Mục lục
[Dịch] Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hoài Kim đi đến bên cạnh, kéo ghế dựa ngồi xuống, ấp úng nói:
- Cha, ý của cha là, phía sau, “Hậu đảng” nước Khánh cố ý phá hoại sau lưng chúng ta? Điều này… điều này sao có thể? Người nước Khánh chẳng phải đã tự diệt vong rồi sao?

Nét mặt Tiêu thái sư lộ vẻ hung ác nham hiểm, thản nhiên nói:
- Nếu chỉ nghe thôi, mười người thì có chín người sẽ nói “Hậu đảng” của Khánh quốc là điên rồi, chẳng qua… nếu suy tính cẩn thận ra, rõ ràng kết cục của Khánh quốc ngày nay, đó cũng là chuyện bình thường!

Tiêu Hoài Kim ngẩn ra, hồ nghi nhìn Tiêu thái sư.

- Hậu đảng Khánh quốc bây giờ ở Khánh quốc có thể là đảng mạnh nhất.
Tiêu thái sư cười lạnh nói:
- Sùng Nhân đế háo sắc thành tính, lại vô cùng nhu nhược. Theo ta được biết triều chính Khánh quốc hiện giờ, một nửa nằm trong tay Khánh hậu. Khánh hậu nói gì, Sùng Nhân đế có mười phần là phải thuận theo. Cũng vì nguyên nhân đó, mấy năm trở lại đây, “Hậu đảng” càng ngày càng thịnh, quyền hành nghiêng triều đình và bách tính.

Tiêu Hoài Kim vuốt vuốt chòm râu lộn xộn, hơi nhíu mày nói:
- Cha, ngay cả như vậy, Khánh hậu cũng sẽ không làm như vậy. “Hậu đảng” nắm triều chính Khánh quốc, đương nhiên là hy vọng Khánh quốc càng an toàn càng tốt, chỉ có như thế, mới có thể vô cùng hữu ích… Nếu như vậy, thay đổi càng nên tranh thủ dốc toàn lực liên minh với đại Yến ta, tại sao từ đó lại gây trở ngại, phá hỏng cuộc đàm phán? Chuyện này… chuyện này có vài điều không thông.

Tiêu thái sư đẩy chén trà lại phía Tiêu Hoài Kim. Tiêu Hoài Kim không ngốc, vội vàng bước lên phía trước, cầm lấy chén trà, tiến lại rót nước trà, lúc này mới hai tay dâng chén trà.

Tiêu thái sư nhận chén trà, nhấp một ngụm, nhuận nhuận cổ họng, nói:
- Vì Thương Chung Ly!

- Thương Chung Ly.

- Thượng Kinh Thánh Thương Chung Ly đó cũng không phải là một kỳ danh.
Tiêu thái sư chậm rãi nói:
- Khánh quốc mở mang lãnh thổ, sản vật phong phú, thuế ruộng vô số, nhưng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Các quan viên quý tộc Khánh quốc, còn lâu mới có thể đuổi kịp nổi sự thanh liêm của đại Yến ta, cuộc sống xa hoa, các quan viên của đại Yến ta không thể so sánh được. Người Khánh quốc học đòi văn vẻ, mọi việc đều muốn nói phô trương, chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, cũng có thể so sánh với một quận thủ ta, sự xa hoa lãng phí như vậy, dù là lãnh thổ tiếp tục mở mang cũng không thể đủ để cho bọn họ tiêu xài.

Tiêu Hoài Kim lập tức nói :
- Cha, chuyện này con biết. Con nghe nói quận Sơn trong Khánh quốc nắm giữ mười mấy mỏ vàng, vốn triều đình Khánh quốc rõ ràng cấm không cho phép quan địa phương khai thác, nhưng quan viên ba quận Trung Sơn, cũng ngoảnh mặt làm ngơ, khai thác bốn phía… Tri huyện của ba huyện đó, tranh quang vinh so bì phú quý, địa phương nào đều tranh giành, chuyện này sau đó làm kinh động triều đình Khánh quốc, cử khâm sai trong triều đi điều tra. Theo kết quả điều tra, vị khâm sai đó sợ hãi cả canh giờ không nói ra lời, huyện lệnh ba huyện đó thê thiếp có hơn ba mươi bảy người. Hơn nữa mỗi một người đều bố trí một căn nhà, những căn nhà đó tuỳ ý lấy ra một căn, đều phải chi mấy ngàn lượng bạc, có thể nói là xa hoa lãng phí vô độ. Nghe nói ở Trị Hạ huyện Trung Sơn, một vài bách tính không chịu nổi nỗi khổ bị áp bức, muốn lên kinh cáo trạng, bị bọn chúng nắm được tin tức, chặn đường, mười mấy người chuẩn bị tiến kinh dâng cáo trạng, dám ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao nhiêu bách tính, bị chúng đánh thừa sống thiếu chết.
Y lại nói tiếp, lộ chút vẻ tức giận, trên thực tế chuyện cấu kết tham ô y cũng làm không ít, nhưng nói đến mấy tên huyện lệnh kia, trong ánh mắt của Tiêu Hoài Kim bùng lên lửa giận.

Có lẽ trong lòng y, chuyện mấy tên đại tham kia, chỉ có thể là mấy tên quyền cao chức trọng mới có thể làm, một tên huyện lệnh nho nhỏ mà xa hoa ác độc, chuyện đó thật không chấp nhận được.

- Về sau điều tra ra chuyện này, Viện giám sát lại trị của Khánh quốc muốn phải điều tra, nhưng không biết vì sao, đột nhiên bỏ dở giữa chừng. Ba tên huyện lệnh đó vẫn không bị trừng phạt, vẫn tiếp tục coi trời bằng vung.
Tiêu Hoài Kim nắm tay nói:
- Bọn chúng đương nhiên là đã mua chuộc được người trong triều, hơn nữa… Bọn chúng hình như đều là người của “Hậu đảng”!

Tiêu thái sư khẽ vuốt cằm:
- Bởi vậy có thể thấy rằng, Khánh quốc từ trên xuống dưới, đều đã mục nát tới tận xương. Trên có Sùng Nhân đế hôn quân như vậy, dưới có điêu quan ức hiếp bách tính, lại có “Hậu đảng” loạn triều chính, một quốc gia như vậy, thối nát đến căn cơ, cái gọi là thượng quốc chi bang, đó cũng chẳng qua tự bọn chúng gán lên mặt mình mà thôi. Từ trong xương cốt bọn chúng cũng đã rất mục nát rồi.
Ngừng một lát, rồi quay sang Tiêu Hoài Kim hỏi:
- Một đất nước tồi tệ như thế tại sao nước Ngụy phải mất mười năm chỉnh đốn sắp đặt, đến bây giờ mới xảy ra khó khăn? Tại sao mười vạn binh hùng tướng mạnh trong tay Hoài Ngọc lại không dám tiến lên phía Bắc?

- Bởi vì ….Thương Chung Ly?
Tiêu Hoài Kim thận trọng nói.


Tiêu thái sư thở dài nói :
- Đương nhiên là vì hắn. Thương Chung Ly là trụ cột cuối cùng của Khánh quốc. Thương Chung Ly mà đổ, cả Khánh quốc cũng sẽ sụp đổ theo !
Ánh mắt hắn lạnh như băng, cười lạnh nói:
- Vừa rồi ta đã nói, “Hậu đảng” ở Khánh quốc, nắm giữ một nửa triều chính, tuy rất ngông cuồng, nhưng cũng không thể tuỳ ý làm bậy. Về nguyên nhân này, một nửa khác của triều chính, là do Thương Chung Ly trấn giữ… Trước tình hình như vậy, “Hậu đảng” là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Thương Chung Ly, muốn trừ bỏ cho thoải mái. Hoàng hậu Khánh quốc nhất định cũng hiểu được một đạo lý, nàng muốn nắm toàn bộ triều chính, muốn một tay nắm cả quyền lực Khánh quốc, phải trừ bỏ trở ngại lớn nhất này.

Tiêu Hoài Kim nhíu mày hỏi:
- Đó chẳng phải là cắt bỏ chân tay?

- Có đôi khi vì một vài chuyện, sẽ làm cho người ta quên đi một vài chuyện khác.
Tiêu thái sư thở dài nói:
- Quyền thế quả thực là thứ tốt, khi bị nó mê hoặc, thường sẽ quên đi rất nhiều thứ !

- Binh mã thiên hạ nằm trong tay Thương Chung Ly, quân quyền của Khánh quốc, tất cả đều nằm trong tay Thương Chung Ly.
Tiêu Hoài Kim chậm rãi nói:
- Khánh quốc năm đạo binh mã, tướng thống lĩnh binh mã đều là thủ hạ của Thương Chung Ly. Quyền thế “Hậu đảng” ngày một lớn, đơn giản là bởi vì Sùng Nhân đế nghe lời Khánh hậu, hiện giờ thế lực đang từng bước mạnh lên, nhưng không có quân quyền trong tay, “Hậu đảng” chỉ sợ cũng không làm gì được Thương Chung Ly, nói gì đến diệt trừ Thương Chung Ly.
Y nắm chặt tay, không kìm được nói:
- Theo kiến giải của con, tên Thương Chung Ly đó qủa thực là quá mức ngu trung, lấy quyền lực trong tay hắn, chỉ cần vung tay, dẫn binh lên kinh thành, bắt Sùng Nhân đế rồi thay thế hắn, ai có thể dám ngăn cản? Lúc đó “Hậu đảng” vốn không phải là địch thủ của Thương Chung Ly.

- Láo xược !
Tiêu thái sư quát lớn, chỉ vào Tiêu Hoài Kim, vẻ mặt giận dữ :
- Con còn có đầu óc hay không? Những lời như thế, sao có thể nói xằng nói bậy được?

Tiêu Hoài Kim sửng sốt, không biết tại sao Tiêu thái sư lại tức giận như thế.

Nhưng ngay lập tức, y liền hiểu ra một nguyên nhân.

Thương Chung Ly của Khánh quốc, chẳng khác nào Tiêu Hoài Ngọc của Yến quốc. Tiêu Hoài Ngọc ở nước Yến chẳng phải là nắm mười vạn binh hùng Tây Bắc trong tay?

Tiêu Hoài Kim khẩu bất trạch ngôn, nói Thương Chung Ly có thể tạo phản mà thay vào đó, lời nói này nếu bị người khác nghe thấy, đó cũng chính là nói Tiêu Hoài Ngọc có thể dẫn binh tạo phản, lời nói đó, Tiêu Thái Sư đương nhiên sẽ rất tức giận.

Thế gia Yến quốc tranh đấu, lừa gạt lẫn nhau, bên ngoài đương nhiên đều là chuyện trong thiên hạ đều biết.

Trận chiến một sống một còn, ai cũng đều biết, trước tình hình trong nước của Yến quốc, một thế gia muốn tiếp tục tồn tại, chỉ có thể làm lớn mạnh thực lực của chính mình, loại trừ đối thủ cạnh tranh.

Nhưng chiếm đoạt đế vị, tru diệt hoàng tộc, điều này không ai dám nói xằng nói bậy.

Hoàng đế là con trai của trời, hoàng tộc là thiên tộc của một quốc gia.

Trong lòng con dân dưới gầm trời này, quốc tộc ở hoàng tộc, quốc mạch ở thiên tử, chỉ có hoàng tộc, mới là chính thống của quốc gia, bất kỳ kẻ nào có ý xâm phạm đối với hoàng tộc, đó là loạn thần tặc tử, là người đáng bị thiên hạ phải tru di.

Bất luận một thế gia, cho dù trong lòng có nhiều cách nghĩ, nhưng chuyện có liên quan đến đạo chính thống, ai cũng không dám để lộ vài câu nói.

Hoàng tộc dù bị suy yếu, chung quy vaaxnn là chính tông trong thiên hạ.

Ai dám mạo thiên hạ không dám sơ suất, động thủ đối với hoàng tộc, thủ thể ắt sẽ gặp phải sự lên án mạnh mẽ của dân chúng, càng lọt vào sự công kích của vô số thế lực.

Cho nên, khi chưa làm và chuẩn bị đầy đủ, chưa có đủ thực lực, muốn thay thế hoàng đế, lịch triều lịch đại, đều là chuyện rất mạo hiểm.

Tuy là phòng riêng của nhà mình, lời nói kiểu này, cũng luôn luôn là lời nói cấm kỵ.

Tiêu Hoài Kim biết mình lỡ lời, không dám nói nữa.

Tiêu thái sư bất đắc dĩ thở dài, rồi nói:
- Chính vì binh mã nằm trong tay Thương Chung Ly, Hậu đảng vô kế khả thi, mới muốn mượn cơ hội lần này, từ bên trong phá hỏng cuộc đàm phán Yến – Khánh, chỉ có như vậy, mới có cơ hội đạp đổ Thương Chung Ly!
Lão nâng chén trà lên, hớp một ngụm rồi chậm rãi nói:
- Con thử nghĩ xem, nếu nước Yến ta và nước Khánh kết đồng minh, Khánh quốc sau này không phải lo lắng gì, lấy bản lĩnh của Thương Chung Ly, chưa chắc sẽ thất bại trong tay Tư Mã Kình Thiên… Nói không chừng, Thương Chung Ly thống lĩnh quân Khánh tiến đánh quân Ngụy, nếu như vậy, Thương Chung Ly lại càng công lao hiển hách, quyền thế càng thịnh, Hậu đảng sẽ tiêu tan… Dưới sự tiến công của Thương Chung Ly, Khánh hậu khó có thể tác oai tác quái trong triều
Ngừng một lát rồi tiếp tục nói:
- Nói lui một bước, Thương Chung Ly không thắng, chỉ cần chặn đứng sự tiến công của Tư Mã, đó cũng là một đại công. Đến lúc đó người Khánh quốc sẽ hiểu được tầm quan trọng của Thương Chung Ly, do đó, Hậu đảng sẽ bị thất thế.

Tiêu Hoài Kim dường như hiểu được điều gì, ánh mắt sáng lên, nói:
- Nhưng nếu Yến – Khánh đàm phán thất bại, đại Yến ta kết liên minh với Nguỵ quốc, công kích trước sau, có Tư Mã Kình Thiên và Hoài Ngọc liên thủ, chỉ e Thương Chung Ly không chống đỡ nổi!

Tiêu Thái sư gật đầu nói:
- Đúng vậy, Tư Mã Kình Thiên dẫn quân Nguỵ tiến công phía đông, Hoài Ngọc dẫn tướng sĩ Tây Bắc chúng ta lên phía Bắc, hai đại quân hai ngả, hai tướng quân dũng mãnh, phía sau Thương Chung Ly Khánh quốc chỉ là một khoảng không, khó có thể ngăn chặn được sự tấn công của đại quân hai phía
Lão vuốt chòm râu, chậm rãi nói :
- Thương Chung Ly chỉ cần thất bại mấy trận liên tiếp, “Hậu đảng” nhất định sẽ nhảy ra buộc tội Thương Chung Ly làm mất thành mất đất, đến lúc đó Thương Chung Ly e rằng không ổn. Thương Chung Ly là người trọng thể diện, liên tục chiến bại, cho dù “Hậu đảng” không tố cáo hắn, tự hắn cũng sẽ chủ động thỉnh tội với triều đình, lúc đó Khánh hậu gây khó dễ từ bên trong, binh quyền trong tay Thương Chung Ly cũng không giữ nổi. Nếu Thương Chung Ly bị hai đại quân đánh kẹp, huyết chiến nơi sa trường, đó cũng là tâm ý của “Hậu đảng”.

- Thì ra là thế, thì ra là thế!
Tiêu Hoài Kim bừng tỉnh ngộ.
- Người phụ nữ ngu ngốc đó, chả lẽ không nghĩ được như vậy, nước Khánh của cô ta đang ở bờ vực nguy hiểm hay sao?

Tiêu thái sư lắc đầu nói:
- Trái tim của phụ nữ, khó có thể đoán trước, có lẽ bà ấy còn có chiêu khác cũng nên. Có thể nắm giữ một nửa giang sơn Khánh quốc, vị Khánh hậu này, cũng không phải là hạng tầm thường.

- Có thể còn có chiêu khác?

- Con đừng quên, tấn công Khánh quốc là quân của hai nước Nguỵ Yến, một khi thắng liên tiếp, chỉ sợ giữa nước Yến và nước Nguỵ sẽ sinh chút thị phi.
Tiêu thái sư giống như một con cáo già, bình tĩnh nói:
- Lão phu luôn cho rằng, trận chiến này cho dù thắng, Khánh quốc cũng khó có thể bị tiêu diệt, Khánh hậu… nói chung còn có thể xoay xở được!

Tiêu Hoài Kim cười ha hả nói:
- Bất luận như thế nào, nước Yến chúng ta cũng được lợi. Làm cho chúng tranh giành nhau họ chết ta sống, chiến tranh càng ác liệt, nước Yến thu lợi càng nhiều.
Trên mặt lộ vẻ hưng phấn:
- Nếu như chỉ ý từ Khánh quốc quả thật là triệu hồi sứ thần Khánh quốc, Khánh hậu ngược lại có ân lớn giúp Tiêu gia chúng ta. Khiến Khánh quốc rút lui, chỉ có người nước Nguỵ và chúng ta đàm phán, chỉ cần chúng ta lại phải bày mưu tính kế một phen, phải kết đồng minh với nước Nguỵ… Do đó, Hoài Ngọc nhất định sẽ lập được chiến công hiển hách, Tiêu gia chúng ta chắc chắn sẽ rạng rỡ như mặt trời lúc ban trưa.

Tiêu thái sư ho khan đứng lên, lập tức lấy khăn ra lau khoe miệng, ánh mắt lộ vẻ u ám:
- Đêm hôm khuya khoắt, Hàn Huyền Đạo vào cung, sự việc thật không đơn giản. Lão phu còn muốn biết, Hàn Huyền Đạo có cách gì để xoay chuyển tình thế?
Rồi cười lạnh lùng:
- Ngày mai lên triều, lão phu tra sổ rõ ràng, xem xem huynh đệ Hàn gia có còn sức để quản việc này không?
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, đưa cho một bức thư tín giao cho Tiêu Hoài Kim, dặn dò:
- Hỏa trì trong thư, phái người đắc lực, đi suốt đêm đưa bức tín hàm này về cửa khẩu, giao cho Hoài Ngọc.

- Phụ thân, đây là…?
Tiêu Hoài Kim nhận tín hàm, nghi hoặc nói:

- Nguỵ Khánh khai chiến, tướng sĩ quân Tây Bắc phải chuẩn bị một chút.
Tiêu Thái sư thản nhiên cười nói:
- Để Hoài Ngọc thúc giục bộ Hộ thu thuế ruộng quân lương, thúc giục bộ Binh trang bị binh mã, phải khiến cho Hàn Huyền Đạo và Phạm Vân rối loạn, làm cho chúng không có thời gian rảnh để ý đến chuyện của chúng…!

Tiêu Hoài Kim phấn khích nói:
- Cha, chiêu thức này… thật là cao minh, con xin bái phục. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK