Mục lục
[Dịch] Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Thiếu Hà nhíu mày nói:
- Ngũ thiếu gia, trong kinh tuy rằng đã che giấu cẩn thận, nhưng một khi Hộ bộ quyết tâm điều tra, chỉ e rằng…chung quy lại đó cũng là một món tiền rất lớn, cho dù làm vô cùng cẩn mật, nhưng một khi Hộ bộ phái người đi điều tra chắc chắn cũng sẽ tìm ra được sơ hở, nếu chuyện đó xảy ra thì quả là rất bất lợi cho chúng ta, Quan Thị mậu dịch bị tổn thất là chuyện nhỏ, làm hỏng chuyện của Ngũ thiếu gia mới là chuyện lớn.

Hàn Mạc cười ha hả, nói:
- Quan huynh không cần quá lo lắng, nếu như để một chuyện lớn như vậy xảy ra, thì ra làm sao có thể yên tâm rời bến được?

Quan Thiếu Hà ngạc nhiên hỏi:
- Lẽ nào Ngũ thiếu gia đã đều sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi?

Hàn Mạc vuốt cằm cười hỏi:
- Quan huynh, ta hỏi huynh một câu, tin tức từ Kinh thành truyền tới, quan viên của Hộ bộ tiến hành việc điều tra Quan thị mậu dịch của các ngươi như thế nào? Thái độ của bọn chúng có cứng rắn lắm không?

Quan Thiếu Hà ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ở phía kinh thành đã đút cho bọn quan viên này rất nhiều bạc, tuy rằng không hô to hét lớn, nhưng…có vẻ bọn quan viên này cũng đã dàn xếp với nhau, không tiến hành điều tra một cách chính thức!

- Không phải là bạc của các ngươi đã có tác dụng đó sao.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Nếu như Hộ bộ muốn giải quyết một việc quan trọng nào đó, thì chỉ dựa vào bạc trắng thôi cũng khó có thể ngăn cản được bọn chúng.
Dừng lại một chút, khẽ cười nói:
- Thật không muốn dấu diếm, tên cầm đầu bọn quan viên đi điều tra Quan Thị mậu dịch trong kinh, tên là Thường La!

- Thường La?
Quan Thiếu Hà vẻ mặt như bị mê muội, vẻ trầm ngâm, dường như hiểu ra điều gì đó, hạ giọng nói:
- Ngũ thiếu gia, lẽ nào…!

Hàn Mạc gật gật đầu:
- Khi việc điều tra Quan Thị mậu dịch chưa được tiến hành, liền đã có mật báo từ trong kinh truyền tới, cho nên đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, tên Thường La này, năm đó ta đang nắm giữ cái đuôi của y hơn thế nữa tính mạng của y cũng nằm trong tay của ta, cho nên không thể xảy ra chuyện gì được.
Khóe miệng nhếch lên cười lạnh:
- Nếu như là phái người khác, thì chắc ta sẽ phải tốn rất nhiều thời gian để giải quyết vụ này, rất may là ông trời đã chiếu cố ta, để Thường La đảm nhiệm vụ này, cho nên đã tránh cho ta không ít phiền toái.

Quan Thiếu Hà tất nhiên là không biết được chuyện này, tên Thường La lúc trước ở thôn Dương Thụ đã qua lại bất chính với vợ của trưởng thôn, bị Hàn Mạc bắt kết tội hành hình, dùng độc dược để khống chế y, lệnh cho y phải khuất phục.

Hạng người như tên Thường La là những kẻ ham sống sợ chết, dùng tính mạng để khống chế, so với người bình thường thì càng phải an toàn hơn.

Chính từ lúc đó, Hàn ạc đã giao Thường La cho Hàn Thanh, hơn nữa còn căn dặn Hàn Thanh cứ cách một khoảng thời gian lại ban thưởng cho thuốc giải độc, cho nên tên quan viên Thường La của Hộ bộ này đã trở thành chiếc rễ cây ăn sâu bám chặt vào Hàn Mạc.

Thường La tuy rằng rất sợ chết lại vô cùng háo sắc, thế nhưng khi làm việc lại hết sức cứng rắn, hơn nữa gần đây thế lực của Hàn gia lại đang rất hưng thịnh, Thường La càng khép nép khúm núm trước Hàn Huyền Đạo, biểu hiện là một kẻ rất trung thành. Hơn nữa những việc mà Hàn Huyền Đạo giao cho y, y đều cố gắng hoàn thành, cho nên đã được Hàn Huyền Đạo để mắt tín nhiệm, lần này điều đi kiểm tra tiền bạc lưu thông của Quan Thị mậu dịch trong kinh, Hàn Huyền Đạo cũng không muốn quá phô trương, cho nên đã không phái người nhà Hàn gia đi làm, không biết vì lí do gì mà lại chọn ngay tên Thường La đi đảm nhận chuyện này, sau khi Thường La nhận được lệnh, thì lập tức đã bẩm báo lên cho Hàn Thanh. Hàn Thanh rất nhanh sau đó đã liền mật báo việc này cho Hàn Mạc, Hàn Mạc cũng liền mật báo lại để bố trí sắp xếp mọi việc.

Hàn Mạc luôn nghĩ rằng tên này rất khó có thể được trọng dụng, thực tại không thể nghĩ rằng trong cái thời khắc quan trọng này, một tên quan viên nhỏ bé như vậy lại có thể làm được một việc lớn lao đến như vậy, tránh được không biết bao nhiêu là phiền phức cho bản thân, nếu như đổi lại là một tên quan viên khác điều tra vụ này, thì Hàn Mạc chưa chắc đã có thể nhận được bức mật báo này. Để giải quyết ổn thỏa, thì chắc chắn thời gian ra khơi sẽ bị trì hoãn lại.

Quan Thiếu Hà nghe Hàn Mạc nói như vậy, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, trong lòng không khỏi thầm thán phục Hàn Mạc cao minh, chiêu này của Hàn Huyền Đạo vốn rất sắc bén, nhưng lại bị Hàn Mạc âm thầm hóa giải.

Tên quan viên Thường La sau khi làm náo loạn một thời gian, thì tất nhiên sẽ chiếu theo ý tứ của Hàn Mạc, để bẩm báo cho Hàn Huyền Đạo không có chuyện gì khác thường xảy ra ở Quan Thị mậu dịch.

Trên thực tế Quan Thiếu Hà cũng đã mơ hồ nhận ra, Hàn Huyền Đạo đã xuất một chiêu cực kỳ nguy hiểm cho Hàn Mạc, thế nhưng một chuyện như này, Hàn Mạc không đề cập tới, thì Quan Thiếu Hà tất nhiên là không dám nhiều lời.



Gió biển nổi lên, nhưng rất yếu, cho nên lúc này đội tàu chỉ có thể dựa vào nhân lực để tiến lên phía trước.

Đám người Đỗ Băng Nguyệt trên thương thuyền đang khen ngợi, chỉ cần tới bốn mươi năm mươi mái trèo là thuyền có thể băng băng tiến lên phía trước, thế nhưng chiến thuyền của Hàn Mạc lại rất đồ sộ, bảy mươi người hợp lực lại mới có thể đưa chiếc thuyền tiến lên phía trước.

Cũng may là thuyền viên của ba chiếc chiến thuyền đều là những dũng sĩ của Đông Hải, có thể lực sung mãn, thay phiên nhau đổi lượt, không để mái chèo ngừng nghỉ.

Đám người Tiểu Thiến lần đầu ra khơi, tính cả Bích di nương ở bên trong boong, đều chưa một lần tiến ra ngoài khơi, lúc này nhìn thấy sự mênh mông rộng lớn của đại dương, trong lòng mọi người đều cảm thấy vô cùng sung sướng, đến ngay cả Tuệ nương thường ngày không thấy nói nhiều, lần này nhìn thấy sự mênh mông của biển cả, không thể kìm nổi đứng dậy tán thưởng, trong lòng nghĩ rằng: “Nếu như không phải là đi cùng tiểu thư gả tới Hàn phủ, nếu không phải sự hảo tâm của cô cô, thì làm sao có thể có cơ hội được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này.

Tuệ nương và Vân Thiến là người hầu bên cạnh Tiểu Thiến, lần này rời bến, dĩ nhiên là cũng đi theo.

Hàn Định ngồi trong chiếc xe gỗ do Bành Ban chế tạo, cũng rất thích chí, hoa chân múa tay không ngừng, cũng không biết là vì chiếc xe hay là vì việc được rời bến đi tàu nữa.

Chủ tướng Đông Hải ưng tuy là Hàn Mạc, nhưng chỉ huy chiến thuyền vẫn là Lương giáo úy.

Lương giáo úy kỳ công chế tạo ra chiến thuyền, lần này rời bến, y thiết tha khẩn cầu Hàn Mạc cho hộ tống ra khơi. Hàn Mạc không những không từ chối, mà còn cho y quản lý nhiều sự vụ trên thuyền.

Đi như thế cũng được năm sáu ngày, về cơ bản là thuận lợi, ngoại trừ sang ngày thứ ba, có một trận gió động, ở trong cơn gió, mới có cơ hội khảo nghiệm giá trị của ba chiến thuyền kiểu mới này, tuy có chút xóc nảy, nhưng đỡ hơn rất nhiều so với thuyền bình thường. Hàn Mạc ở bên cạnh thê tử, sóng gió qua đi, biển lại yên tĩnh êm đềm trở lại.

Càng lúc, đám người Nam Dương ở trên tàu Hắc Trân Châu càng thêm thán phục, chỉ riêng sự phồn hoa của một quận Đông Hải nước Yến cũng đủ làm cho họ hoa cả mắt. Mà khi họ đi lên Hắc Trân Châu, họ càng không khỏi kinh ngạc. Trong đời họ, có thể nói chưa từng gặp chiến thuyền nào khổng lồ như thế, bất kể cả quy mô hay hình thức đều khiến họ mở rộng tầm mắt. Đám thương nhân này hết ngạc nhiên này đến thán phục khác, mấy ngày liền luôn miệng tấm tắc.

Ngoài việc đó ra, bọn họ còn tò tò háo hức với cái ống tròn tròn trong tay thủ lĩnh thuyền Hắc Trân Châu. Bọn họ chỉ biết đây là cái mà Ngũ thiếu gia trẻ tuổi kia làm ra, gọi là “kính viễn vọng”, có thể nhìn suốt ngàn dặm. Một người dù ánh mắt tinh tường đến đâu cũng không thể so được với kính viễn vọng.

Ngay từ đầu, đám thương nhân Nam Dương còn có chút nghi hoặc, cái vật này nhìn vô cùng đơn giản, sao có thể có tác dụng lớn như vậy. Đến khi bọn họ cầm kính viễn vọng lên xem, thì càng kinh hãi, lúc này mới tin, đối với văn hóa Trung Nguyên càng thêm nể phục, đối với vị thiếu gia trẻ tuổi kia càng bội phần tán thưởng.

Hàn Mạc trước khi rời bến, đã cấp tốc chế tạo một số kính viễn vọng đơn giản.

Kính viễn vọng này so với kính đời sau không thể nhìn xa bằng, nhưng so với thời kỳ này, sự xuất hiện của nó chẳng khác nào long trời lở đất. Hơn nữa, tác dụng của số kính viễn vọng này trên biển có ý nghĩa rất lớn. Ít nhất, sau khi có kính, khả năng phát hiện trước tàu địch cực kỳ chuẩn xác, cũng có thể xác định vị trí của đối phương để tập trung công kích.

Nhìn thấy Đỗ Băng Nguyệt thích ý ra mặt, Hàn Mạc trong lòng âm thầm áy náy, nếu hắn sớm chế tạo ra một ít kính viễn vọng, nếu mấy người Đỗ Băng Nguyệt sớm có kính viễn vọng dùng thì có lẽ họ đã có thể phát hiện ra tàu của Uy phỉ đang tới gần, có lẽ đã tránh cho họ rất nhiều tổn thất. Thậm chí Đỗ lão chủ cũng sẽ khôn bị Uy phỉ sát hại.

Nhưng hắn biết, tất cả sự tình đã phát sinh, hối hận cũng không thể thay đổi sự thật, chỉ còn cách đem toàn lực tiêu diệt Uy phỉ, thanh trừ mối uy hiếp việc buôn bán giao thương trên biển.

Lại qua hai ngày, hiển nhiên sẽ phải ra khỏi hải vực Đông Hải. Hàn Mạc đang cùng thê tử chơi đùa trong thuyền, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng kèn báo động. Nghe thấy tiếng kèn, Hàn Mạc lập tức biến sắc, dặn dò mấy người Bích di nương và Tiểu Thiến ở lại bên trong, còn mình thì vội vã ra khoang thuyền, tới boong tàu phía trên.

Lúc này Quan Thiếu Hà cũng đã đi ra, vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc, tiếng kèn vang lên, mọi người đều hiểu là dấu hiệu gì. Đó là thủy thủ trên đài quan sát đã phát hiện có đội tàu khác.

Tuy rằng chưa rời khỏi hải vực Đông Hải, nhưng nơi này cách đất liền nước Yến rất xa, theo lý thuyết, nơi này tuyệt nhiên không thể có tàu của Trung Nguyên xuất hiện, mà người Nam Dương cũng không có khả năng phái tàu đếu tận nơi này.

Trừ khả năng đó ra, chỉ có thể là đội tàu Uy phỉ.

Hàn Mạc trong lòng có chút giật mình, không thể tưởng tượng đội tàu Uy phỉ xuất hiện nhanh như vậy.

Nhưng rồi lại thấy đó là một may mắn, nếu là tàu của Uy phỉ, thì mình càng đỡ mất công tìm kiếm, ở ngay chỗ này triển khai một trận chiến, đánh tan quân địch.

Tiếng kèn liên miên vang lên, trên tàu, đám thủy thủ gặp nguy không loạn, chủ động bày binh bố trận, ngoại trừ đám thủy thủ chèo thuyền ở đáy khoang, các thuyền viên khác đã cầm binh khí, sẵn sàng nghênh địch.

Thủy thủ trên đài bắn tên đã dừng kèn lại, ván gỗ che dấu Đầu thạch xa bị gỡ ra, không ít thuyền viên đã đến cạnh xe chuẩn bị đá, sắn sàng dùng Đầu thạch xa công kích địch.

Đội thương thuyền phía trước cũng giảm tốc độ, bố trí thành đội hình chiến đấu, bên kia cũng thấy vang lên tiếng kèn, hiển nhiên, cũng phát hiện tung tích của địch, hướng về phía Đông Hải ưng. Mà Đỗ Băng Nguyệt ở trên thuyền Tiên Nhân cũng đã cho thuyền viên trên tháp thượng phát tín hiệu, báo cho Hàn Mạc là mình đã sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lệnh.

Hàn Mạc nhìn lên tháp thượng, cao giọng hỏi:
- Kẻ địch ở hướng nào?

- Bẩm đại nhân, phương Bắc xuất hiện một đội tàu.
Một binh sĩ ở đài quan sát trên cao một tay nắm chặt lan can, tay kia dùng kính viễn vọng cao giọng nói:
- Đội tàu kia không dưới hai mươi chiến thuyền.

Hàn Mạc nhíu mày, đi đến mép thuyền phương Bắc, nhận lấy kính viễn vọng từ tay Lương giáo úy, quả nhiên nhìn thấy từ trên biển hướng Bắc mơ hồ xuất hiện một đội tàu khổng lồ, hơn nữa, mơ hồ có tgeer thấy trên tàu lưỡi mác như rừng, cờ quạt phấp phới, cho thấy khí thế của đối phương cực mạnh.

Quan Thiếu Hà dùng kính viễn vọng quan sát, giật mình nói:
- Đó là.. lá cờ… hình như có in chữ Hàn!

Hàn Mạc chăm chú nhìn, đúng là trên lá cờ đối diện, không ngờ cũng in một chữ Hàn cực lớn.

Hắn trong lòng vô cùng khiếp sợ, đội tàu có treo cờ in một chữ Hàn kia, chẳng lẽ là đội tàu của Hàn gia ở Đông Hải? Nhưng Trấn Phủ quân vẫn chưa xuất động, hơn nữa, hắn biết chỉ Trấn Phủ quân mới có khả năng có đội tàu khổng lồ đó, ngoại trừ ở đó ra, làm sao có thể có thêm một đội tàu khổng lồ này?

Đội tàu có giương cờ in một chữ Hàn rột cuộc là đến từ nơi nào? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK