Trong màn trời đêm, ngôi sao xinh đẹp đầy trời khiếp tim người ta đập nhanh, ánh sáng nhạt chiếu lên các góc thành Yến Kinh, gió nhẹ dịu dàng, lay nhánh cây, cành lá phát ra tiếng vang sàn sạt, giống như người ta nhỏ giọng nói trong mộng. Thành Yến Kinh tắm rửa trong ánh sao cũng đã yên tĩnh, ồn ào náo động ban này đã bị thay thế bằng sự yên lặng.
Dưới bầu trời, có rất ít người lại đưa mắt nhìn một quán mì ở đầu phố cũ, trước cửa quán là một cây đại thụ che trời, cành lá sum suê, khiến tiệm mì thấp thoáng dưới nó.
Bên trong quán vô cùng vắng vẻ, ông chủ bên quầy híp mắt ngủ gật, mà tiểu nhị lại dựa vào góc quán, cố gắng chống đỡ mí mắt đang díu xuống.
Quán này làm buôn bán nhỏ, cho tới này, buôn bán cũng không đắt hàng, mỗi ngày chỉ cần trời đối, sẽ đóng cửa kết thúc công việc, rất ít khi mở rộng cửa muộn như vậy.
Nhưng hôm nay lại không được.
Bởi vì trong cửa hàng còn có khách, tuy rằng bọn họ đã rất buồn ngủ, nhưng cũng không dám tiến tới bảo khách rời đi, bởi vì hai vị khách kia trang phục đẹp đẽ quý giá đã cho thấy bối cảnh của họ không phú thì quý, cái quán nho nhỏ thật sự không đắc tội nổi, hơn nữa bọn họ vô cùng tin tưởng, lúc hai vị khách này rời khỏi, chắc chắn sẽ để lại rất nhiều tiền thưởng.
Cho nên bọn họ chỉ có thể đợi.
- Chắc sẽ không ăn đến hừng đông chứ?
Tiểu nhị than thở trong lòng.
…
Hàn Mạc thần sắc dịu dàng, lẳng lặng ngồi đối diện tiểu công chúa, giống như ngày mới gặp, tiểu công chúa mặc chiếc áo nhỏ màu tím kia, váy dài màu xanh nhạt, tóc chải hai bím nhỏ, hết thảy giống như đúc lúc đầu gặp.
Tiểu công chúa chỉ cúi đầu, tay phải nắm chiếc đũa, kẹp lấy một sợi mì, mở miệng nho nhỏ mà ăn, nàng ăn rất chậm, chỉ một chén mì nhỏ này, đã ăn hơn nửa ngày.
Có lẽ trong lòng tiểu công chúa, hy vọng thời gian ngừng lại như vậy, hình ảnh vĩnh viễn dừng vào lúc này.
Hai người đều không nói gì.
Hàn Mạc biết, chung quanh quán lúc này, không dưới mười tên lại viên ngầm ẩn núp, không có bất cứ kẻ nào sẽ tới quấy rầy.
Lâu sau, tiểu công chúa mới ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như nước kia lúc này không tiếng động mà chảy ra nước mắt.
Hàn Mạc cười ồn hòa, lấy khăn gấm, vươn tay qua, dịu dàng lau nước mắt ở khóe mắt cho tiểu công chúa giống như ca ca vậy, nhưng chỉ là chiếc khăn gấm, như nào có thể xua tan thương cảm trong lòng tiểu công chúa.
- Mạc ca ca, về sau… có phải chúng ta không thể gặp lại hay không?
Tiểu công chúa nhìn Hàn Mạc, tuy rằng nước mắt vừa mới lau đi, nhưng nước mắt mới lại chảy xuống.
Giọt lệ long lanh óng ánh.
Hàn Mạc mỉm cười lắc đầu, dịu dàng nói:
- Đương nhiên có thể gặp lại… !
Tiểu công chúa lắc đầu, khuôn mặt trẻ trung lại hiện ra bi thương không tương xứng với tuổi tác:
- Huynh không cần gạt ta, ta biết… Hôm nay cô cô để ta đi ra, là một lần cuối cùng… Về sau, không bao giờ… ta có thể ra khỏi cung nữa… !
Vẻ mặt Hàn Mạc hơi tối, lại không nói gì.
Trong lòng hắn hiểu được, có lẽ lần gặp này, thật sự có thể là lần gặp mặt cuối cùng.
Tú công chúa đáp ứng yêu cầu của hắn, cho phép tiểu công chúa rời khỏi cung một lần cuối cùng, cho nên Hàn Mạc dẫn tiểu công chúa du ngoạn phố xá trầm uất cả buổi chiều, bọn họ dạo phố xem đáp nghệ nhân biểu diễn xiếc, đi rạp hát nghe diễn, đi quán trà uống trà… cuối cùng đi vào quán nhỏ này.
Mà quán nhỏ này, có lẽ là nơi chia tay cuối cùng.
Tiểu công chúa là công chúa hoàng thất, thân ở thâm cung, được Tú công chúa che chở, cho dù Hàn Mạc có thể vào cung, nhưng nếu muốn thấy tiểu công chúa, chỉ sợ không có cơ hội.
Huống chi Tú công chúa cũng không thấy sau này hai người còn ở chung một chỗ, không muốn tiểu công chúa quá gần gũi Hàn Mạc, có lực cản như vậy, hai người càng không có cơ hội gặp mặt.
Vui vẻ ngày hôm nay, chỉ sợ sau này rất khó gặp lại.
- Cám ơn huynh!
Tiểu công chúa lau đi nước mắt ở khóe mắt mình, miễn cưỡng cười lên:
- Mạc ca ca, có thể quen biết huynh, Sương nhi rất vui vẻ, Sương nhi sẽ nhớ kỹ huynh!
Hàn Mạc lại ảm đạm trong lòng, nhìn khuôn mặt tiểu công chúa, rốt cục nói:
- Muội yên tâm, chỉ cần có cơ hội, Mạc ca ca chắc chắn có thể mang muội đi chơi, còn có thể đưa muội đến đây… ăn mì!
Tiểu công chúa rất rõ ràng, đây chẳng qua là một hy vọng xa vời mà thôi, nhưng nàng vẫn dùng sức gật đầu:
- Vâng, Sương nhi tin tưởng Mạc ca ca chắc chắn có thể làm được. Tiếp theo, muội muốn ăn hai bát lớn!
Hàn Mạc cố gắng không để mình lộ ra vẻ thương cảm, nếu như vậy, sẽ càng khiến búp bê đối diện cảm thấy thương cảm ly biệt, cho nên chỉ cười nói:
- Muội yên tâm, tiếp theo, chúng ta còn bao cả quán mì này, muội muốn ăn bao nhiêu, chúng ta liền ăn bấy nhiêu!
Tiểu công chúa thản nhiên cười, dùng sức gật đầu.
Nàng buông đũa, lấy khăn thơm từ trong tay áo, lau một phen, lúc này mới đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài cửa quán mì, Hàn Mạc đi theo bên người nàng, hai người sóng vai đứng trước cửa quán mì, một cơn gió mát thổi tới, tiểu công chúa không kìm nổi hai tay ôm ngực, dường như hơi rét, Hàn Mạc vội vàng cởi áo khoác trên người, khoác lên người tiểu công chúa.
Tiểu công chúa liếc Hàn Mạc, khuôn mặt thanh tú động lòng người thản nhiên cười, lập tức ngẩng đầu, nhìn ngôi sao trên màn trời như gấm, nhẹ nhàng nói:
- Mạc ca ca, huynh biết không, cho tới nay, trong lòng muội có hai nguyện vọng!
- Cái gì?
- Nguyện vọng thứ nhất, chính là muốn thấy biển rộng!
Tiểu công chúa nhìn bầu trời đầy sao không dời:
- Trong sách đều nói biển rộng vô cùng, trên biển có chim biển xinh đẹp, dưới biển có con cá xinh đẹp… Năm đó đi Ngô quận với phụ vương, khi đó còn nhỏ, chỉ nhìn thoáng qua, hiện giờ muội thật sự muốn nhìn kỹ một chút… !
Hàn Mạc quay đầu nhìn khuôn mặt tràn đầy khát khao của tiểu công chúa, trong lòng cảm thán, nguyện vọng này vốn không quá khó thực hiện, thậm chí rất nhiều dân chúng bình dân đều có thể thực hiện, nhưng Sương nhi thân là công chúa hoàng gia, đây trái lại là một hy vọng xa vời.
- Còn một nguyện vọng?
Hàn Mạc dịu dàng hỏi.
- Sao!
Tiểu công chúa nhìn bầu trời đầy sao, khóe miệng lộ ra nụ cười:
- Sao thật đẹp, nếu như có thể chạm một chút, thật tốt biết bao… !
Ánh mắt Hàn Mạc sáng lên, hắn cười nói với tiểu công chúa:
- Muội chờ một lát!
Hắn xoay người tiến vào quán mì, tiểu công chúa hơi kỳ quái nhìn Hàn Mạc vội vã tiến vào trong quán, không biết hắn muốn làm gì.
Chỉ thấy Hàn Mạc đi đến một góc, thấp giọng phân phó tiểu nhị kia vài câu, trên khuôn mặt mệt mỏi buồn ngủ của tiểu nhị mang theo vẻ nghi hoặc, lập tức thấy Hàn Mạc lấy một thỏi bạc từ trong tay áo ra, đưa tới trước mặt tiểu nhị, tiểu nhị lập tức có tinh thần, buồn ngủ nháy mắt biến mất, cẩn thận thu hồi bạc, lại nhìn qua quầy, thấy ông chủ dựa vào quầy ngủ say, khuôn mặt lập tức nở nụ cười, nhanh nhẹn đứng dậy chạy ra phía sau.
Rất nhanh liền thấy tiểu nhị bưng một chậu gỗ nhỏ ra đưa cho Hàn Mạc, Hàn Mạc nhận chậu gỗ bước nhanh ra, tới bên người công chúa, đặt chậu gỗ lên mặt đất, sau đó vẫy tay với tiểu công chúa:
- Sương nhi, muội tới đây!
Sương nhi trừng mắt đi đến bên người Hàn Mạc, nhìn lại chậu gỗ, chỉ thấy bên trong chứa đầy nước, đáy chậu đặt khăn bố màu đen, hơn nữa Sương nhi thấy rõ ràng, sao trên trời lúc này đã phản chiếu trên mặt nước, nhẹ nhàng lay động theo gợn nước, dao động lăn tăn, bầu trời đầy sao đã gần ngay trước mắt.
Sương nhi chậm rãi ngồi xổm xuống, chỉ thấy Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Mượn sao từ trên trời xuống, hiện giờ muội có thể chạm vào chúng nó… !
Sương nhi cắn môi, ánh mắt vốn hồng lập tức lại chảy ra nước mắt, vươn bàn tay trắng nơn, nhẹ nhàng lau nước mắt, ánh mắt nhìn Hàn Mạc.
- Sương nhi, còn nhớ rõ Mạc ca ca tặng tiên bào cho muội không?
Hàn Mạc ôn hòa nhìn tiểu công chúa, dịu dàng hỏi.
Tiểu công chúa gật đầu.
Nàng đương nhiên nhớ rõ, tiên bào kia là bùa hộ mệnh thần tiên ban cho Hàn Mạc khi còn bé, mặc tiên bào vào, lúc nào cũng có thần tiên bảo vệ, có thể ngăn cản bất cứ yêu ma quỷ quái nào.
Đó là một tiên bảo ẩn hình, chỉ khi tới mười tám tuổi, mới có thể thấy bộ dáng tiên bào.
Hàn Mạc nói với tiểu công chúa như vậy, tiểu công chúa vẫn nhớ kỹ, cũng rất tin tưởng, nàng vẫn đều cho rằng, mình mặc tiên bào ẩn hình kia trên người, ai cũng không thương tổn được mình.
- Muội nhớ kỹ, có tiên bào, ai cũng không thể thương tổn muội!
Hàn Mạc dịu dàng nói:
- Về sau muội không cần sợ hãi cái gì, bởi vì chúng ta đều biết, sẽ có thần tiên mạnh mẽ đang âm thầm bảo vệ muội, chỉ cần người xấu thương tổn muội, đều tự rước lấy hậu quả xấu… !
- Vâng!
Tiểu công chúa gật đầu nói:
- Mạc ca ca, muội nhớ rõ!
Hàn Mạc đứng dậy, trầm mặc một chút, miễn cưỡng cười nói:
- Trời đã tối, đừng để Tú công chúa lo lắng, muội… về cung đi!
Tiểu công chúa đứng dậy, thân thể lanh lợi xinh xắn đứng trước mặt Hàn Mạc, cúi đầu ảm đạm không nói gì.
Sau một lát, tiểu công chúa mới ngẩng đầu lên, đột nhiên tiến tới hôn lên mặt Hàn Mạc một cái, xay đó nhanh chóng xoay người, đi tới đại thụ cởi bỏ cương một con ngựa, xoay người lên ngựa, cũng không quay đầu, giục ngựa rời đi.
Tuấn mã chạy như bay, phi ra hơn mười thước, tiểu công chúa đột nhiên ghìm ngựa lại, quay đầu ngựa, xa xa nhìn Hàn Mạc, không nói lời nào, nhưng nước mắt trong suốt không tiếng động chảy xuống từ khóe mắt, lại chảy xuống hai má mềm mại trắng nõn, cuối cùng rơi xuống giống nhưu trân châu.
Hàn Mạc cũng yên lặng nhìn tiểu công chúa, cuối cùng nhẹ nhàng nâng tay vẫy vẫy, cuối cùng tiểu công chúa lộ ra nụ cười ngọt ngào, quay đầu ngựa lại giục ngựa mà đi, người ngựa rất nhanh bị đêm tối cắn nuốt, rốt cuộc nhìn không thấy bóng dáng nàng.
Ánh sao rực rỡ, Hàn Mạc cũng cảm thấy thân thể hơi lạnh.
Trong nhất thời, hắn nhớ tới bài từ kia.
Đa tình tự cổ đau li biệt;
Sao chịu thấu tiết thu tàn gió rét!
Đêm nay tỉnh rượu nơi nào?
Bờ dương liễu, gió mai trăng khuyết.
Biền biệt năm dài,
Thôi cảnh đẹp ngày vui giờ chẳng thiết.
Dẫu có muôn ngàn kẻ chung tình;
Dễ ngỏ cùng ai biết?
(Liễu Vĩnh - Vũ Lâm Linh - "Hàn thiền thê thiết” - Châu Hải Đường) Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK