Mục lục
[Dịch] Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn xoay người thấy một viên mãnh tướng dẫn hơn mười kỵ binh chắn ở phía trước, tự nhiên là không biết, càng không đáp lời, Chu Tiểu Ngôn đã trầm giọng quát:
- Tản ra!
Giọng hắn rất vang, truyền ra xung quanh, tám trăm Phong Kỵ lập tức chia đội hình, Hàn Tất Đồ và Trầm Phi một trái một phải hai đội nhân mã tách ra thành hình quạt.

Hai bên Lê Cốc, đều tụ tập rất nhiều tướng sĩ quân Diệp gia, nhưng mọi người không ai rõ ràng đội kỵ binh không tới ngàn người này cuối cùng có lai lịch ra sao, đương nhiên bọn họ sẽ không nghĩ tới đây là kẻ thù, cho nên tuy rằng nghi hoặc, nhưng không có ai tới gần, lực chú ý của mọi người, vẫn đặt trong trận chiến khí thế hừng hực.

Diệp Thiên Mãnh tất nhiên cũng không biết Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn.

Chẳng qua tuy hắn không thông minh gì lắm, nhưng nghiệp nhà binh, cũng hiểu rất rõ trận pháp. Chu Tiểu Ngôn hạ lệnh kỵ binh tản ra, tạo thành trận hình quạt, hắn lập tức phản ứng lại, đây là trận hình tấn công của kỵ binh, tuy rằng không rõ đám kỵ binh này đến từ đâu, cuối cùng có mục đích gì, nhưng không thể nghi ngờ, đám người này là kẻ thù.

Quả nhiên, trong lúc kỵ binh tản ra, Chu Tiểu Ngôn đã trầm giọng quát:
- Bắn!

Dưới sự chăm chú của đám quân Diệp gia trợn mắt há mồm, kỵ sĩ Phong Kỵ đều giương cung cài tên nhịp nhàng, bắn thẳng về phía đám người Diệp Thiên Mãnh, không có một chút do dự.

Tên giống như mưa, không chút báo hiệu mà bắn thẳng về đội kỵ binh nhỏ kia. Diệp Thiên Mãnh không hổ là một viên mãnh tướng, giữa ranh giới sống chết, không ngờ khẽ đảo thân thể tráng kiện, nhìn như là ngã xuống từ trên lung ngựa, thật ra là xoay người xuống dưới bụng ngựa, tránh né mũi tên thình lình.

Phong Kỵ giống như máy móc giết người, bọn họ nhịp nhàng, tài bắn tên chuẩn và nhanh, hơn mười kỵ binh Diệp gia không kịp đề phòng trong chớp mắt cả người lẫn ngựa bị bắn thành con nhím.

Diệp Thiên Mãnh rống giận, ngựa của hắn cũng trúng hơn mười tên, mắt thấy sẽ phải ngã quỵ xuống, hắn lại giống như cơn lốc màu đen, bước hai bước, vọt tới trước ngựa Hàn Mạc, nâng huyền thiết đại đao trong tay, ra sức bổ xuống Hàn Mạc.

Trong lòng hắn hiện giờ là vừa sợ vừa giận, đám kỵ binh giống như âm hồn này xuất hiện đột nhiên, vốn làm cho người ta cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng thật sự không thể tưởng được, bọn họ lại sử dụng cờ hiệu của địch nhân.

Hắn nghĩ không ra, đám người này đến từ đâu?

Chẳng lẽ bên sông Dịch Bắc kia xuất hiện chỗ trống, bị đám kỵ binh này lẻn qua chỗ trống tới nơi này?

Hắn không thể tưởng tượng, đám kỵ binh này có thể vượt qua dãy núi Lê Cốc cả người lẫn ngựa. Một đao hắn bổ xuống này, đủ lực lượng, nhất định phải chém Hàn Mạc dưới đao.

“Đệ nhất đao quận Bột Châu”, cũng không phải là hư danh.

Chỉ có điều một đao hắn đang bổ tới, đã bị Hàn Mạc vung Huyết Đồng Côn ngăn lại, một đao này giống như bổ lên một bức tường đồng, dùng khí lực lớn như trâu của hắn, nhất thời không tiến thêm được.

Hắn kinh hãi một hồi.

Khí lực của Diệp Thiên Mãnh, cũng có danh toàn quận Bột Châu, sáu tuổi có thể vác trăm cân, tới tuổi hiện giờ, bốn năm trăm cân với hắn mà nói cũng dễ dàng. Nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, người trẻ tuổi nhìn qua nho nhã thậm chí hơi nhỏ gầy này, thật sự đứng vững trước một kích hắn dốc toàn lực này.

Hắn không do dự, đại đao vắt ngang côn đồng, muốn gọt sạch tay Hàn Mạc.

Đầu tiên quân Diệp gia bốn phía kinh hãi một hồi, nhưng đám người này là quân nhân huấn luyện có tốt chất, đám tham tướng lập tức quơ chiến đao, quát to:
- Giết chết đám rùa con bê con này, bọn họ là gian tế!

Cũng có người hô:
- Giết chết gian tế, luận thưởng theo đầu người!

Chu Tiểu Ngôn vẻ mặt lạnh lùng, cao giọng quát:
- Thuẫn!

Lớp kỵ sĩ Phong Kỵ bên ngoài, sau khi bắn ra một lượt tên bức lui quân Diệp gia, lập tức nhịp nhàng lấy một tấm chắm bọc da thú cực kỳ dày dưới bụng ngựa, cất cung rút đao, hình thành một tầng bảo hộ bên ngoài, chống đỡ quân Diệp gia tấn công.

Lúc này Hàn Mạc liên tục ngăn cản vài đao của Diệp Thiên Mãnh, hắn cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, không thể tưởng được trong quân Diệp gia cũng có chiến tướng dũng mãnh gan dạ như thế.

- Chiếm cửa!
Chu Tiểu Ngôn vung tay lên, giục ngựa đi về phía trước, tiến thẳng về phía cửa quan.

Đội kỵ binh ở giữa lập tức đuổi kịp, mà đội kỵ binh hai cánh đều ngăn là kỵ binh phổ thông ngăn cản tiến công từ hai bên, trong nhất thời tiếng giết nổi lên bốn phía, máu văng tung tóe.

Lúc Diệp Vô Nhai nhận thấy trong quan khác thường, vội chạy tới tường bên trong nhìn, chỉ thấy một đội kỵ binh như mãnh hổ xuống núi, đang xông lại phía cửa quan.

Đầu tiên hắn ngẩn ra, lập tức hiểu được mục đích của đội kỵ binh này, cực kỳ kinh hãi, hô lớn:
- Ngăn cản bọn chúng, ngăn cản bọn chúng!
Hai bên tường quan tràn đầy tướng sĩ Diệp gia, đang lúc kinh ngạc, nghe được hiệu lệnh của tướng quân, cũng không do dự, một đám lính nâng trường thương đại đao trong tay, vọt về phía đám kỵ binh của Chu Tiểu Ngôn.

Chu Tiểu Ngôn ánh mắt như băng, trong khi tiến lên, tay trái nhấc cung, tay phải lấy một mũi tên, giương cung cài tên, bắn một tên tới Diệp Vô Nhai trên đầu tường.

Diệp Vô Nhai thấy mũi tên này bắn tới thật nhanh, trong lòng âm thầm giật mình, vội vàng nghiêng người tránh né, khó khăn lắm mũi tên kia mới xẹt qua cổ, tuy rằng không có chạm tới da thịt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lực xuyên thấu mười phần của mũi tên kia.

Qua một tên này, trong lúc hắn khiếp sợ, đột nhiên nhìn thấy trước mắt lóe lên, cổ họng mình sinh ra đau đớn.

Trong chớp mắt đó, Chu Tiểu Ngôn bắn liền hai tên, tên thứ nhất bị Diệp Vô Nhai miễn cưỡng tránh thoát, nhưng tên thứ hai, Chu Tiểu Ngôn thậm chí phán đoán ra thân hình Diệp Vô Nhai di chuyển, mũi tên chuẩn xác xuyên qua cổ họng Diệp Vô Nhai.

Trên chiến trường, bắt kẻ trộm trước bắt vương, chỉ cần bắn chết Diệp Vô Nhai, cục diện quân Diệp gia sẽ càng thêm hỗn loạn.

Hắn nhìn thấy Diệp Vô Nhai một thân áo giáp, cực kỳ khác người bình thường, liền đoàn người này tám phần mười là Thống soái quân Diệp gia, cho nên không chút do dự bắn tên tiêu diệt. Ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng được, chỉ dùng hai tên, Nhị tông chủ Diệp gia, Đại soái thống quân quan Lê Cốc không ngờ bị hắn bắn chết.

Khi Diệp Vô Nhai bị bắn thủng yết hầu, chỉ cảm thấy chuyện tình trên thế gian này quá hoang đường, hắn chết không nhắm mắt.

Đội kỵ binh này từ đâu tới? Bọn họ là người phương nào? Vì sao bọn họ có lá gan lớn như vậy, dám tung hoành ngang dọc trong trận mấy vạn quân Diệp gia mà không hề sợ hãi? Người tuổi trẻ bắn tên kia là ai, tường quan cao như thế, lúc hắn bắn tên tới, cho dù độ mạnh yếu và độ chuẩn chính xác như vậy khiến người ta không thể tin nổi.

Rất đáng tiếc, tất cả những điều này hắn sẽ không có được đáp án, thân thể của hắn, giống như tảng đá, rơi thẳng từ trên tường quan xuống cạnh cửa quan, tan xương nát thịt, tướng sĩ Diệp gia đều kinh hãi hô lên.

Nhưng Chu Tiểu Ngôn và Phong Kỵ căn bản không đợi các tướng sĩ phản ứng lại, tên của bọn họ bắn chết binh sĩ phòng thủ cạnh cửa quan trong nháy mắt, đội kỵ binh này lại tự tách ra gần trăm người, đi ngăn cản quân Diệp gia hai bên cạnh, Chu Tiểu Ngôn mang theo kỵ binh còn lại, thẳng tới cạnh cửa quan.

Mỗi một chiến sĩ Phong Kỵ, đều chảy trong người dòng máu Đông Hải, trời sinh dũng mãnh gan dạ, lại trải qua sự dạy bảo của Chu Tiểu Ngôn, phối hợp vô cùng ăn ý, hàng trước là lá chắn ngăn cản, đại đao chém giết, kỵ binh phía sau bắn hàng loạt tên về phía kẻ thù, quân Diệp gia ngã xuống từng mảng, đám kỵ sĩ này giống như là con hổ xông vào đàn dê.

Hàn Mạc không thể nghi ngờ là con hổ hung hăng nhất đàn hổ này, hắn và Diệp Thiên Mãnh giao thủ mấy chục hiệp, cũng vài lần gặp được chiêu hiểm của Diệp Thiên Mãnh, nếu không có chiêu thức chống đỡ trong “Bát bộ côn thuật”, Hàn Mạc tin tưởng bản thân đã sớm bị đối phương giết chết.

Cho dù thế nào Diệp Thiên Mãnh cũng không thể để đám kỵ binh này mở cửa quan.

Dường như tướng sĩ Diệp gia cũng hiểu được tầm quan trọng của cửa quan, toàn lực ngăn cản, nhưng Phong Kỵ hộ vệ trái phải, liều chết với quân Diệp gia xông lên, chỉ nghe được người hô ngựa hí, quân Diệp gia cho dù thế nào cũng không vào được, mà Chu Tiểu Ngôn đã xoay người xuống ngựa, dẫn đám kỵ binh mở cửa quan nặng nề kia.

Diệp Thiên Mãnh muốn tiến tới, lại bị Huyết Đồng Côn của Hàn Mạc cuốn lấy gắt gao.

Mặc dù Hàn Mạc ở trong tình cảnh nguy hiểm, tiếng giết rung trời bốn phía, hắn lại có vẻ rất lạnh lùng, đây là thời khắc mấu chốt nhất, mở cửa quan ra, chẳng khác nào việc lớn đã thành, mà mãnh tướng trước mắt này, nhìn qua cũng là tướng lĩnh thượng tầng của Diệp gia, nếu đánh chết, tất sẽ mang tới đả kích rất lớn cho quân Diệp gia, hạ thấp sĩ khí quân Diệp gia, lại càng không phải đối thủ quân thế gia.

Cho nên côn hắn như kim xà, thay đổi liên tục, dùng hết sự tinh diệu của “Xà bộ côn thuật”, vô cùng linh hoạt, mà chỗ yếu kiém nhất của Diệp Thiên Mãnh, chính là chậm chạp, dưới phương thức tấn công linh hoạt của Hàn Mạc, tuy rằng hắn một thân khí lực, nhưng không thể làm gì.

Ngoài quan tiếng giết rung trời, tiếng kêu thảm thiết không ngừng lọt vào tai, hiển nhiên thương vong thê thảm và nghiêm trọng.

Càng khiến Hàn Mạc đau lòng chính là, tuy rằng sức chiến đấu của Phong Kỵ kinh người, nhưng trong loạn quân, tổn thất cũng không nhỏ, chỉ một lát, đã có vài chục người chết dưới đao thương cung tên của kẻ thù.

Cũng may Phong Kỵ trật tự nghiêm chỉnh, cũng không bởi vì có người chết mà hỗn loạn, đội hình kỵ binh vẫn duy trì nhịp nhàng, phía trước dùng mã đao, mặt sau là cung tên, mặc dù quân địch nhiều, nhưng trong thung lung này, trái lại có vẻ chật chội, nhất thời không làm gì được.

Nhìn Phong Kỵ giống như bảo bối tổn thất không nhỏ, sát khí của Hàn Mạc càng đậm.

Diệp Thiên Mãnh khí lực lớn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng vũ kỹ của hắn chưa chắc mạnh hơn Hàn Mạc bao nhiêu.

Hàn Mạc từ nhỏ đã bắt đầu dẫn Hắc Báo tiến hành huấn luyện đặc chủng, trong đó lại được không ít võ sư chỉ điểm, tuy rằng những võ sư này chưa cắc có vũ kỹ gì rất cao, nhưng lại để Hàn Mạc hiểu được động tác võ thuật, căn cơ luyện được rất tốt.

“Bát bộ côn thuật” xuất hiện, khiến trình độ nhận thức của hắn đối với vũ kỹ có cảnh giới rất cao, tuy rằng tu tập chưa nhiều, nhưng hắn thiên phú rất tốt, đã linh ngộ được tinh túy trong “Xà bộ côn thuật”

“Bát bộ côn thuật” cũng không phải chiêu thức cứng ngắc, nói cho cùng, đúng là tinh túy của vũ kỹ, lĩnh ngộ bao nhiêu, thì xem tu vi của mọi người.

Sát ý của hắn bùng lên, lập tức ra chiêu cay độc hơn, Diệp Thiên Mãnh lo lắng cửa quan, hô hào:
- Bắn chết bọn họ, bắn chết bọn họ!
Hắn vừa phân tâm, trong chiêu thức khó tránh khỏi xuất hiện sơ hở, Hàn Mạc nắm lấy sơ hở trong đó, nhanh chóng đánh ra “Phun xà tín” (Rắn nhả lưỡi), đánh thẳng vào bên hông Diệp Thiên Mãnh.

Bên kia, kỵ binh Phong Kỵ đã sớm lấy thuẫn da tạo mãnh một tường thuẫn, che chở đám người Chu Tiểu Ngôn mở cửa thành/

- Cạch cạch cạch!

Then lớn của cửa thành bị các chiến sĩ Phong Kỵ ngân xuống, sau đó trong mưa tên, bọn họ nắm lấy cánh cửa, liều mạng kéo về sau, cửa quan mở ra từng chút, lộ ra khe hở.

Tuy rằng quân phòng thủ quan Lê Cốc biết phía sau rối loạn, nhưng đối mặt với quân thế gia tấn công mãnh liệt, nhất thời bọn họ còn không biết, cửa quan bọn họ liều chết bảo vệ, lúc này đang bị mở ra từng chút một.

- Ông đây phải chém ngươi thành từng mảnh!
Diệp Thiên Mãnh rống giận, tuy rằng bên hông đau nhức, nhưng hắn vẫn cắn răng chống đỡ, huyền thiết đại đao mang theo gió mạnh bổ về phía Hàn Mạc.

Hàn Mạc trợn mắt nhưỡn mày, mắt lại thấy một gã Phong Kỵ bị tên bắn ngã xuống ngựa, cắn chặt răng, nghiêng người, trong lúc tránh né, lại sử dụng một chiêu “Bái xà vĩ”, Huyết Đồng Côn từ dưới vai đâm ngược ra sau.

Nếu địch thủ là người khác, một côn quỷ dị này, chắc chắn có thể đâm vào cổ họng đối phương, nhưng Diệp Thiên Mãnh không hổ là đệ nhất mãnh tướng quận Bột Châu, tuy rằng một chiêu này khiến hắn chán động, nhưng trong tình thế hết sức nguy cấp, hắn nâng tay trái che trước cổ họng, Huyết Đông Cộn chọc thủng tay hắn, máu tươi lập tức trào ra.

Diệp Thiên Mãnh nổi giận gầm một tiếng, vung ngang đại đao, chém ngang về phía Hàn Mạc.

Hàn Mạc cũng không ngờ Diệp Thiên Mãnh uy mãnh như vậy, dưới giật mình, thân thể không lùi, trái lại xông lên phía trước, buông Huyết Đồng Côn ra, tay trái thành dạng đao, đúng là chưởng đao, mạnh mẽ đánh thẳng lên động mạch của Diệp Thiên Mãnh.

Diệp Thiên Mãnh một tay cầm đao bị Huyết Đồng Côn chọc thủng, quả thật không thể gnăn cản, chưởng đao thật mạnh đánh lên cổ hắn, hai mắt hắn trợn lên, cổ cứng ngắc, không ngờ không có ngã xuống.

- Người này có chút bản lĩnh.
Một chút khâm phục nổi lên trong lòng Hàn Mạc, chưởng đao của mình, trăm lần không trượt, sau một chưởng, gần như đều nằm xuống trong nháy mắt, không ngờ người này cứng rắn tiếp lấy, thật đứng là con người cứng cỏi.

Tuy Hàn Mạc không muốn con người rắn rỏi này thật sự tiếp được, hắn giống như âm hồn, lắc mình một cái, chuyển tới phía sau Diệp Thiên Mãnh, tuy thấp hơn Diệp Thiên Mãnh rất nhiều, nhưng hai tay hắn đồng thời vươn ra, xuyên qua áo giáp của Diệp Thiên Mãnh, cắm thẳng vào động mạch eo của hắn.

Động mạch cổ họng bị trúng chưởng đao của Hàn Mạc, Diệp Thiên Mãnh đã thương nặng, chỉ là dựa vào ý chí kiên cường chống đỡ, nhưng kinh mạch bên hông bị Hàn Mạc nắm lấy, mà hàn Mạc không chút do dự vươn tay trái, vòng qua đầu Diệp Thiên Mãnh, hung hăng kẹp lấy, sau đó không ngừng dùng chân và khuỷu tay mạnh mẽ đánh vào xương sống Diệp Thiên Mãnh, tay kia thì thành chưởng, không chút lưu tình mãnh mẽ chém vào động mạch cổ của Diệp Thiên Mãnh.

Lúc đầu, toàn thân Diệp Thiên Mãnh còn giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng gầm nhje giống như dã thú. Nhưng Hàn Mạc cũng là kẻ lực lớn như trâu, sao lại để hắn giãy giụa, chỉ chốc lát, tiếng gầm nhẹ của hắn biến mất, cúi đầu xuống, hiển nhiên là bị Hàn Mạc dùng chưởng đao chém chết.

Hàn Mạc buông lòng tay, thân thể tráng kiện của Diệp Thiên Mãnh lập tức ngã về phía trước, không nhúc nhích, đúng là đã chết!

Hàn Mạc nắm lấy Huyết Đồng Côn, chống côn đồng, một chân giẫm đạp lên người Diệp Thiên Mãnh, cao giọng quát:
- Đại tướng của các ngươi đã chết, kẻ buông vũ khí đàu hàng, sẽ xử lý khoan dung, kẻ ngoan cố liều chết chống lại, giết không tha.

Đội kỵ binh mấy trăm người, lại nói ra những lời như vậy trong quân đội vạn người, nếu là bình thường, chỉ sợ sẽ bị cười chết, nhưng tướng sĩ Diệp gia nhìn thấy cửa quan chậm rãi mở ra, lúc này mới hiểu được, quan Lê Cốc bọn họ một lòng dựa vào, sẽ bị công phá rất nhanh.

Chỉ tám trăm người, chẳng qua là thế lực giống như đom đóm, nhưng ánh sáng của bọn họ lúc này, lại được so sánh với mặt trời mặt trăng.

Mãi đến lúc này, quân Diệp gia vẫn còn nghĩ không rõ, đám kỵ binh này đến đây như thế nào, bọn họ tung hoành ngang dọc trong quân đội mấy vạn người, như vào chỗ không người như thế nào, cuối cùng, không ngờ mở được cửa quan.

Đê dài ngàn dặm vỡ bởi tổ kiến, lời ấy quả thật không lừa người.

Quan Lê Cốc Diệp gia tốn sức củng cố, không thể tưởng được lại bị đội kỵ binh Phong Kỵ nho nhỏ đột phá. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK