Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh hỏi:
- Nếu theo như phân tích của ngươi thì tất cả là do một tay hắn bày ra.
Dừng một chút lại nhíu mày hỏi:
- Nói cách khác, các ngươi và vị Dương tham lĩnh kia là phối hợp diễn với hắn. Chỉ có điều ta không rõ, nếu đã diễn đến nước này, đã tạo ra chứng cứ mất tích giả, vị Dương tham lĩnh kia cần gì phải trở về? Chẳng lẽ hắn không lo lắng các ngươi sẽ moi được vài thứ từ trong miệng Dương tham lĩnh?
- Nếu hắn đã để cho Dương Vĩnh Huy tham dự kế hoạch này tức là hắn vô cùng tín nhiệm Dương Vĩnh Huy, ít nhất trong mắt hắn miệng Dương Vĩnh Huy rất kín.
Hàn Mạc thản nhiên:
- Còn về chuyện tại sao Dương Vĩnh Huy được lưu lại, lý do thực ra cũng rất đơn giản, chẳng qua là bù vào thiếu sót của kế hoạch thôi.
- Thiếu sót?
- Như lúc nãy ta có nói, một vị quý nhân thân thế chưa khỏe, rời khỏi doanh trại năm mươi dặm, chung quy sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.
Hàn Mạc thản nhiên giải thích:
- Trong quân không thiếu người thông minh, một điểm đáng ngờ như thế sẽ khiến cho rất nhiều người cảm thấy kỳ quái. Nhưng Dương Vĩnh Huy trở về cũng là bù lại chỗ thiếu hụt này...
Chu Tiểu Ngôn hỏi:
- Ý ngươi nói Dương Vĩnh Huy quay lại nơi đó vốn là nằm trong kế hoạch?
- Đúng!
Hàn Mạc gật đầu khẳng định:
- Dương Vĩnh Huy một mình sống sót, thân trúng ba mũi tên mà không chết, điều này sẽ khiến cho đại đa số mọi người sinh nghi với hắn, đại đa số cũng sẽ chú ý tới Dương Vĩnh Huy.... Mà đây chính là kết quả họ muốn thấy. Vị quý nhân kia chính là hy vọng mọi người nghi ngờ Dương Vĩnh Huy, khiến cho tất cả mọi người cho rằng quý nhân mất tích là do Dương Vĩnh Huy cấu kết cùng kẻ bên ngoài bày ra, chính là muốn mọi người tin tưởng hắn quả thật bị kẻ thù mai phục. Chỉ cần Dương Vĩnh Huy trở thành đối tượng bị nghi ngờ thì sẽ có thể giải thích vì sao quý nhân lại rời xa quân doanh... Bởi vì tất cả mọi người sẽ cảm thấy quý nhân phải rời xa quân doanh tất nhiên là chịu sự khống chế của Dương Vĩnh Huy, còn về phần dùng biện pháp gì để khống chế ngược lại không quan trọng.
Chu Tiểu Ngôn hơi xoa xoa cằm, lập tức nhíu mày:
- Nếu hết thảy đều như lời ngươi nói thì bây giờ còn một vấn đề.... hắn khổ tâm dàn dựng chứng cứ giả của việc điện hạ mất tích là vì cái gì? Vì sao hắn phải mất tích?
Hàn Mạc cũng nhíu mày, thở dài:
- Cái này hiện tại ta cũng chưa nghĩ ra. Thân thể của hắn chưa biến chuyển tốt đã mạo hiểm trời đông giá rét sắp xếp ra chuyện này, như vậy ít nhất cũng chứng minh được một chút, hắn đã không kịp, hoặc là nói, chuyện hắn đang mưu đồ đã không thể chờ đợi thêm. Hắn từ kinh thành tới, rồi trói mình trong quân doanh Tây Bắc, sau khi tĩnh dưỡng trong doanh lập tức thực hiện kế hoạch mất tích. Nói cách khác, vạch ra kế mất tích này là trước khi hắn tới quân doanh, thậm chí khi ở kinh thành đã chuẩn bị cẩn thận!
Hắn siết bàn tay, ngẩng đầu nhìn trời, thiên địa một màu trắng chói mắt, nheo nheo mắt lại, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, thầm thì tự hỏi: “Đến tột cùng ngài muốn làm gì?”
...
Chu Tiểu Ngôn trầm ngâm một chút mới hỏi:
- Việc này chỉ có ngươi biết rõ ràng, quan binh trong doanh Tây Bắc và tướng sĩ Ngự Lâm Quân các ngươi chỉ sợ đều tưởng ngài thực sự mất tích.
Hàn Mạc khẽ gật đầu:
- Có lẽ thật sự chỉ có ngươi và ta biết!
- Vậy ngươi có tự mình nói cho Tiêu Hoài Ngọc biết không?
Chu Tiểu Ngôn nhìn hắn:
- Ngươi chuẩn bị nói với Đại tướng quân thế nào đây?
Hàn Mạc cười khổ:
- Ngươi cảm thấy cho dù ta nói hết suy nghĩ trong lòng cho người khác bọn họ sẽ tin sao? Quý nhân tuần biên lại giả mạo mất tích... Ai sẽ tin tưởng một chuyện vớ vẩn như thế? Nếu bọn họ hỏi lại, vì sao quý nhân phải làm như thế, ngài làm ra bằng chứng giả về việc mất tích đó là vì cái gì, ta nên trả lời thế nào? Hơn nữa... Nếu thực sự ta nói suy nghĩ trong lòng ra, nếu bọn họ đã không tin chỉ sợ còn có thể có không ít người cảm thấy ta nói bậy, nói xấu quý nhân.... Sẽ chỉ làm cho sự tình càng thêm khó xử!
Chu Tiểu Ngôn trầm ngâm không nói gì.
Ánh mắt của Hàn Mạc cuối cùng đã liếc tới Duẫn Đồ, thấy gã đang nhìn mình với một ánh mắt cực kỳ hoảng sợ, hắn thản nhiên cười, rất bình tĩnh nói:
- Quý nhân mà chúng ta nói là ai đương nhiên ngươi biết rất rõ ràng. Bất kể ngài hứa hẹn cái gì với ngươi, so ra cũng đều kém quan trọng hơn tính mạng của ngươi, bởi vì một người nếu mất đi sinh mạng thì tất cả hứa hẹn đều trở thành lời nói suông, cuối cùng cũng chẳng hưởng thụ được cái gì tốt đẹp!
Tuy thân thể Duẫn Đồ không thể nhúc nhích, nhưng không mất đi khả năng ngôn ngữ.
- Những gì các ngươi nói, ta... cũng không biết.
Miệng Duẫn Đồ vẫn không ngừng rỉ máu, không hề nghi ngờ, nôi tạng của gã bởi vì một kích kia mà đã bị thương nặng.
- Ta...nhiệm vụ của ta chỉ là gặp ngươi, đưa ngươi đến đây... Sau đó phối hợp với người ở đây giết ngươi...
- Ngươi đã được hứa hẹn cái gì?
Hàn Mạc lạnh nhạt hỏi lại:
- Phản bội ta, còn muốn giết ta, ngươi có lá gan như vậy hẳn cái giá của ngài đưa ra không hề thấp?
Duẫn Đồ cố gắng hết sức trả lời:
- Chức... chức Chỉ huy sứ...
Dường như Hàn Mạc thoáng chút gật đầu:
- Cái giá này cũng không tồi.
- Đại nhân.... cứu, cứu ta... !
Cái chết đã tới gần khiến cho Duẫn Đô hoảng sợ cực độ, ánh mắt đầy cầu xin năn nỉ:
- Mệnh lệnh của Thái tử điện hạ, ta... ta không dám cãi lời...!
Hàn Mạc thở dài:
- Nếu đây có thể trở thành lý do thì tất cả mọi người đều có thể phản bội ta, đánh lén sau lưng ta.
Hắn lắc đầu, rồi nói tiếp:
- Ai cũng muốn sống, nếu ngươi thật sự muốn sống vậy nên khiến ta cao hứng một chút. Ngươi biết gì về tình hình Thái tử nói hết cho ta, có lẽ ta cao hứng lên thật sự sẽ phái người cứu ngươi!
- Ty chức... ty chức thật sự không biết chuyện gì khác... Thái tử... Thái tử chỉ nói với ta, đại nhân ngài... ngài có tâm mưu phản, giết chết ngài... là vì nước trừ gian. Chỉ cần thành công... liền... liền cho ty chức... ty chức thế thân vào vị trí của ngài, đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh...!
Hàn Mạc lắc đầu thở dài:
- Ngươi thật sự quá mức khờ dại. Nhân tài Báo Đột Doanh như mây, cho dù ngươi thật sự ám sát thành công cũng không tới phiên ngươi ngồi lên vị trí này. Nếu ngươi thành công đâm một đao sau lưng ta, thì kế tiếp các sát thủ mai phục nơi này nhất định cũng sẽ loại trừ ngươi.
Hắn lành lạnh nhìn gã:
- Ta đề bạt ngươi là muốn cho ngươi từng bước thành người, mà ngươi... ngươi không muốn làm người, lại muốn làm chó, ngươi bảo ta làm sao bây giờ?
Hắn quay đầu ngựa lại, không nói thêm lời nào khẽ vung cương ngựa, tuấn mã lập tức chạy đi như bay. Chu Tiểu Ngôn suất lĩnh các thủ hạ Phong Kỵ còn lại phóng theo như gió.
Toàn thân Duẫn Đồ lạnh như băng.
Khi tiếng vó ngựa của Hàn Mạc hoàn toàn biến mất, cả thiên địa lặng im một lát, bỗng Duẫn Đồ nghe được một âm thanh khiến gã sợ lạnh sống lưng.
Sói tru!
Thực sự là tiếng sói tru.
Giữa mênh mông đại địa, mấy con ác lang đi kiếm ăn lang thang đã phát hiện ra Duẫn Đồ nằm trên tuyết.
...
...
Hàn Mạc quay về trong đại doanh, Tiếu Mộc đã sớm chờ bên ngoài trướng vải, kể lại hết chuyện phát sinh một lần:
- Đã thẩm vấn hai gã cầm đao kia, nhưng miệng chúng không chịu phun ra cái gì.
Hàn Mạc thản nhiên:
- Có lẽ bọn chúng thật sự không biết cái gì.
Hắn biết từ miệng mấy gã cầm đao này khẳng định không nhận được tin tức tình báo gì, gã cầm đao này chỉ là công cụ hy sinh trong kế hoạch thôi.
Bất quá, đột nhiên Hàn Mạc nghĩ đến một việc.
Gã cầm đao hóa trang thành quân Tây Bắc, sát thủ áo trắng trong tuyết, những kẻ này đều không phải tay vừa.
Hơn nữa, Hàn Mạc còn mơ hồ cảm thấy sát thủ như thế này khẳng định còn không ít. Nếu thực sự đó đều là người của Thái tử, vậy thì Thái tử đã có một đoàn sát thủ rất bí mật.
Tình báo Tây Hoa Thính xưa nay làm việc rất có quy củ, chuyện trong bóng tối có rất ít chuyện họ không biết.
Nếu đây thực sự là đoàn sát thủ dưới tay Thái tử, với năng lực tình báo của Tây Hoa Thính, không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả, trừ phi đây là một đoàn sát thủ cực kỳ bí mật.
Hoặc có thể nói trong Tây Hoa Thính có một số tư liệu tình báo về đoàn sát thủ này nhưng bị người trong đó giấu đi?
Trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng, vụt nghĩ tới cái gì đó, hỏi Tiếu Mộc:
- Ngươi bắt được hai người này ở đâu?
- Ngay trong đoanh địa.
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút:
- Ngươi sai người đưa tên kia lại đây, mặt khác nhanh đi mời hai vị Thái y tùy tùng tới!
“Chẳng lẽ đại nhân muốn trị thương cho hai kẻ cầm đao kia?” Tiếu Mộc thầm nghĩ, nhưng không hỏi nhiều, chắp tay đi xuống.
Không lâu sau, Tiếu Mộc liền dẫn hai gã cầm đao kia lại, Hàn Mạc quan sát một phen, chỉ thấy hai gã này trên người đầy vết thương, be bét máu loang lổ, tuy chưa bị giết chết trong tràng huyết chiến ban nãy nhưng cũng đã bị thương không nhẹ, hơn nữa sau khi quay về doanh trại còn bị Tiếu Mộc lập tức đưa đi thẩm vấn, cũng đã nếm không ít nỗi đau da thịt.
Hàn Mạc chăm chú nhìn vào ánh mắt hai gã này, cũng không hỏi gì, chỉ có điều hắn phát hiện ra ánh mắt hai người này mơ màng mờ mịt vô cùng, nhưng đồng tử bọn họ lại có chút đỏ sậm.
Hàn Mạc tiến đến, cau mày, lại vung mạnh hai tay, mở thật to đánh lên trán hai gã.
Hai gã này mắt thấy Hàn Mạc vung tay đánh nhưng không tài nào tránh được, bị chưởng đánh trúng, hai gã lập tức buông mình mềm nhũn ngã bẹp xuống đất.
Tiếu Mộc giật mình:
- Đại nhân...
Hàn Mạc lắc đầu ra hiệu hắn không cần nhiều lời, chỉ bảo để hai gã này xuống đất, vừa lúc này hai Thái y bị gọi đã đến, vào tỏng doanh, Hàn Mạc mở lời hỏi trước:
- Hai vị đều là cao thủ hiện nay ở Thái y viện, về phương diện y học nhất định là cực kỳ tinh thông?
Hai vị Thái y liếc nhìn nhau rồi cùng nhau chắp tay:
- Có chút hiểu biết!
Hàn Mạc hơi vuốt vuốt cằm, mỉm cười:
- Mời hai vị lại đây là vì muốn nhờ hai vị giúp ta một việc.
- Xin Hàn tướng quân cứ phân phó!
Hàn Mạc chỉ vào hai gã cầm đao đang nằm trên đất:
- Ta muốn nhờ hai vị kiểm tra máu trong cơ thể bọn chúng có gì khác với người bình thường hay không.
Hắn chắp tay:
- Vất vả cho hai vị!
Hai vị Thái y này cũng không biết Hàn Mạc muốn làm cái quỷ gì, nhưng không dám từ chối yêu cầu của hắn, lập tức không nói thêm đều tự phóng tay, mỗi người phụ trách một gã cầm đao, ngay giữa doanh trại bắt đầu lấy máu.
Hàn Mạc quay về chỗ ngồi nhắm mắt trầm ngâm, còn Tiếu Mộc mặt mày mờ mịt không biết đến tột cùng đại nhân muốn làm gì. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK