Hàn Mạc nhìn người mới đến, cũng lộ ra vẻ tươi cười, một quyền đánh tới, vội vàng trốn tránh, đầu vai hắn ở Hoàng Lâm Uyển bị hắc báo gây thương tích, tuy rằng được Tú công chúa trị thương, nhưng vẫn đau đớn không thể đánh lại đối phương một quyền.
Đệ tử Hàn gia cũng không phải một quyền tùy tiện, thiên phú trời cho, nhưng cũng biết lượng sức mình.
Ở trước mặt hắn là Hàn gia Lão tứ Hàn Nguyên, con trai Hàn Huyền Linh, tính tình có chút đôn hậu, hiện giờ trấn thủ thành Đông Hải.
Hàn Mạc và Hàn Nguyên rất có cảm tình với nhau. Con cháu Hàn tộc vốn cũng gắn bó thân thiết. Hai người từ nhỏ sống cùng một chỗ, xa cách nửa năm, Hàn Nguyên đột nhiên xuất hiện trước mặt Hàn Mạc, trong lòng Hàn Mạc rất vui mừng.
- Tứ ca, ta chịu không nổi một quyền của ngươi!
Hàn Mạc lắc mình qua một bên, hì hì cười, nói:
- Chúng ta là huynh đệ gặp mặt phải hảo hảo một chút, có thể nào vừa thấy mặt liền động thủ, tất cả mọi người là đại nhân, phải trang nghiêm một chút!
Hàn Nguyên cười ha hả nói :
- Nói vậy, ở Đông Hải ta và ngươi cũng không nên đánh nhau?
Thoáng nhìn Hàn Mạc đầu vai bị thương, nhíu mày, nói:
- Ngươi … bị thương?
Hàn Mạc xua tay nói:
- Không sao, không có gì !
Hàn Nguyên không kìm nổi quay đầu nhìn Hàn Tân, nói:
- Tam ca, ca giờ làm ca ca, có thể nào để người khác ức hiếp Tiểu ngũ?
Hàn Tân cười khổ nói:
- Lão tứ, đừng nói như vậy. Tiểu ngũ hiện giờ ở kinh lý lăn lộn, thuộc hạ năm nghìn Báo đột doanh Ngự lâm quân, ta đều phải dựa vào sự che chở của hắn, ai dám nhạ hắn chứ!
Hàn Mạc nhìn Hàn Nguyên hùng hổ, cảm thấy tính tình vị Tứ ca này dường như thay đổi không ít, lúc trước có chút không quả quyết, thậm chí có chút yếu đuối, hiện giờ lại trở lên cực kỳ khác biệt.
Hắn tất nhiên không biết, Hàn Nguyên trấn ở trong quân ngũ, hàng ngày lại được huấn luyện trong quân doanh, sớm đã thành thói quen đả đả, sát sát, cuộc sống trong quân doanh, càng khiến thân thể Hàn Nguyên càng thêm khôi ngô cường tráng, mà tính tình cũng được rèn luyện thêm chí chí chiến đấu kiên cường. Trong lúc thấy Hàn Mạc bị người ức hiếp, ở trong quân doanh được huấn luyện không chịu thua lập tức phản ứng lại, đó là điều tất yếu.
Hàn Mạc lại rất thích tính cách thay đổi này của Hàn Nguyên. Nam nhi có ý chí chiến đấu mới là nam nhân chân chính, tiếc là không thể mang Hàn Nguyên đi Hoàng Lâm Uyển trút giận lên thi thể của con báo đầu đen kia.
Đúng lúc đó, một người đi đến bên cạnh cẩm y màu trắng, khí chất tao nhã, hướng Hàn Mạc chắp tay thi lễ, cười nói:
- Ngũ thiếu gia, đã lâu không gặp !
Hàn Mạc quay đầu nhìn, rõ ràng đây là Đông Hải mậu dịch Quan Thiếu Hà, vẫn nho nhã lễ độ như xưa, trên mặt lúc nào cũng tươi cười.
Hàn Mạc lập tức chắp tay đáp lễ, cười nói:
- Quan huynh!
Bên cạnh lại tiến lên một người, tráng kiện cao lớn, vẻ mặt chòm râu, chắp tay giọng như lệnh vỡ:
- Ngũ thiếu gia, chúc mừng đại hôn, Hồ Tử ta chúc mừng cho ngươi!
Hàn Mạc cũng chắp tay đáp lễ, cười nói:
- Hồ Tử đại thúc, buôn bán trên biển, người thật vất vả!
Hồ Tử cười ha hả nói :
- Ngũ thiếu gia, ngươi nói lời này ta không thích nghe. Nói trắng ra là, Ngũ thiếu gia tặng cho ta một ngụm cơm ăn, mọi người hiện giờ đều nhớ mãi Ngũ thiếu gia thật là tốt. Nếu không có Ngũ thiếu gia, bang nhân chúng ta còn phải lênh đênh trên biển kiếm sống qua ngày. Ngũ thiếu gia là đại ân nhân trên biển của chúng ta, kết hôn là đại sự, Hồ Tử không thể không đến!
Hàn Mạc cười nói:
- Tất cả đều do mọi người tự mình làm ra, Hàn Mạc không có công lao gì. Theo như lời Đại thúc nói, chỉ cần chúng ta làm việc tốt, đều có thể ăn no mỗi ngày, thế là tốt rồi.
Lại nói:
- Không nên đứng ở chỗ này nói chuyện, hãy đi vào ngồi !
Hàn Tân vội nói:
- Lão tứ, Tiểu ngũ, đêm nay Tam ca ta làm chủ, đều đi tửu lâu uống rượu, vì Lão tứ bọn họ đón gió tẩy trần!
Hàn Mạc quay đầu nhìn Hàn Tân liếc mắt một cái, cười nói:
- Tam ca nắm rất rõ vùng này, đương nhiên phải mời khách, chúng ta tất không cần khách khí. Đúng rồi, Tam ca chuẩn bị gia tửu lâu ở đâu mời chúng ta? Tứ ca ta không dám xen vào, nhưng nói cho Tam ca biết, Quan huynh, Hồ Tử đại thúc đều là quý khách của ta, là người ở kinh, không được keo kiệt.
Hàn Tân bật thốt lên nói:
- Phường Kim Tài không phải là chỗ tốt sao?
Nhìn thấy Hàn Mạc thay đổi sắc mặt, biết Hàn Mạc không có thiện cảm gì với phường Kim Tài, vội vàng nói:
- Tuy nhiên còn có chỗ khác... Như vậy đi, bây giờ ta phải đi thu xếp, lát nữa ta phái người tiếp các ngươi!
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, mới hỏi nói:
- Đại ca vẫn không có trở về sao? Ta vào kinh cũng đã nửa năm, nhưng không có nhìn thấy đại ca. Hiện giờ Tứ ca đến đây, Đại ca cũng không về?
Hàn Tân lập tức nói:
- Mặc kệ Đại ca. Nếu trở về ta không thích ngồi cùng chỗ với Đại ca. Liền uống một chút rượu nghe một ca khúc, đó là nhạc rất ... ta nhớ ra rồi, lầu Gia Tân hôm qua, ta đến đó xem thế nào, nếu là tốt, ta liền phái người đến tiếp các ngươi!
Không nói nhiều, xoay người nhanh như chớp mà đi.
Hàn Mạc dùng tay vỗ vỗ bả vai Hàn Nguyên, lại hướng Quan Thiếu Hà và Hồ Tử cười nói:
- Quan huynh, Hồ đại thúc, đi vào nói chuyện!
Vừa quay đầu, không ngờ đã thấy đằng sau một người, mặc cẩm y màu lam, đội mũ màu lam, mặt mày thanh tú, hơi nhíu mày, liếc mắt một cái nhìn lại, thật là chưa nhận ra.
Người nọ mặt hơi phiếm hồng, cắn nhẹ môi, nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái, liền cúi đầu xuống.
Hàn Mạc chau mày, rất nhanh liền giãn ra, tiến lên đi, dịu dàng nói:
- Nguyệt nhi, ngươi mặc xiêm y này, giống như một vị giai công tử, thiếu chút nữa ta không nhận ra!
Vị công tử trẻ tuổi này, không phải là Đỗ Băng Nguyệt sao? Chẳng qua nữ đóng giả nam, ngoại hình thay đổi, trong lúc nhất thời Hàn Mạc không nhận ra.
Đỗ Băng Nguyệt khuôn mặt vẫn xinh đẹp tuyệt trần như xưa, làn da không giống như nữ tử bình thường, mà giống như thủy non, đó là một làn da mang chút màu đồng cổ trạch, rất khỏe khoắn, bên trong dường như ẩn chứa sức mạnh, độ đàn hồi cao, tất nhiên nữ tử bình thường không thể sánh được, tươi mát như ánh mặt trời, một vẻ đẹp đặc thù của thiếu nữ vùng biển.
Hàn Mạc tới gần, Đỗ Băng Nguyệt trên mặt càng có chút phiếm hồng, màu da ửng đỏ lại càng thêm xinh đẹp tuyệt trần, hạ giọng nói:
- Lẽ ra đích thân phụ thân đến đây, nhưng vừa chạy một chuyến trên biển, thân mình có chút không khỏe, cho nên ... cho nên mới phái ta đi cùng Hồ đại thúc đến đây ...
Hàn Mạc nhíu mày hỏi:
- Thân thể Đảo chủ ... sao lại phát bệnh? Không được, ta phái người đưa ngài tới kinh thành khám chữa bệnh một phen. Trong kinh thầy thuốc y thuật rất cao minh.
Thật ra hắn muốn nhờ Huyền Cơ hòa thượng đang ở trong phủ ra tay khám chữa bệnh. Huyền Cơ hòa thượng y thuật rất giỏi.
Đỗ Băng Nguyệt vội lắc đầu nói:
- Không sao, không sao, thân mình chỉ mệt mỏi, không có việc gì.
Nói tới đây, trên mặt càng hồng, phía sau Hàn Mạc là Quan Thiếu Hà và Hồ Tử liếc nhau trên mặt đều hiện ra đầy thâm ý tươi cười.
Hàn Mạc nghe vậy mới thở phào, nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp Đỗ Băng Nguyệt có chút đỏ lên, bỗng nhiên minh bạch một cái gì, chỉ sợ không phải Đảo chủ không đến, mà là nha đầu kia muốn đến gặp mình mà thôi. Trong lòng lập tức phân tâm ý tràn đầy cảm động với Đỗ Băng Nguyệt. Kỳ thật nữ bá vương ở sâu trong nội tâm, làm sao mà không nhu tình ngàn lũ.
Hắn thần sắc dịu dàng, nói:
- Hãy vào nhà ngồi đi!
Muốn nắm tay nhỏ bé Đỗ Băng Nguyệt vào nhà, nghĩ đến Đỗ Băng Nguyệt nữ nhân giang hồ, chắc sẽ không cự tuyệt, chẳng qua Đỗ Băng Nguyệt thân cải trang nam, nếu cầm tay dắt, nha hoàn, người hầu nam trẻ tuổi bên cạnh nhìn, có thể lại chướng tai gai mắt.
Vào trong sảnh, phân chủ khách ngồi xuống, tôi tớ mangg trà tới, Hàn Mạc cười nói:
- Quan huynh, các ngươi sao biết ta có đại hôn, chắc không phải là Tứ ca nói cho các ngươi?
Quan Thiếu Hà lắc đầu cười nói:
- Không phải Tứ thiếu gia báo cho chúng ta biết. Ngũ thiếu gia chỉ sợ đã quên, ở kinh thành ta cũng có mở một chi nhánh ngân hàng. Ngũ thiếu gia có hôn sự, cả kinh thành ai chả biết. Ta làm quan mậu dịch mở ngân hàng ở kinh thành tất nhiên là biết rõ ràng, cho nên tặng tín nhi đi Đông Hải. Ta nhận được thư mới biết được việc đại hôn, vừa lúc đó Đỗ Cô Nương và Hồ Tử vừa đi tàu từ Nam Dương trở về, ta liền nói tin tức này cho bọn họ, chúng ta cùng nói chuyện rồi đến đây uống rượu mừng Ngũ thiếu gia.
Nhìn Hàn Nguyên liếc mắt một cái, cười nói:
- Cũng thật là khéo léo, trên đường tới đây lại gặp Tứ thiếu gia, lúc này cũng đang đến đây!
Hàn Nguyên nói :
- Ta còn không biết vài vị các ngươi cũng đến đây, nên không biết cùng một nhóm xuất phát!
Hồ Tử giọng oang oang, lập tức nói:
- Người khác hôn sự là quản không được, hôn sự Ngũ thiếu gia, ta muốn đến uống chén riệu mừng.
Hàn Mạc ha hả cười, liếc Đỗ Băng Nguyệt một cái, thấy nàng cũng đang nhìn chính mình, gặp ánh mắt Hàn Mạc, Đỗ Băng Nguyệt mặt lại càng nóng lên, cúi đầu. Hàn Mạc khẽ mỉm cười, lúc này mới hướng Hàn Nguyên hỏi:
- Trong nhà .... còn có người mới tới sao ?
Hàn Nguyên gật đầu nói:
- Ba vị trưởng lão trong tộc đến đây, còn có một số đệ tử trong tộc, đại khái có ba bốn mươi người đi ... Dù sao cách khá xa, đều là một số đại diện đến đây. Hiện giờ vài vị trưởng lão và Tam thúc ở bên kia nói chuyện !
Hàn Mạc khẽ gật đầu. Hàn Nguyên nói Tam thúc, tự nhiên là phụ thân Hàn Huyền Xương.
- Vậy ... Đại gia gia có tới không? Còn có Nhị bá?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Hàn Nguyên hỏi.
Hàn Nguyên lắc đầu nói:
- Phụ thân không rời khỏi trấn phủ quân, đến lúc này, công phu đã bị tiêu tốn mười phần cho nên ... phụ thân muốn ta thay người đến đây. Tuy nhiên phụ thân đích thân chuyển bị lễ vật ...!
Dừng một chút mới nói:
- Ông nội cũng không tới được, gần đây trong tộc có nhiều việc, người không thể bứt ra, người kia còn lại phải chỉ trì tiệc riệu bên kia Đông Hải. Ông nội nói, hôn sự của ngươi là đại sự toàn tộc, cho nên bên này mở tiệc ruợu thì bên Đông Hải cũng phải mở tiệc chiêu đãi khách và bằng hữu!
Hàn Mạc "ồ" một tiếng, hắn thật ra có thể lập tức hiểu được dụng ý Đại tông chủ Hàn Chính Càn, bày tiệc rượu. Thứ nhất là phô trương thế lực. Thứ hai là vì làm vẻ vang mặt bản tộc. Thứ ba cũng là biểu đạt đúng coi trọng cái hôn sự, đó là ở bên kia Đông Hải cũng giữ thể diện cho Phạm Gia, nhất cử tam tiện, có thể nói là việc đại lợi.
- Vậy ... Nhị tông chủ?
Hàn Mạc bây giờ còn tưởng niệm thể xác và tinh thần bình tĩnh của Nhị tông chủ, lão nhân kia thoạt nhìn tuy tính tự nhiên, nhưng là một lão nhân cơ trí.
Hàn Nguyên nói:
- Nhị gia gia thật ra cũng muốn tới, chỉ có điều... Gần đây thân mình có chút không tốt, lặn lội đường xa, chỉ sợ là chịu không nổi, cho nên... Cho nên cũng không có tới đây!
Hàn Mạc nhíu mày.
Nhị tông chủ đối với Hàn Mạc rất yêu quý, Hàn Mạc là tràn đầy kỉ niệm, từ nhỏ đến lớn, lão nhân luôn mang vẻ tươi cười, nói cho mình một vài thứ, dạy bảo mình một vài thứ, tận tâm mà che chở .
Lần này đại hôn, chuyện trọng đại như thế, Nhị tông chủ nếu không phải thân thể thật sự không được khỏe, chắc chắn sẽ đến, nói cách khác, Nhị tông chủ thân thể không khỏe, chỉ sợ là bệnh có chút nghiêm trọng.
Nói đến Nhị tông chủ, hắn lại nghĩ tới tây phủ đằng sau hoa viên ở Đông Hải. Liễu Như Mộng, nữ tử cô quạnh, hiện giờ không biết quang cảnh như thế nào? Ngay trong nháy mắt này, Hàn Mạc sinh ra một cỗ kích động, thật muốn tức khắc chạy về Đông Hải, đi xem Nhị tông chủ, đi xem Liễu Như Mộng.
- Ngươi không cần lo lắng!
Hàn Nguyên nói:
- Nhị gia gia bên người có người chăm sóc!
Hàn Mạc khẽ gật đầu, tâm tình có chút âu sầu, nhưng nhóm người Quan Thiếu Hà ở xa đến chúc mừng hôn sự của mình, tất nhiên không thể bởi vì tâm tình của mình mà ảnh hưởng đến bọn họ, cho nên hướng Quan Thiếu Hà cười hỏi:
- Quan huynh, hiện giờ kinh doanh trên biển như thế nào? Ta ở kinh thành bên này có nhiều việc, nhưng thật ra chuyện bên kia đúng là có chậm trễ chút!
Quan Thiếu Hà cười nói:
- Ngũ thiếu gia không cần lo lắng, trên biển có Đỗ Đảo chủ, có Hồ huynh, còn có Đỗ cô nương, nói tóm lại, có chút thuận lợi. Hiện giờ ở Nam Dương các quốc gia thiết lập hơn mười chỗ mậu dịch, ở bên kia thu mua hàng hóa rất thoải mái. Chúng ta có các điểm buôn bán trải rộng bốn nước, thu mua hàng hóa Trung Nguyên cũng không khó khăn... Đường biển thông thoáng, lợi nhuận phong phú!
Nâng chung trà lên uống một ngụm, mới cười nói:
- Lúc này đây vận tải đường thuỷ, hàng hóa trở về rất nhiều, lợi nhuận so với lần trước, chỉ sợ phải gia tăng hai đến ba thành!
Hàn Mạc cười ha hả nói :
- Có chư vị giúp đỡ, hầu bao luôn chúng ta càng ngày càng lớn!
Trong lòng cũng là thật vui sướng, dù sao đường biển ở trong tay có tài nguyên lớn nhất, có đường biển, chẳng khác nào có bạc, trên thế giới này, bạc tuy rằng không phải vạn năng , nhưng tay cầm số tiền lớn, sau này rất nhiều người bình thường không thể làm được sự tình, chính mình luôn có thể dùng bạc làm nhiều việc tốt.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Hàn Mạc mới hỏi nói:
- Quan huynh, mậu dịch của ngươi trải rộng bốn nước, Phong quốc có thể có thiết lập?
Quan Thiếu Hà gật đầu nói:
- Ba quận ở Phong quốc đều thiết lập mậu dịch ... Ở bên đó chủ yếu là thu mua thảo dược và hương liệu ... !
Hàn Mạc không đợi hắn nói xong, nhân tiện nói:
- Ta có việc này muốn nói chuyện với Quan huynh. Quan huynh vừa rồi có nói… là nói có chút thuận lợi... Chẳng lẽ còn có cái gì trở ngại phải không?
Quan Thiếu Hà nhìn Đỗ Băng Nguyệt, mới nói:
- Trước có một trận quyết tử, thật đúng là có chút phiền toái nhỏ! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK