Tiếu Mộc chắp tay nói:
- Bẩm đại nhân, quân báo hôm qua đến bộ binh, sau khi truyền đến, tin tức này đã lan ra rồi. Quân báo này là từ bộ Binh truyền đến, là việc phải thận trọng, không thể có chút sơ xuất nào. Bộ binh xưa nay cũng rất thận trọng, chắc hẳn không đến nỗi xảy ra sai lầm sơ đẳng như vậy.
Hàn Mạc hơi hơi vuốt cằm, như thoáng chút suy nghĩ.
Ngự Lâm Quân là cấm vệ quân của Hoàng gia, trong tình hình bình thường, nếu không phải tình báo quân sự tuyệt mật, cũng sẽ để cho năm doanh trại biết tin này. Mà tình hình chiến tranh giữa Ngụy-Khánh, quân Tây Bắc đều có bồ câu truyền tin tức nhanh.
Tư Mã Kình Thiên chờ cơ hội, áp dụng hỏa công, điều này đã bị Trang Uyên đoán trúng, nhưng kết quả của cuộc chiến này, là điều mà Hàn Mạc không ngờ đến.
Hắn nhíu mày, trầm tư một lát, cuối cùng nhớ tới Tú công chúa, với mạng lưới tình báo của nàng, chắc sẽ hiểu rõ tình hình bên đó, nhổm dậy muốn vào cung luôn, Tiếu Mộc vội nói:
- Đại nhân, có một chuyện nữa cũng kỳ lạ!
- Việc gì?
Hàn Mạc hỏi.
Tiếu Mộc tiến lên một bước, nọi nhẹ giọng:
- Đại nhân, Báo Đột Doanh chúng ta mấy hôm nay tổ chức diễn binh, Phượng Tường Doanh cũng đang tổ chức diễn binh...!
- Chuyện này ta biết.
Hàn Mạc gật gật đầu, cười thản nhiên.
Phượng Tường Doanh do Tô Vũ Đình suất lĩnh, năm hôm trước Hàn Mạc bắt đầu tổ chức cuộc diễn binh quy mô lớn ở doanh trại mình, nhân cơ hội này để chọn ra những binh sĩ có năng lực, đề bạt lên làm tướng lĩnh cấp thấp trong doanh trại, tất nhiên cũng nhân cơ hội này đào thải một số tên không năng lực.
Phía Tô Vũ Đình cũng không biết ra sao, có lẽ là trùng khớp, trong mấy ngày này tổ chức diễn binh, nghe nói còn náo nhiệt hơn bên Báo Đột Doanh này.
Tiếu Mộc nói:
- Đại nhân ắt hẳn cũng biết bên đó đang diễn binh. Chẳng qua hôm nay phát sinh một sự việc, có hơi kỳ lạ!
- Ồ?
- Thuộc hạ nghe nói, hôm nay Tô Vũ Đình diễn binh, tự mình cưỡi ngựa để làm mẫu, nhưng ở trước mặt binh tướng sĩ, đột nhiên ngã từ trên ngựa xuống.
Tiếu Mộc nhíu may nói:
- Nghe nói bị thương không nhẹ, được thuộc hạ đưa về Tô phủ, trong cung phái thái y đến chữa bệnh.
Hàn Mạc không thể tin nổi nói:
- Ngã từ trên ngựa xuống? Tô Vũ Đình? Tin này là thật à?
- Là thật ạ.
Tiếu Mộc gật đầu nói:
- Thuộc hạ mới nghe cũng không tin, với năng lực của Tô Vũ Đình, làm sao có thể ngã từ trên ngựa xuống được? Hơn cho dù có ngã từ trên ngựa xuống, cũng không thể bị thương. Nhưng mà, thuộc hạ sau đó cho người đi dò la, việc này đúng là thật.
- Ngươi nói không sai, Tô Vũ Đình cưỡi ngựa rất điêu luyện, hơn nữa võ công cao cường. Hắn ngã từ trên ngựa xuống, đến mức bị thương, thực tế mà nói là không thể tin nổi.
Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, nhắm hờ mắt lại.
- Có người trong Báo Đột doanh chúng ta có quan hệ cá nhân với người bên kia, cũng biết được một số tin tức. Nghe nói Tô Vũ Đình gần đây có bị bệnh nhẹ, vốn có chút không khỏe, lần diễn binh này, là đang mang bệnh mà cầm quân.
Tiếu Mộc nói:
- Hắn ta ngã từ trên ngựa xuống, có lẽ là do bệnh tình phát tác...!
Hàn Mạc không nói gì nữa, trầm tư một hồi, cuối cùng cũng gật đầu nói:
- Ta biết rồi.
...
Cung Tú Xuân. Hàn Mạc Hàn Mạc vẫn gặp Tú công chúa ở Nhã Cư.
- Quân báo hoàn toàn không sai.
Tú công chúa cười thản nhiên nói:
- Sau khi Tư Mã Kình Thiên vào ải, trước giờ chưa có phát động tấn công quy mô lớn, e rằng không có mấy người ngờ tới, hắn đang chờ thời cơ tốt nhất để đốt Long Sơn.
Lại viên ở Tây Hoa Thính của Hàn Mạc, đến hôm nay chỉ là hoạt động ở trong kinh, công việc tình báo bên ngoài, trước giờ đều là Đông Hoa Thính của Tú công chúa đảm nhận.
Quân báo bộ Binh nhận được, thậm chí không có nắm tường tận bằng Tú công chúa.
- Nhưng ta lại không hiểu, nếu là Tư Mã Kình Thiên phái người đốt núi, lửa cháy trăm dặm ở Long Sơn, vậy thì tại sao quân báo lại nói là quân Ngụy đại bại?
Hàn Mạc dựa vào ghế, nhíu mày, rất khó hiểu:
- Quân Khánh bố trận ở Long Sơn, khắp núi đều là binh sĩ của họ, vậy thì ngọn lửa kia, chắc chắn thiêu chết rất nhiều người.
Tú công chúa cười dịu dàng, mắt đưa qua, nói:
- Ngươi quá xem thường Thương Chung Ly rồi. Tư Mã Kình Thiên quả thật là danh tướng thiên hạ, nhưng mà bản lĩnh của Thương Chung Ly, không thua kém gì hắn đâu. Thương Chung Ly là danh tướng giỏi về phòng thủ nhất trong thiên hạ này, lão bố trí ở Long Sơn đã lâu, muốn một mồi lửa tấn công lão ta, nói dễ hơn làm!
-Ý của công chúa là nói Thương Chung Ly sớm đã liệu được Tư Mã Kình Thiên sẽ đốt núi, cho nên đã chuẩn bị sẵn rồi?
Tú công chúa gật nhẹ đầu:
- Đúng rồi.
- Nhưng mặc dù chuẩn bị tốt, muốn ngăn cản lửa lan cháy khắp núi, vậy thì phải làm thế nào?
Hàn Mạc vẫn không hiểu.
Trang Uyên hôm đó nói đến Tư Mã Kình Thiên sẽ phóng hỏa Long Sơn, thì cảm thấy nếu Tư Mã Kình Thiên quả thật muốn dùng hỏa công, tuy rằng có chút hiểm độc, nhưng nếu luận về chiến thuật, thì đúng là một điều diệu kỳ.
Lúc đó là cuối thu, cỏ cây khô héo, lửa vừa cháy lên, thế của quân Khánh sẽ bị tổn thất rất nhiều.
Tú công chúa không trả lời ngay mà lại đi đến một bên, rút ra một cuộn giấy, đưa cho Hàn Mạc, cười một cách quyến rũ nói:
- Xem bức tranh này, ngươi sẽ hiểu tất cả!
Hàn Mạc nhận cuộn giấy, mở ra, đặt lên trên bàn, tay đè lên bàn, tỉ mỉ xem bức vẽ.
Bức tranh này vẽ rất rõ ràng, ý nghĩa cũng minh bạch. Trong bức tranh vẽ, Long Sơn đã chìm ngập trong trận đại hỏa, hơn nữa còn nhìn thấy rất nhiều quân Ngụy đang xông lên Long Sơn.
Nhưng trong bức vẽ này, có một chỗ khiến Hàn Mạc giật mình.
Chỉ thấy Long Sơn trong bức vẽ này, lại rậm rậm rạp rạp che đậy nhiều hố nhỏ. Long Sơn trong đại hỏa này tuy là đống hỗn độn, nhưng từ trong những hố nhỏ dày đặc kia, lại thấy binh sĩ quân Khánh tay cầm đại đao, từ trong đó xông ra.
Có kẻ chỉ mới thò đầu ra, có kẻ đã xông ra từ trong hố, giơ đao lên chém những binh sĩ quân Ngụy đang chạy về phía hố, còn có binh sĩ quân Khánh đang ở trong hố, nhưng đã đâm cây thương xuyên qua lồng ngực của binh sĩ quân Ngụy.
Toàn bộ bức vẽ, khí thế hùng hồn, máu thịt bay tung tóe, quân Khánh cứ như những âm hồn từ dưới đất chui lên, thẳng tay chém giết quân Ngụy xông lên Long Sơn.
Lúc này, Hàn Mạc đã hiểu rõ đối sách của Thương Chung Ly.
Tú công chúa bưng trà lên, thổi nhẹ một hơi, rồi nhè nhẹ hớp một ngụm, lúc này mới cười nhẹ nhàng rồi nói:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi bây giờ đã hiểu hết rồi chứ?
Hàn Mạc ngồi xuống, thở dài nói:
- Thương Chung Ly… quả nhiên là lợi hại!
Tú công chúa cười ha ha nói:
- Lúc đầu nhận được bồ câu đưa thư, giống như ngươi vậy, ta hoàn toàn không biết Thương Chung Ly làm sao để chuyển bại thành thắng. Nhưng người của bổn cung từ tám trăm dặm tức tốc truyền về tình hình cụ thể ở chiến trường, thông qua bức vẽ này, bổn cung mới biết, Thương Chung Ly được người ta xưng là đệ nhất danh tướng phòng thủ, là Lão hồ ly, đúng là danh bất hư truyền.
Hàn Mạc xem những hố nhỏ chi chít được bố trí như mạch máu khắp núi vậy, cũng không thể tin nổi, nói:
- Những hố nhỏ này, e rằng Thương Chung Ly đã chuẩn bị từ rất sớm.
Tú công chúa bình tĩnh nói:
- Đêm ngày 17 tháng 10, chưa qua giờ Tý, quân Ngụy đã bắt đầu phát động hỏa công lên Long Sơn. Chỉ có điều Thương Chung Ly đã bố trí những công sự phòng ngự ở dưới chân núi Long Sơn, quân Ngụy tấn công không quá hai giờ đồng hồ, chỉ là công sự phòng ngự đầu tiên mỏng yếu nhưng bất ngờ, làm hao tổn không ít tướng sĩ. Lúc đối mặt với công sự phòng ngự thứ hai, quân Ngụy tấn công chậm lại, vừa mới đến giờ Dần, dãy núi gần trăm dặm mà Long Sơn dựa vào ở phía Tây, đột nhiện phát hỏa lên ở mấy điểm. Trời hanh vật khô, cỏ cây khô héo, gió thổi thêm lửa, chỉ có trong phút chốc phát hỏa, thì cả Long Sơn đã chìm trong khói lửa.
Hàn Mạc nhìn Tú công chúa, nghe rất chăm chú.
- Đại hỏa bốc lên, thế trận quân Khánh đại loạn, còn khí thế quân Ngụy lại ngùn ngụt, nhân thế này, quân Ngụy dùng tuyến bộ binh tấn công, quân Khánh hoảng loạn lui về hai cánh.
Tú công chúa giống như đang kể câu chuyện bình thản không ly kỳ, giọng nói bình tĩnh vô cùng:
- Đại hỏa thiếu cháy trong hai tiếng đồng hồ, hỏa lực đã nhỏ dần, nhưng nghe thấy tiếng kêu đau thương ở Long Sơn, cũng có thể thấy nhiều thi thể bị thiêu cháy, quân Ngụy chuẩn bị nhân thế thắng để chiếm hết toàn bộ dãy núi Long Sơn, nhưng lại diễn ra một cảnh như trong bức tranh này đã vẽ, tướng quân quân Ngụy đang xông lên núi, bị quân Khánh từ trong lòng đất chui lên đột kích, bất ngờ không kịp phòng, tử vong vô số. Hơn nữa quân Khánh ở hai bên cánh bị quân Ngụy truy kích lại quay đầu trở lại, tấn công từ hai bên. Quân Khánh từ hai bên cánh và từ ba phía kẹp chặt tấn công, quân Ngụy đại bại, số người tử trận không đếm xuể.
Trong mắt Hàn Mạc lóe lên tia sáng, hắn có thể tưởng tượng ra tình hình chiến trận lúc đó ác liệt như thế nào, tàn khốc như thế nào.
Tư Mã Kình Thiên hao tâm tính toán kỹ lưỡng, mưu kế đã lâu, nhưng không ngờ lại bị Thương Chung Ly đoán ra sớm như vậy.
Mười mấy năm trước, Tư Mã Kình Thiên đã bại trong tay Thương Chung Ly, phải rút quân khỏi nước Khánh.
Sau mười mấy năm, Tư Mã Kình Thiên nằm gai nếm mật, lĩnh quân xâm phạm lần nữa, thề rửa mối nhục, nhưng lần giao đấu quy mô lớn này, lại vẫn bị Thương Chung Ly tương kế tựu kế, đánh một cái bạt tai vang dội.
Thương Chung Ly quả không hổ danh là trụ cột của Khánh quốc, càng không hổ danh là “Thánh Tướng”.
- Song Tư Mã Kình Thiên cũng là một danh tướng. Ngụy quân đại bại, nhưng hắn trong tay lại cầm vương bài mạnh nhất, ba nghìn Thiết Mã Kỵ xuất trận ngăn cản.
Tú công chúa cười nhẹ nói:
- May mà có ba nghìn Thiết Mã Kỵ, như hổ giữa bầy dê, ngăn cản được phản kích của quân Khánh đang đuổi đến vùng đồng bằng dưới núi. Trong địa hình đó, quân Khánh không phải là đối thủ của kỵ binh Ngụy quân. Thiết Mã Kỵ ngăn cản phản công của quân Khánh, ổn định lòng quân của quân Ngụy, sức chiến đấu của quân Ngụy mạnh hơn một ít so với quân Khánh, giữ được thế trận. Thiết Mã Kỵ của quân Ngụy đã xông lên tấn công quân Khánh. Thương Chung Ly biết được thế yếu của quân mình, hạ lệnh cho Khánh quân tản về. Hơn nữa trước khi họ phản công, đã rút về trận địa phòng ngự bỏ đi trước đây, lúc này lại tập hợp lại, kỵ binh không cách nào tấn công, huống hồ vừa mới trải qua trận đại bại, thương vong vô số, Tư Mã Kình Thiên hạ lệnh toàn quân tàn binh rút lui. Trận hỏa hoạn này của quân Ngụy, chỉ thiêu chết được số ít quân Khánh, ngược lại bị trúng kế phản kích, số người thương vong cũng nhiều, hơn nữa không chiếm được tất đấc nào của Long Sơn, có thể nói là đại bại!
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Tư Mã Kình Thiên đã quá khinh địch rồi. Trước khi quân Khánh giả vờ rút lui, hắn nên hạ lệnh hủy hoại các công sự phòng ngự dưới chân núi, sau đó mới lên núi.
- Công sự phòng ngự của Thương Chung Ly, đã được sửa trong mấy tháng, tốn rất nhiều sức dân, lại tốn thêm nhiều tiền bạc, hà tất bị tiêu hủy dễ dàng như vậy.
Tú công chúa háy Hàn Mạc một cái ánh mắt phong tình rồi nói:
- Hơn nữa lúc đó lửa lớn đang thiêu ngọn núi, ai biết được lão hồ ly Thương Chung Ly lại sớm chuẩn bị đối sách rồi. Ngụy quân chỉ biết trận này ắt sẽ thắng lớn. Trong tình hình đó, chỉ e đến Tư Mã Kình Thiên cũng nghĩ sẽ sớm chiếm được Long Sơn, vậy thì những chiến sĩ bình thường đó cũng nghĩ đánh hạ Long Sơn, sẽ luận công mà nhận thưởng.
- Chiếm được Long Sơn, phóng mắt ra tầm xa hơn là bình nguyên, quân Khánh trên bình nguyên quyết không phải là đối thủ của quân Ngụy, chỉ có thể lui về giữ Uyển thành, mà quân Ngụy có thể vây quanh Uyển thành, chỉ cần phá được Uyển thành, bắt được Thương Chung Ly, tấn công tiêu diệt Khánh quốc chỉ là đợi ngày giờ nữa thôi.
Hàn Mạc thở dài nói:
- Hấp dẫn như thế, đúng là trận chiến định Càn Khôn rồi.
- Chỉ tiếc trận này không thể phân định Càn Khôn.
Tú công chúa cười duyên dáng nói:
- Tuy Khánh quân thắng trận đầu tiên này, tình thế tiếp theo, ngược lại càng ác liệt.
Nàng chớp mắt, con ngươi trong như nước mùa thu:
- Tư Mã Kình Thiên tuy đại bại trận này, nhưng hắn chỉ e là đang vui mừng!
- Lời này của công chúa là ý gì?
Hàn Mạc ngạc nhiên hỏi
Tú công chúa hé đôi môi hồng phấn, khẽ nói:
- Phía Bắc Khánh quốc có biến...!
- Bắc Man nhân...!
Hàn Mạc liền nhíu mày. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK