Ánh trăng yếu ớt, đình viện trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hàn Mạc và Hồng Tụ ngồi trên tảng đá, bên tai nghe được trong phòng truyền ra tiếng ngáy như sấm, hai gã tiêu sư trông coi hàng hóa cũng yên lặng đi xuống, tựa vào vách tường, mí mắt díu lại.
Thật ra Hàn Mạc muốn trò chuyện với Hồng Tụ nhiều hơn, chẳng qua từ trước đến nay Hồng Tụ vẫn tích chữ như vàng (ít nói), hơn nữa ở nơi như thế này, cũng không tiện nói một số chuyện, cho nên hai người đều im lặng.
Hồng Tụ là thích khách đứng đầu trải qua huấn luyện nghiêm khắc, dù ngồi hai ngày hai đêm chỉ sợ cũng có thể chịu được, cho nên ngồi trông hàng hóa một đêm đối với nàng chẳng qua là một bữa ăn sáng, tuy rằng thần tình trên mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt xinh đẹp cực kỳ sắc bén, thời khắc chú ý động tĩnh chúng quanh.
Chẳng qua mấy ngày này Hàn tướng quân thật sự rất vất vả, hơi mệt mỏi ngồi bên người Hồng Tụ, một lát sau hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại nghỉ tạm.
Hiện giờ ngày xuân chuyển qua mùa hè, gió đêm lúc này ôn hòa nhất, thổi lên người cực kỳ thoải mái, hơn nữa bên người có nhân vật ngầm hạng nhất Hồng Tụ thủ hộ, Hàn Mạc cũng không cần lo lắng an toàn, trong mông lung chìm dần vào giấc ngủ, thân thể dần dần nghiêng đi, vô tình gối đầu lên cánh tay Hồng Tụ.
Vừa mới đụng vào Hồng Tụ, thân thể Hồng Tụ chấn động, tay trái như điện, trong tay đã nhiều hơn một con dao găm lạnh lẽo muốn đâm qua, đây là phản xạ có điều kiện của nàng. Chỉ có điều trong nháy mắt liền hiểu được, dao găm đâm ra một nửa liền dừng lại, nàng chậm rãi quay đầu, lúc này mới phát hiện, hóa ra là Hàn Mạc trong lúc mơ màng dựa vào vai nàng ngủ.
Vẻ mặt Hồng Tụ lạnh lùng khác thường, mày liễu nhíu chặt, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người đàn ông nào dám đụng vào thân thể nàng, lúc này Hàn tướng quân chạm vào tự nhiên như vậy, coi Hồng Tụ trở thành cái gối đầu của hắn.
Hồng Tụ nhíu mày nhìn khuôn mặt Hàn Mạc, trên mặt tuấn tú mang theo vẻ mỏi mệt, dưới ánh trăng đã mất đi loại uy nghiêm ở Tây Hoa Thính, trong mệt mỏi thậm chí mang theo vài phần ôn hòa.
Nhìn mặt Hàn Mạc, vẻ lạnh lùng trên mặt Hồng Tụ biến mất, trở nên bình thản hơn, chỉ có điều để Hàn Mạc gối lên tay mình như vậy, trong lòng cô gái lại hơi mâu thuẫn.
Tính nàng lạnh lùng, xưa nay hướng nội, người đàn ông nào tiếp cận nàng cũng khó chứ đừng nói tới gần thân thể của nàng. Hơn nữa bởi vì thân phận, xưa nay tư tưởng đề phòng của Hồng Tụ rất mạnh, bất cứ ai tới gần nàng đều khiến nàng cảm thấy không thoải mái. Hàn Mạc tựa vào người nàng như vậy, đã khiến trong lòng nàng sinh ra một loại cảm giác cổ quái trước đây chưa từng có, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Hàn Mạc, ngủ hơi ngọt ngào, không biết vì sao lại không đành lòng đánh thức Hàn Mạc, trái tim nàng lúc này quả thật rối rắm khác thường.
Đúng lúc này, một hồi bước chân vang lên, hiển nhiên lúc đang ngủ Hàn Mạc cũng có lòng cảnh giới, tiếng bước chân kia lập tức khiến Hàn Mạc giật mình tỉnh lại, mở to mắt, lúc này mới phát hiện mình đang gối lên vai Hồng Tụ.
Hắn liếc nhìn Hồng Tụ, Hồng Tụ lập tức quay đầu đi chỗ khác, mặt vẫn không chút thay đổi như cũ.
- Nơi này có một gian phòng trống!
Nghe được tiếng tiểu nhị nhà trọ vang lên:
- Nếu mọi người đồng ý, thì ở tại phòng này một đêm!
Trong tiếng nói, một gã tiểu nhị dẫn đường phía trước, mang theo hai người tiến vào trong hậu viện.
Người phía trước là một trung niên gầy khoảng ba mươi tuổi, mặc quần áo vải thô bình thường, xem cách ăn mặc chính là một dân chúng bình thường, trong tay mang theo một chiếc túi, chẳng qua trong mắt Hàn Mạc lại cảm thấy người nọ đi lại nhanh nhẹn, cất bước nhẹ nhàng, cũng không phải dân chúng bình thường.
Người ở phía sau mặc áo choàng đen, che cả phần đầu, trong nhất thời khó có thể nhìn thấy gương mặt người nọ, chẳng qua lúc đi đường, hạ bàn rất ổn.
Trong viện này chỉ còn một gian phòng sơ sài chưa chuẩn bị, bên trong không ít đồ vật chồng chất. Tiểu nhị dẫn hai người tới trước phòng, đẩy cửa ra, bên trong lập tức tràn ra một mùi cũ kỹ:
- Chính là nơi này, nếu hai người đồng ý thì ở nơi này một đêm, nếu thật sự không muốn ở, tôi cũng không có cách nào. Chắc mọi người cũng biết, chỉ sợ mấy nhà trọ trên trấn cũng không còn chỗ!
Người trung niên nhíu mày hỏi:
- Không còn một gian phòng khách nào sao? Nơi này sao có thể ở lại?
Tiểu nhị thấy hai người ăn mặc rất bình thường, cũng không có lòng phục dịch, thản nhiên nói:
- Đều đã chật cứng người, khách cũng đều đã ngủ, chẳng lẽ lôi người ta từ trong chăn ra chia phòng cho hai người? Đi ra ngoài có thể ở được thì ở, đừng chú ý nhiều như vậy… Lại nói hai người sang trọng lắm!
Người trung niên xách áo tiểu nhị lạnh lùng nói:
- Ngươi nói gì?
Người áo bào đen phía sau ho khan một tiếng, giọng nói già nua vang lên:
- Cứ ở nơi này đi, vị này nói đúng, ra bên ngoài, có nơi nào mà không ở được, không nên chú ý quá nhiều!
Tuy giọng hắn già nua, nhưng rất vang.
Người trung niên kia buông áo tiểu nhị, tức giận trên mặt không giảm, tiểu nhị nhìn vẻ tức giận trên mặt người trung niên, tuy rằng trong lòng rất tức giận, cũng không nói gì thêm, chỉ nói:
- Ở thì ở, không ở được thì thôi, vì sao lại động thủ?
Hán mắng một chút rồi rời đi.
Người trung niên kia đặt túi xuống nói:
- Thúc, ta đi vào chuẩn bị một chút!
Hắn đi vào phòng thu dọn trước.
Người áo bào đen đứng trước cửa nhìn chung quanh, ánh mắt rốt cục nhìn về phía Hàn Mạc, thấy Hàn Mạc cũng đang nhìn hắn, vì thế khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi.
Hàn Mạc thấy người áo bào đen chào hỏi, cũng gật đầu.
Trong viện rất yên tĩnh, chỉ có người trung niên thu dọn trong phòng ngẫu nhiên phát ra vài tiếng động, một lúc lâu sau, người trung niên kia mới thu dọn tốt, người áo choàng đen vào phòng đóng cửa lại, nghỉ ngơi.
Hàn Mạc hơi nhíu mày, hai người kia rõ ràng không phải dân chúng bình thường, đặc biệt người áo choàng đen kia, lại lấy mũ choàng đen che dấu khuôn mặt, khuya khoắt đi tim nhà trọ, lại không biết có lai lịch gì.
Chỉ có điều không quá lâu, lại thấy cửa phòng kia đột nhiên mở ra, không ngờ người áo choàng đen kia lại đi ra đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn ánh trắng trên trời, trầm mặc như vậy một lát bỗng nhiên chậm rãi vén mũ lên, lộ ra mái đầu đầy tóc bạc.
Dưới ánh trắng, rốt cục hàn Mạc thấy rõ đối phương đúng là một ông lão khoảng năm mươi tuổi, tướng mạo hơi hiền hòa, tuy đứng trước căn phong cũ nát cũng không mất đi vài phần khí thế.
Ông lão tháo túi da bên hông xuống, mở nút ngửa đầu uống một ngụm, lúc này mới nhìn về phía Hàn Mạc, trên mặt lộ ra nụ cười, tay cầm túi da lắc lắc, dường như là mời Hàn Mạc qua uống rượu.
Hàn Mạc thản nhiên cười, đứng dậy tiến tới chắp tay cười nói:
- Trời đã muộn, lão tiên sinh vẫn nên nghỉ sớm đi!
Ông lão cười ha ha, đưa túi da qua, Hàn Mạc đón lấy, do dự một chút, thấy ông lão cười rất hiền lành, liền uống ngụm sau đó trả túi da lại.
Rượu này vào miệng vô cùng nóng bỏng, lực rượu mạnh mẽ, giống như lửa đốt, cũng do Hàn Mạc rất ít khi uống rượu mạnh.
Ông lão mỉm cười:
- Tuổi lớn, càng yên tĩnh lại càng không ngủ được, Trăng nhô lên cao, uống rượu với trăng, thật sự có thể giết thời gian!
Hàn Mạc cười nói:
- Nhã hứng của lão tiên sinh thật cao!
- Không gọi nhã hứng được!
Ông lão ngồi xuống trước cửa, không quan tâm mặt đất dơ bẩn, hỏi:
- Tiểu huynh đệ, câu cũng là người của đoàn xe này?
Hàn Mạc thản nhiên khẽ gật đầu.
- Vậy muốn chạy đi đâu?
Ông lão nhẹ giọng hỏi:
- Nếu không tiện mà nói, coi như lão phu không hỏi!
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Vậy lão tiên sinh muốn đi đâu?
Ông lão vuốt ve râu bạc trắng, mỉm cười nói:
- Thôi, lão phu không hỏi cậu, cậu cũng chớ hỏi lão phu, mọi người bèo nước gặp nhau, nói chuyện mấy câu, làm một chút duyên phận cũng tốt!
Hàn Mạc thấp giọng nói:
- Cũng không phải ta muốn giấu diếm lão tiên sinh, chỉ là quản sự của chúng ta muốn lúc đi đường chúng ta nói ít làm nhiều, không nên nhiều lời… Đây cũng là lần đầu tiên ta xuất hành, cho nên không dám làm hỏng quy củ!
Ông lão khẽ gật đầu:
- Giữ quy củ là chuyện tốt, không quy củ không thành vuông tròn, làm việc đều phải nói tới quy củ!
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Lão tiên sinh nói chuyện… dường như rất có đạo lý!
Ông lão cười ha ha, nhìn mấy chiếc xe, nói:
- Tiểu huynh đệ, tuy rằng không tiện hỏi mọi người muốn đi đâu, nhưng… dường như mọi người tới từ kinh thành đúng không?
Hàn Mạc cũng không giấu diếm, gật đầu nói:
- Đúng là tới từ kinh thành!
Ông lão vuốt chòm râu nói:
- Đã nhiều năm rồi chưa tới kinh… Cậu mới từ trong kinh ra, có biết gần đây trong kinh có chuyện gì náo nhiệt không? Lão phu thích nghe chuyện náo nhiệt nhất, đêm dài yên tĩnh, hai ta đều nhàn rỗi, không bằng trò chuyện với lão phu, nói một số chuyện trong kinh?
Hàn Mạc thở dài:
- Lão tiên sinh, nói ra chỉ sợ ngài chê cười, ta chỉ là một tiểu nhị, cả ngày làm việc là chính, thật sự không biết có chuyện gì… !
Trong mắt ông lão lóe ra một ánh sáng khác thường, cười ha ha nói:
- Tiểu huynh đệ cậu thật sự giữ kín như bưng, làm việc cẩn thận… không tồi, có đôi khi phải làm như thế!
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn sắc trời nói:
- Lão tiên sinh, ngài vẫn nên sớm nghỉ đi… Người già ngủ sớm dậy sớm có thể trường thọ!
- Trường thọ sao?
Ông lão vuốt râu thở dài:
- Thiên hạ nhốn nhào, hàng tỉ sinh linh, có rất nhiều người cầu trường thọ, chẳng qua… thứ lão phu cầu, cũng không phải có thể trường thọ!
- Không biết lão tiên sinh cầu cái gì?
- An tâm!
Ông lão mỉm cười nói:
- Chỉ cầu an tâm mà thôi!
Hàn Mạc trừng mắt lắc đầu nói:
- Tiên sinh nói chuyện quá mức sâu sắc, huyền bí, tiểu tử… tiểu tử nghe không hiểu!
Ông lão thản nhiên cười, đứng dậy:
- Tiểu huynh đệ, chờ cậu có nhiều kinh nghiệm sẽ hiểu được lời lão phu nói.
Lão thở dài, không nói thêm lời nào, xoay người đi vào phòng, lập tức đóng cửa phòng lại.
Hàn Mạc híp mắt, trong mắt lóe ra ánh sáng, lão già áo choàng đen này, thật sự có ý tứ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK