Kinh thành vô cùng to lớn, quả thực làm cho người khác cảm thấy nhìn no hai con mắt. Lúc đoàn sứ giả tiến vào thành, mặt trời vẫn chưa lặn, nhưng đúng như lời Quốc cữu nói lúc đến biệt viện của hoàng gia, trời cũng đã tối rồi. Từ cổng phía nam thành thẳng tiến biệt viện của hoàng gia, phải mất hơn một giờ đồng hồ, đây là sau này còn tăng tốc, nếu đi theo tốc độ bình thường, hoặc đường vào thành chưa đóng, Hàn Mạc thậm chí cảm thấy phải mất hai đến ba giờ đồng hồ mới tới biệt viện của hoàng gia. Điều này cũng nói lên kinh thành vô cùng to lớn, cũng hiểu tại sao người dân Khánh quốc lại tự hào như vậy.
Biệt viện của hoàng gia thực ra chỉ là một cái tên tương đối tiếng tăm mà thôi, thực ra nơi đó hoàng tộc Khánh quốc không ở, nhưng diện tích khu biệt viện đó rất lớn, có hơn chục toà nhà, gạch xanh ngói ngọc, kèo cột chạm trổ, bên trong được bố trí vô cùng xa hoa, dưới sàn đều được trải lớp đá cẩm thạch, phòng Công chúa ở tạm thời, thảm đỏ được trải khắp phòng, trên thảm được thêu các loại hoạ tiết vui vẻ, trông rất sống động, đi trên thảm đỏ, nhìn những bức thêu trên thảm, cảm thấy sống động như thật, thậm chí làm người khác không nỡ bước lên, sợ rằng đã khinh miệt những kiệt tác đó.
Hàn Mạc nhìn thấy những hình thêu trên thảm, mới nhớ tới lời Bích di nương nói lúc trước.
Trước khi đến đây, những bức thêu của Bích di nương làm Hàm Mạc vô cùng thán phục, chỉ cảm thấy đôi tay khéo léo của người phụ nữ này như thần thánh vậy, có thể thêu được những bức tranh sống động như vậy.
Lúc đó Bích di nương có nói, thêu tranh đẹp nhất chính là người Khánh quốc, lúc đó Hàn Mạc chỉ cảm thấy lời của Bích di nương có chút khiêm tốn, hôm nay tận mắt nhìn thấy, mới biết di nương nói không sai chút nào.
Ít nhất đối với nghệ thuật thêu xa hoa này của người Khanh quốc mà nói, quả thực vượt xa người dân Yến quốc.
Thực ra lúc Hàn Mạc tổ chức buôn bán trên biển ở Đông Hải, đã nhìn thấy những đặc sản của Yến quốc thông qua Quan Thị Mậu Dịch Hành, những vật thượng đẳng như dệt lụa, tranh chữ, đồ cổ, đồ sứ, trang sức đều gia công rất khéo léo tinh tế, kiểu dáng nhiều và đẹp, dựa vào cảm nghĩ mà nói, thành tựu về văn hoá nghệ thuật của người Khánh quốc vượt xa các nước khác.
Dưới sự giúp đỡ của người Khánh quốc, đoàn sứ giả liền đóng quân ở biệt viện của hoàng gia, bận rộn một hồi, mới bài tríổn thỏa.
Diện tích biệt viện rất lớn, chứa hàng ngàn người cũng không vấn đề gì, chỉ có điều không phải ai cũng đều được ở phòng xá bên trong, những thái giám và cung nữ đi theo công chúa thìở những phòng bên cạnh phòng công chúa, vì vậy những tướng sĩ thì phân ra các nơi trong biệt viện rồi dựng lều nghỉ tạm.
Lúc mới vào ở, Tiếu Mộc đã an bài người bảo vệ đoàn sứ giả trong biệt viện của hoàng gia, những sát thủ bóng tối cũng được sự phân phó của Hàn Mạc, ở cạnh chỗ công chúa nghỉ, thay phiên trực, duy trì chế độ cảnh giác cao mọi lúc.
Hàn Mạc lại dặn dò thuộc hạ, hiện giờ đang ở giữa trung tâm của Khánh quốc, mọi việc phải cực kỳ thận trọng.
Trong lòng Hàn Mạc rất rõ, trước lúc hôn lễ của Công chúa, đoàn sứ giả Yến quốc sẽ tạm thời không rời khỏi, cho nên sẽ tá túc một thời gian ở Khánh quốc, thời gian này mọi tình huống có thể xảy ra, cho nên đoàn sứ giả nhất định phải duy trì tâm lý phòng bị cao độ.
Dù sao đây cũng là trung tâm của Khánh quốc, đối với những kẻ bụng dạ khó lường của đối phương thì sẽ nghĩ ra những âm mưu gìđó, cơ hội này khả năng là rất lớn.
Quốc cữu cùng Xương Đức Hầu Tào Ân nói chuyện trước phòng khách biệt viện, đợi đoàn sứ giả bố trí thích đáng, mới đứng dậy chắp tay cười nói:
- Hầu gia, trời cũng đã tối, nhẽ ra hôm nay sẽ bày tiệc đón tiếp, nhưng các vị đi đường mệt nhọc quá, bữa tiệc này ngày mai sẽ tổ chức. Nếu đoàn sứ giả muốn điều gì, cứ nói với Lưu đại nhân, ẩm thực hàng ngày, Lưu đại nhân sẽ an bài thích đáng!
Trong những quan viên ngồi đó, liền có một người đứng dậy chắp tay nói:
- Tại hạ Hồng Tư Tự Thiếu Khanh Lưu San, tham kiến Hầu gia!
Tào Ân vuốt cằm nói:
- Hết thảy làm phiền Lưu đại nhân!
Lập tức hỏi Quốc cữu:
- Quốc cữu, không biết khi nào quý chủ cho triệu kiến chúng ta vậy? Bản hầu muốn thương thảo với quý chủ chuyện hôn lễ!
Quốc cữu cười ha ha nói:
- Hầu gia đừng vội, các ngài đi đường mệt nhọc, muốn gặp Thánh thượng ngay, cũng không tốt. Nghỉ ngơi vài ngày, đợi thánh chỉ từ cung truyền tới, ắt sẽ vào cung yết kiến!
Tào Ân cười nói:
- Vậy, mọi việc phiền Quốc cữu!
_- Không dám không dám, hôm nay xin cáo từ trước, Hầu gia nghỉ ngơi sớm, ngày mai tổ chức yến tiệc để Hầu gia gột rửa phong trần!
Quốc cữu đứng dậy, còn nói thêm vài câu, rồi mới dẫn đoàn quan viên rời đi.
Vân Thương Lan nhanh chóng điều một đội quan binh lập trại canh gác, canh chừng tất cả những con đường gần biệt viện của hoàng gia, hạ lệnh, những ai khả nghi, có thể lập tức bắt lại.
Vân Thương Lan trong kinh thuộc nhân vật có thế lực, dưới trướng tổng quản tất cả trạm canh gác ở kinh thành, có được sự hỗ trợ như vậy, sự an toàn của đoàn sứ giả Yến quốc ở thành Thượng Kinh càng được bảo đảm.
Đến trước phòng khách, Vân Thương Lan chắp tay nói với Tào Ân:
- Hầu gia, những sự việc trong hành trình, Thương Lan sẽ dốc sức điều tra, để trình bày với ngài và Yến quốc. Những con đường vào biệt viện của hoàng gia, ta đã bố trí giám sát rất nghiêm ngặt, những kẻ khả nghi, sẽ không tới quấy rầy quý đoàn!
Tào Ân khẽ mỉm cười, nói :
- Vân đại nhân thật chu đáo!
Vân Thương Lan lại nói:
- Nhẽ ra các tướng lĩnh sẽ đến bái kiến Hầu gia, nhưng hiện nay quân lính Nguỵ quốc đang ở gần Nam Dương quan, lại có một đạo binh đóng ở quận Sơn Bắc, muốn tấn công đại Khánh ta bằng hai hướng, tiến hành bố trí phòng bị, việc quân rất bận, cho nên lúc này không có thời gian rảnh rỗi đến bái kiến, đợi hai ngày nữa sẽ bớt chút thời gian đến bái kiến Hầu gia.
Tào Ân “ồ” một tiếng rồi nói:
- Các tướng lĩnh vẫn còn ở kinh thành?
Vân Thương Lan gật đầu cười nói:
- Đúng vậy!
Tào Ân hỏi xong, trong chớp mắt đã hiểu, tuy nói biên cương có biến, nhưng người dân Khánh quốc không có chút gì sốt sắng cả, hơn nữa thuộc hạ của Thương Chung Ly cũng không thiếu những dũng tướng, biên cương nhất thời cũng không có biến cố lớn.
Hôn lễ của Thái tử Khánh quốc và Công chúa Yến quốc sắp diễn ra, trong thành không tránh được những phong ba, Thương Chung Ly ở lại kinh thành, quả thực có dụng ý trấn an, ít nhất việc y ở trong thành, sẽ không có ai dám manh động.
Mục đích của Thương Chung Ly, đơn giản là muốn thông qua cái uy lực của chính mình, khiến việc hôn sự giữa hai nước hoàn thành viên mãn.
Chỉ có hôn lễ của Thái tử và Công chúa kết thúc, hai nước Yến Khánh mới thực sự kết thành đồng minh.
Sau khi Vân Thương Lan rời đi, Tào Ân trở về phòng mình, phái người truyền Hàn Mạc tới.
Hàn Mạc vẫn mặc bộ giáp bạc, có vẻ cũng có chút mệt mỏi, hoặc cũng vì thời tiết oi bức, trên trán cũng có không ít mồ hôi toát ra.
Thấy Tào Ân đã thay bộ xiêm y nhẹ nhàng, thậm chí trong phòng dậy lên mùi hương lạ, Hàn Mạc cảm thấy có chút không thoải mái, chỉ còn lại có hắn và hầu gia, trong lòng hắn cảm thấy có chút hoảng.
Tào Ân chậm rãi bước tới, từ trong tay áo lấy ra chiếc khăn màu đỏ, đưa tay ra, nhẹ nhàng nói:
- Sao mồ hôi đầm đìa vậy? Sao không lau đi!
Hàn Mạc thấy Tào Ân đưa tay ra, vội vàng đưa tay tiếp nhận chiếc khăn màu đó, nói:
- Đa tạ Hầu gia quan tâm!
Tự tay lau những giọt mồ hôi trên trán, liền ngửi thấy mùi thơm nồng vương trên chiếc khăn đó, cảm giác gợn gợn.
Tào Ân thấy Hàn Mạc vội vàng cầm lấy cái khăn, hơi giật mình, liền cười trìu mến, quay lại ghế ngồi, nhẹ nhàng nói:
- Cuộc hành trình này vất vả cho ngươi quá!
- Đây đều là việc hạ thần phải làm.
Hàn Mạc lúc đó không biết phải xử lý cái khăn mùi xoa đó ra sao, chỉ biết nắm trong lòng bàn tay, nói:
- Nếu như Hầu gia trên đường cũng chỉ cưỡi ngựa, thì cũng vất vả thôi.
Tào Ân cười ôn hoà, khua tay, ra hiệu cho Hàn Mạc quay ngồi một bên, Hàn Mạc do dự một chút, rồi cũng ngồi vào chiếc ghế tựa xa xa ghế của Tào Ân.
- Bản hầu gọi ngươi đến, chỉ muốn nghe ý kiến của ngươi.
Tào Ân đứng bên cạnh bàn trà, cầm lắp cốc trà, gạt nhè nhẹ phần trên cốc trà, rồi nhấp một ngụm, sau đó hạ cốc trà xuống.
- Việc Tần Tư nên xử lý thế nào? Như lời y nói, thực ra cũng không biết hỏi cái gì, giữ y ở đây, cũng chẳng có lợi gì!
Hàn Mạc nói:
- Không biết Hầu gia chuẩn bị xử trí ra sao?
Tào Ân khẽ cười, nói:
- Bản hầu đang hỏi ngươi mà!
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, mới nói:
- Hầu gia, hạ thần cho rằng, vị An Quân Sứ đại nhân này, thực ra cũng chẳng có chút lợi dụng gì. Hạ thần thấy, vẫn có người muốn thu nạp hắn!
- Ố?
Tào Ẩn chớp chớp đôi mắt, nụ cười hiện trên đôi môi nói:
- Cái đồ rác rưởi như vậy, ai còn thu nạp nữa?
- Thương Chung Ly và Hậu đảng cần hắn.
Hàn Mạc thản nhiên cười đáp:
- Bên phía Thương Chung Ly, không hẳn không muốn lợi dụng vị An Quân sứ đại nhân này để khiến Hậu đảng có một cái nhìn khác, hơn nữa lúc này giết y, trong con mắt người ngoài mà nói, y nhất định là chủ mưu…Người trong hậu đảng sẽ lợi dụng thân phận chủ mưu nhằm giết Công chúa, không cần biết lai lịch không minh bạch của Tần Tư bị các bè đảng ép làm thích khách, thần nghĩ nếu Thương Chung Ly biết cách lợi dụng, hoàn toàn có thể lợi dụng vị An Quân Sứ tạo chút khó khăn cho Hậu đảng… Thậm chí có thể đả kích lớn đến cái gọi là An Quân Bộ kia! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK