhanh chóng đứng dậy, hai tay rất ưu nhã chồng lên nhau giữ nguyên tư thái khiêm cung đáp:

- Tạ đại nhân!

- Bổn quan đã nói, không cần đa lễ…!!!

Tiêu Đồng Quang cười híp mắt nói:

- Tiêu gia cùng Hàn gia đều là thế gia Yến quốc, hai nhà cũng là thần tử Yến quốc, ta và ngươi cũng chính là người một nhà mà!

- Thiếp thân không dám!

Bích di nương không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Đại nhân là khách, hơn nữa thân phận đại nhân tôn quý! Tiện thiếp thân phận hèn mọn, không dám sánh cùng đại nhân!

Lông mày của nàng tựa như thanh sơn, con mắt như thu thủy, má phấn đỏ ửng. Tuy chỉ là thiếp thân nhưng lại có một cỗ tư thế nghiêm nghị khiến người khác không thể nào xâm phạm tư thế cao quý đó.

Tiêu Đồng Quang thấy Bích di nương thanh nhã thoát tục, nghiêm nghị không thể xâm phạm, mà phong vận thành thục kia lại ẩn chứa sự quyến rũ tự nhiên xinh đẹp vô cùng. Một sợi tóc đen nhánh ở khuôn mặt tuyết trắng nhẹ nhàng phiêu đãng, cũng không biết là bởi vì khẩn trương hay sao mà bộ ngực đầy đặn cứ theo hô hấp trên dưới phập phồng.(A Bư: ôi_chết đệ mất – Mới thế đã chết, thanh niên còn yếu lắm! - Biên).

Quả nhiên là càng xem càng thích, cổ họng càng khô khan, hắn đi tới một bước nói:

- Bổn quan nếu là khách, di nương không muốn mời ta đi vào ngồi một chút sao?

Bích di nương nhìn thấy Tiêu Đồng Quang trước tiến thêm một bước, chính mình liền sau lùi một bước, thanh âm bình tĩnh:

- Thiếp thân là một nữ quyến, không dám mời đại nhân đi vào. Đại nhân, Hàn phủ rộng rãi, đình viện rất nhiều, kính xin đại nhân đi những địa phương khác, thiếp thân không dám lưu đại nhân!

- Đây là đạo đãi khách của Hàn gia sao?

- Khách tùy theo chủ, nơi này không tiện để đại nhân đi vào, kính xin đại nhân tha lỗi!

Vẻ mặt Bích di nương vẫn giữ sự cung kính kèm theo lãnh đạm. Nàng tự nhiên là hiểu được tâm tư của Tiêu Đồng Quang, cũng cảm giác được ánh mắt của Tiêu Đồng Quang đảo quanh những nơi bí ẩn ở trên người mình liền quyết định chủ ý vô luận như thế nào cũng không thể cho Tiêu Đồng Quang chiếm tiện nghi.

Thiếp thân dù sao cũng không phải là thê tử, thân phận ti tiện, trong quý tộc ở Yến quốc, thiếp thân có thể dùng làm lễ vật để tặng lẫn nhau.

Bích di nương tuy biết Hàn Huyền Xương có tình cảm thắm thiết với mình, nhưng nàng lại không thể không sợ. Nếu như lúc này bị Tiêu Đồng Quang xâm phạm, Hàn Huyền Xương vì lo lắng đến thế lực mạnh mẽ của Tiêu gia, cũng chưa chắc vì mình mà trở mặt cùng Tiêu gia. Nói không chừng sẽ còn thuận nước đẩy thuyền đem mình đưa cho lão già vô sỉ trước mắt này.

Dù sao tiểu thiếp và hạ nhân cũng không khác biệt nhiều. Dưới tình huống bình thường, trong mắt chủ tử, bọn họ cũng chỉ là công cụ mà thôi.

Nàng lập tực hạ quyết tâm, hôm nay dù mất cả tánh mạng này, cũng không cho lão cẩu hèn hạ này đụng vào mình.

Bích di nương càng lãnh đạm thì Tiêu Đồng Quang càng có hứng thú, thầm nghĩ:

- Hắc…hắc…hắc…, thật là một mỹ phụ thú vị! Thật muốn biết khi đẩy lên giường không biết có còn rụt rè như vậy nữa hay không?

Vẫn giữ nụ cười đê tiện, lão ta nói:

- Di nương thật là thật vô tình! Chẳng lẽ thật không cho Bổn quan một chút mặt mũi nào hay sao? Hoặc là nói di nương không coi Bổn quan vào đâu hả?

Tâm tư của Tiêu Đồng Quang cho dù là nha hoàn hay gã sai vặt bên cạnh trong lòng cũng biết rõ, âm thầm vì Bích di nương mà lo lắng.

Hôm nay Hàn Huyền Xương đi nha môn an bài công việc chuẩn bị khai thác ngọc, Nhị tông chủ thì lại ở trong hoa viên hóng gió, chỉ có thể tìm một cơ hội đi tìm Đại quản gia Hàn bá cầu cứu.

Bích di nương trong lòng tức giận, thần sắc lạnh như băng, cắn đôi môi hồng nhuận hơi trầm ngâm, rồi mới thản nhiên nói:

- Đại nhân thân phận tôn quý, thiếp thân phòng ốc sơ sài, thực không dám để cho đại nhân đi vào, để tránh làm bẩn thân phận tôn quý của đại nhân. Đại nhân …hay là mời người đến nơi khác!

Tiêu Đồng Quang vô sỉ cười nói:

- Di nương nói như vậy, chẳng lẽ trong phòng lại có bí mật gì? Bổn quan phụng mệnh triều đình, thân là khâm sai tới đây dò xét, nếu có dị thường hẳn là phải xem một chút…!!!

Cười hắc hắc cũng không không để ý Bích di nương ngăn trở hướng bên trong phòng xông vào.

Bích di nương xấu hổ vô cùng, rồi lại không biết làm thế nào cho phải đành phải đi theo Tiêu Đồng Quang vào bên trong phòng.

Trong phòng có nhiều vật của nữ nhân, cho dù bị nhìn thấy đối với Bích di nương mà nói đó cũng là một sự xâm phạm.

Nha hoàn cùng gã sai vặt kinh ngạc nhìn nhau lộ ra nét mặt sầu thảm. Ngay lúc này thì thấy ngoài sân, bóng dáng Hàn Mạc bỗng chậm rãi xuất hiện. Hắn ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười lạnh như băng mà tàn khốc. (A Bư: chết mịa em nó rầu! Hắc hắc… - Ta cũng nghĩ thế! Hô…hô - Biên).





- Trong phòng của di nương thật là thơm a!

Sau khi dùng trò vô lại tiến vào bên trong phòng của Bích di nương, Tiêu Đồng Quang hỉnh cái lỗ mũi chó của lão hít vào một trận mãnh liệt, trong phòng tràn đầy mùi đàn hương cùng mùi thơm trên người Bích di nương tản mát ra, làm thú tính của lão vô lại này thêm sôi sục.

Hắn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống rồi nhìn Bích di nương rồi cười hắc hắc mà nói:

- Di nương một người ở chỗ này không cảm thấy tịch mịch sao?

Ánh mắt lão cẩu láo liên, nhìn thấy bên kia có một cái yếm của Bích di nương, thú huyết của lão lập tức sôi trào, liền cảm thấy hạ thân nóng như lửa, chỉ muốn đem Bích di nương kéo lên giường.

Bích di nương cảnh giác đứng ở cửa phòng thản nhiên nói:

- Hàn phủ trên dưới mấy trăm miệng ăn, hơn nữa tiểu nữ cũng ở chỗ này tự nhiên sẽ không tịch mịch!

Nàng đây cũng là nhắc nhở Tiêu Đồng Quang, trong phủ này nhiều người, ngươi tốt nhất không nên làm loạn!

- Thật là khát quá đi! Di nương cũng không muốn rót cho người khách này chén trà hay sao?

Ánh mắt Tiêu Đồng Quang đảo như rang lạc trên người Bích di nương, cẩn thận đánh giá một phen, điều này làm cho Bích di nương phát rét trong lòng. Nếu thật là bị Hàn Huyền Xương đưa cho một lão đầu tử háo sắc như vậy thì nàng thật đúng là sống không bằng chết.

Nàng đi tới một bên cạnh nơi đó có bình trà cùng ấm trà.

Nhìn phía sau lưng Bích di nương ôn nhu, đường cong dợn sóng, đặc biệt là bị chiếc quần tơ lụa ôm thật chặt lấy đôi mông tròn lẳn, Tiêu Đồng Quang cũng bất chấp tất cả giống như một con chó động tình xông lên phía trước, thoáng cái đã ôm lấy thân hình thon thả của Bích di nương, thở hổn hển nói:

- Lão tử đã chơi qua nhiều nữ nhân như vậy, còn chưa từng thấy ai tuyệt vời như ngươi vậy! Hàn Huyền Xương không biết thương tiếc ngươi, Bổn quan liền thương ngươi!

Bích di nương vì quá sợ hãi, nên ngọc diện trắng bệch, liều mạng phản kháng. Mặc dù Tiêu Đồng Quang tửu sắc quá độ, thân thể suy yếu nhưng cuối cùng vẫn là nam nhân, Bích di nương chỉ là một nữ tử yếu nhược làm sao có thể chống cự, bị Tiêu Đồng Quang ôm lấy kéo cho lên giường muốn xé nát xiêm y của nàng ra.

- A...!!!

Bích di nương đau khổ hét lên một tiếng.

Nhưng vào lúc này, một đạo thân ảnh giống như tia chớp vọt vào trong phòng, trong tay cầm một cái bao bố màu đen, thoáng cái liền chụp vào đầu Tiêu Đồng Quang, cũng không nói hai lời, liền giơ đồng côn trong tay lên hướng về phía bắp đùi Tiêu Đồng Quang hung hăng đánh mạnh xuống. Tiêu Đồng Quang chợt rú thảm một tiếng như sói tru, thân thể run rẩy co quắp té nhào xuống mặt đất.

Người đến đương nhiên là Hàn Mạc. Trên mặt hắn tràn ngập sương lạnh, tay chân mạnh mẽ đánh liên tục, căn bản không có ý dừng lại, đồng côn giống như mưa rơi mang theo độ mạnh yếu khác nhau, một côn, một côn lại một côn vung lên rồi đập xuống.

Chuyện xảy ra quá đột nhiên khiến Bích di nương kinh hãi vạn phần, nàng chỉ biết ngồi dậy ngơ ngác nhìn, cũng không đi ngăn cản.

- Cẩu nô tài!

Thanh âm Hàn Mạc rất lớn oán hận gầm lên:

- Dám có chủ ý đồi bại với chủ mẫu! Thật là không biết sống chết!

Đối với địch nhân, từ trước đến giờ Hàn Mạc đều ra tay rất tàn nhẫn. Chỉ trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Đồng Quang dần yếu đi, mà trên mặt đất đã chảy ra loang lổ không ít máu, từng chỗ, từng chỗ như hoa nở đỏ rực, trông thật là đẹp mắt a! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK