Hàn Mạc cười nói:
- Bạch sư huynh lúc trước đi qua nước Phong là vì giúp ta tìm dược liệu. Chỉ có điều sư huynh một đi không trở về, ta đã cho người đi dò la tin tức của sư huynh, nhưng không ngờ lại gặp Bố Tốc Cam ở Phong quốc.
- Sao lại gặp nhau được, Bạch đại ca không hề nói gì cho ta nghe.
Diễm Tuyết Cơ chậm rãi nói:
- Hai người đó giao đấu liên tục ba ngày ba đêm mà vẫn không phân thắng bại, hai người bọn họ đã dùng tất cả những chiêu đã được học, đánh đến khi cạn sức lực. Theo như lời Bạch đại ca nói thì, hai người đã vắt kiệt sức cho cuộc giao đấu đến nỗi không thể nhúc nhích người, sau đó cả hai người nằm trên mặt đất ngủ liền hai ngày hai đêm.
Mắt của Hàn Mạc bỗng lóe lên một tia sáng, Bố Cam Tốc là một trong mười danh tướng, không ngờ Bạch Dạ Lang lại có thể bất phân thắng bại với y, về mặt võ công theo như hắn được biết, đã đạt đến trình độ của mười vị tướng quân, chẳng có lẽ Bạch Dạ Lang cũng là một trong số mười danh tướng đó?
Bạch Dạ Lang và Bố Tốc Cam giao chiến, theo như những gì hắn được biết, thì đó quả là một trận chiến kinh điển, chỉ tiếc là không được tận mắt chứng kiến.
- Bạch đại ca một khi khôi phục lại trí nhớ, lại có thể nhớ lại chuyện năm xưa?
Hàn Mạc hỏi.
Diễm Tuyết Cơ gật đầu nói:
- Tuy nhiên không thể lập tức mà nhớ ngay lại được. Sau trận chiến đó, nguyên khí và thể lực gần như là đã cạn kiệt, Bạch đại ca sau khi tỉnh lại, đầu óc quay cuồng đảo điên, ngay đến cái biệt hiệu Bạch Dạ Lang cũng không nhớ nổi.
Hàn Mạc há miệng thở dài, có chút giật mình.
- Bố Tốc Cam và Bạch đại ca sau khi giao chiến xong, cũng có thể là do bản chất anh hùng, cho nên rất quan tâm đến Bạch đại ca, tìm một nơi an toàn để Bạch đại ca dưỡng thương...!
Diễm Tuyết Cơ nói tới đây, Hàn Mạc liền nghĩ tới một chuyện, nghiêm nghị nói:
- Tuyết Cơ tẩu tẩu, Bố Tốc Cam là đại tướng của Phong quốc, nghe nói binh quyền của nước Phong đều nằm trong tay y, một nhân vật như thế, làm sao có thể ở ẩn?
Diễm Tuyết Cơ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ta cũng không biết, chuyện này, ta cũng không bận tâm nhiều. Chẳng qua là Bạch đại ca đã từng nói, Bố Tốc Cam ẩn cư gần suối Châu Đột của Phong quốc, một thân một mình. Trong vài tháng đó, Bạch đại ca ẩn cư tại chỗ của Bố Tốc Cam, nguyên khí của đại ca dần dần hồi phục, não bộ đã dần nhớ lại những chuyện năm xưa, lúc đó chỉ như là một đoạn hồi kí mập mờ, làm cho đầu óc của Bạch đại ca vô cùng hỗn loạn, cuối cùng, từng sự việc được sâu chuỗi hoàn chỉnh với nhau, trí nhớ đã hồi phục tám chín phần, thậm chí những chuyện đã nhớ được những chuyện đã xảy ra sáu năm về trước, hết sức rõ ràng. Đại ca cuối cùng cũng nhớ ra, kẻ thù của chính mình, chính là Lỗ phi của Khánh cung, sau khi đã hoàn toàn hồi phục lại trí nhớ, liền lập tức quay về Khánh quốc, chính là nửa tháng trước, đã về tới kinh thành.
Hàn Mạc thở dài:
- Thù hận như thế nào mà lại làm cho y khắc cốt ghi tâm đến như vậy.
- Cũng có thể là tình cảm đã làm cho Bạch đại ca khắc cốt ghi tâm.
Diễm Tuyết Cơ buồn bã nói :
- Hoàng hậu chết thảm, Bạch đại ca luôn ôm trong mình một ý niệm, chính là báo thù cho Hoàng hậu. Đại ca nhớ lại chuyện cũ, trái tim không nguôi lòng hận thù, tất nhiên là muốn xông vào Khánh cung một phen.
-Thật khó cho Bạch sư huynh khi đơn thương độc mã xông vào trong cung?
Hàn Mạc đau khổ nói.
Diễm Tuyết Cơ thở dài:
- Hiện tại võ công của Bạch đại ca, so với sáu năm về trước, đã tiến bộ hơn rất nhiều. Sư huynh lẻn vào trong cung, hành thích Khánh hậu, có điều sau nhiều năm quyền thế của ả trong cung cũng ngày một lớn mạnh, bên cạnh ả còn có những hộ vệ võ công cao cường, đại ca chưa kịp giáp mặt với ả, đã bị đám hộ vệ bắn mũi tên độc vào người, nếu không phải là Bạch đại ca võ công thâm hậu, vận khí công bảo vệ tâm mạch, thì sớm đã chết ở trong Khánh cung rồi.
Hàn Mạc cứng đơ lưỡi.
Khánh cung được canh chừng rất nghiêm ngặt, hộ vệ đông như kiến, hơn nữa thân thủ đều cao cường, cho dù Thương Chung Ly Tiêu Hoài Ngọc có sống lại, võ công cái thế, cũng chưa chắc vào được chỗ của Lỗ phi ở, Bạch Dạ Lang lần thứ hai đơn thương độc mã đột nhập Khánh cung, giết cả trăm tên hộ vệ, khí phách dâng trào, làm cho mọi người phải ngạc nhiên thán phục.
Hàn Mạc nhìn về phía xác của Bạch Dạ Lang, một cao thủ tuyệt đỉnh võ công với bản tính ôn hòa khiêm tốn, không phải vì trong lòng tràn ngập lòng hận thù, thì không thể cực đoan như vậy, đã không trở nên tàn bạo làm bao người phải sợ hãi uy lực của y.
- May mắn là người của ta trong cung khi thấy Bạch đại ca xông vào cung hành thích, đã tức tốc loan tin đi.
Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài:
- Cũng may là lúc đó ta đang ở bên ngoài thành, nếu không...!
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
- Nàng cũng có tai mắt ở bên trong cung?
- Kì lạ lắm sao?
Tuyết Cơ thản nhiên cười:
- Những nơi nhạy cảm cần có tai mắt, từ trước đến giờ ta không phải là người mù”.
Hàn Mạc thở dài:
- Nàng quả thật là người thần thông quảng đại.
Dừng lại một chút, mới nói:
- Cho nên nàng mới vào cung cứu Bạch đại ca, và đi thẳng đến nơi này?
Diễm Tuyết Cơ hạ giọng nói:
- Bạch đại ca bị trúng hàn độc, người có thuốc giải độc, chắc chắn là người nước Phong. Ta biết rằng Bạch đại ca không đủ sức để đi đến nước Phong, nhưng...ôi, cũng may là trước lúc sư huynh ta lâm chung đã có thể gặp được ngươi, đích thân xin lỗi nhà ngươi, để đại ca ta bớt đi phần nào nuối tiếc. Sư huynh trước giờ là người có uy tín, việc mà ngươi nhờ sư huynh ta giúp nhưng sư huynh vẫn chưa làm xong, trong lòng cảm thấy không yên.
Hàn Mạc trầm ngâm một lúc, rồi nói:
- Gác chuyện đó lại, chúng ta hãy mang Bạch đại ca đi mai táng, để sư huynh yên tâm về chốn cực lạc.
Diễm Tuyết Cơ lắc đầu, nói:
- Đại ca vừa nói muốn được chôn bên cạnh của Thương Chung Ly, đó là di chúc mà đại ca để lại trước khi ra đi, ta tất nhiên là phải dốc hết sức để hoàn thành nguyện vọng đó.
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ... nàng muốn lên đó?
Diễm Tuyết Cơ nói như vậy, chẳng khác nào như vác thang lên trời, đưa thi thể của Thương Chung Ly xuống mặt đất, đó không phải là chuyện mà người bình thường nào cũng có thể làm được.
Diễm Tuyết Cơ đau khổ nói:
- Bạch đại ca nói đúng, người đã chết, thì mọi ân oán từ trước đến giờ, hãy để cho gió thổi bay đi. Bất kể ra sao, ta nhất định phải chôn sư huynh cạnh Thương Chung Ly.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, dịu dàng nói:
- Như vậy cũng tốt, nàng mới có cảm giác nhẹ nhàng không đau khổ, sống cũng có phần thanh thản một chút.
Diễm Tuyết Cơ trầm ngâm một lát, mới hạ giọng nói:
- Với thân phận hiện giờ của ngươi, nhất định ngươi sẽ không thể yên ổn mà sống tiếp được, ngươi cũng nên bảo trọng.
Hàn Mạc nắm lấy tay nàng, hạ giọng nói:
- Ta không thể đi cùng nàng, chỉ có điều sau khi nàng mang Bạch đại ca chôn cất xong, sớm trở về gặp ta, ngày sau nhất định sẽ không rời nàng nửa bước.
- Ta nhất định sẽ trở về gặp ngươi.
Diễm Tuyết Cơ cười mỉm nói:
- Có điều lúc đó có thể được ở bên cạnh ngươi hay không.
- Tại sao?
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Những việc mà nàng cần làm đều đã làm xong, vẫn còn muốn làm gì nữa? Ở lại bên cạnh ta, ngày đêm tương phùng, không phải là tốt hơn hay sao? Chẳng lẽ nàng còn có điều gì cần phải đắn đo?
Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng giơ tay lên vuốt lên mặt của Hàn Mạc, dịu dàng nói:
- Ta cũng muốn điều đó, có điều... ta còn đang gánh một trọng trách lớn lao, không thể ở bên cạnh ngươi được.
- Trách nhiệm gì?
Diễm Tuyết Cơ trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Có một chuyện, không biết có nên nói với ngươi hay không.
- Giữa ta và nàg, có gì mà phải giấu diếm?
Hàn Mạc nhíu mày lại:
- Nàng gặp chuyện gì khó khăn, nếu ta có thể giúp được, thì hãy nói cho ta biết.
Diễm Tuyết Cơ hít một hơi dài rồi nói:
- Với võ công của ta, ngươi cũng đã thấy, ngươi có biết ta học được ở đâu không?
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Ta nghĩ rằng là do Thánh tướng truyền thụ cho nàng, nhưng...chỉ sợ chắc không đơn có đơn giản như vậy.
Diễm Tuyết Cơ hạ giọng nói:
- Thương Chung Ly truyền thu, dạy võ công cho ta, nhưng người đã truyền cho ta tuyệt kĩ võ công, không phải là y, mà chính là ân sư Dạ Hoa phu nhân!
- Dạ Hoa phu nhân?
Hàn Mạc nhíu mày, cái tên này, thực sự hắn chưa từng nghe qua bao giờ.
Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Thế nhân rất ít người biết sự tồn tại của ân sư, nhưng võ công của ân sư, chỉ sợ ngay cả Thương Chung Ly cũng không phải là đối thủ. Ân sư tính tình khiêm tốn, mặc dù có võ công cái thế, nhưng trên giang hồ không ai biết đến tên của ân sư.
- Ân sư hiện giờ đang ở đâu?
- Ân sư bốn năm về trước đã quy tiên.
Diễm Tuyết Cơ ảm đạm nói:
- Trước khi ra đi, ân sư đã giao Dạ Hoa hội cho ta, ta là đệ tử của ân sư, cho nên nhất định phải gánh vác trách nhiệm này.
Nàng ngẩng đầu nhìn bọn Hầu Tử ba người, nói:
- Ba người bọn chúng, là ba trụ cột của Dạ Hoa, là người có võ công đứng đầu Dạ Hoa, cũng là người mà ta tin cậy nhất!
Hàn Mạc mơ hồ nói:
- Dạ Hoa... Dạ Hoa là cái gì?
- Dạ Hoa là một bang hội.
Diễm Tuyết Cơ hạ giọng nói:
- Đó là tâm huyết mà cả đời ân sư đã dựng lên.
Dừng một chút, buồn bã nói :
- Ân sư là một đứa trẻ mồ côi, ân sư không biết mình sinh ra ở đâu, nhưng được một vị cao nhân đem về nuôi dưỡng, có một trình độ học vấn uyên thâm. Lúc ân sư ba mươi tuổi, đã sáng lập hội Dạ Hoa....!
Hàn Mạc sờ lên trán, vẻ mặt ngỡ ngàng, hỏi:
- Dạ Hoa...là làm cái gì?
- Nuôi dạy trẻ mồ côi.
Diễm Tuyết Cơ bình tĩnh nói:
- Ân sư ngay lúc đầu đã là một đứa trẻ mồ côi, được truyền thụ võ nghệ, nhưng vì số lượng trẻ mồ côi ngày một đông, thì việc ăn uống sinh hoạt gặp nhiều vấn đề, cho nên khi mới bắt đầu lấy của giàu để nuôi dưỡng trẻ mồ côi.
- Đó là vị hiệp nữ!
Hàn Mạc tán thưởng, trong lòng nghĩ rằng, Diễm Tuyết Cơ giống như một yêu nữ, với tính của nàng thì chắc chắn không phải là con nhà quyền quý, có lẽ là do lâu ngày đi theo Dạ Hoa phu nhân rồi bị ảnh hưởng, nghĩ đến tuổi thanh xuân của Dạ Hoa phu nhân chắc cũng giống với Diêm Tuyết Cơ bây giờ, với vẻ đẹp quyến rũ mĩ miều.
- Sau này số lượng cô nhi ngày càng đông, thủ hạ của ân sư dần dần phân ra thành từng nhóm nhỏ, mỗi nhóm có mục tiêu riêng cho mình, mỗi nhóm đều dốc hết sức, kiếm tiền để nuôi sống đám trẻ mồ côi. Ngay từ đầu cô nhi viện, sau đó còn thu nạp thêm những cô gái bị gia đình vứt bỏ không có chốn dung thân về Dạ Hoa hội... khi ân sư giao Dạ Hoa lại cho ta, Dạ Hoa trại đã có đến gần hai nghìn người.
Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng cười:
- Ngươi còn nhớ khi ở Khánh quốc, cùng với Vân Tiên hẹn hò? Vân Tiên cũng chính là người của Dạ Hoa hội.
Hàn Mạc vội vàng nói:
- Nàng vu oan cho ta, ta không hề hẹn gặp cô ta, nàng...nàng vu cáo người tốt!
- Ngươi là người tốt hay sao?
Diễm Tuyết Cơ khẽ cười nói:
- Vậy nếu như ta không kịp thời ra tay tắt nến, ngươi có khống chế khỏi sự mê hoặc đó hay không?
Hàn Mạc cười nói:
- Nàng còn nói, nếu không phải nàng tiểu nhân hạ độc vào cốc trà, ta có phải chật vật như thế không?
Liền nhếch mép cười nói:
- Có điều cũng may là nàng đã giải độc cho ta, ta không có trách nàng!
Lời vừa ra khỏi miệng, Diễm Tuyết Cơ trên mặt lập tức hiện ra vẻ thẹn thùng, tay véo vào đùi Hàn Mạc một cái, dùng hết sức véo, Hàn Mạc nhếch mép, không dám kêu lên dù chỉ một tiếng.
Cái đêm được giải độc đó, quả thật là rất bay bổng, Hàn Mạc dõng dạc nói ra, Diễm Tuyết Cơ quả thật là rất quyến rũ, nhưng mỗi khi nghĩ đến cái đêm... trong đầu hắn lại có chút xấu hổ.
Chỉ có điều Hàn Mạc lại cũng có chút giật mình, không ngờ rằng thủ hạ dưới tay nàng được tổ chức hết sức nghiêm ngặt trật tự, chính hắn cũng không hề biết gì cả.
Diễm Tuyết Cơ hạ giọng nói:
- Ta là Dạ Hoa hậu, cho nên không thể bỏ mặc tổ chức mà đi theo ngươi được, ngươi... phải thông cảm cho ta mới đúng. Đợi đến khi ta giao lại Dạ Hoa cho người khác, đương nhiên... đương nhiên là sẽ không rời xa ngươi dù chỉ là nửa bước.
- Hóa ra ngươi cũng là Hoàng hậu?
Hàn Mạc áp sát vào tai của Diễm Tuyết Cơ, nhẹ giọng nói:
- Vậy ta chẳng lẽ lai là Hoa vương?
Diễm Tuyết Cơ sâu kín thở dài:
- Đúng vậy, ngươi là Hoa vương, là Dạ Hoa vương Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK