Hàn Mạc vốn cũng không muốn trước nhóm các Thiếu phu nhân khoe khoang cái gì, huống chi là mượn thi từ để thể hiện bản thân.
Chẳng qua hắn đứng cạnh ao nghe mọi người nói cũng có lý, biết tiểu thê tử của mình trong lòng có chút không thoải mái, liền ra mặt ngâm hai đoạn thi từ, cũng chính là giữ chút thể diện cho vợ.
Hai bài từ kia xướng lên, Hàn Mạc biết chắc chắn sẽ chấn động nhóm các thiếu phu nhân kia. Dù sao hai bài từ này cũng không phải là loại xoàng, đó là bát kinh kinh điển thi từ, lưu truyền thiên cổ, nếu là bài từ này còn không an ủi được vợ mình thì có mà gặp quỷ.
“Tình xưa nếu mãi còn yêu. Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau”.
Trong lòng Hàn Mạc cũng hiểu, vừa xong đại hôn, đã ngay lập tức rời kinh thành mà đi, tuy rằng là tình thế bất đắc dĩ phải cứu Chu Tiểu Ngôn, nhưng đúng là cũng có chút áy áy với thê tử của mình.
Tiểu Thiến thông minh sắc sảo, hai câu này dĩ nhiên hiểu được ý tứ trong đó.
Mới rời khỏi hoa viên, đã thấy một gã hầu nam trẻ tuổi vội vàng bước đến, cung kính nói:
-Thiếu gia, lão gia kêu thiếu gia khẩn trương, đại gia đang đợi.
Đại gia là chỉ Hàn Huyền Đạo.
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời đã xuống núi. Mình cũng vừa từ nha môn trở về, không biết Hàn Huyền Đạo kêu tới, là có chuyện gì?
Hắn đang muốn đến Đông viện gặp phụ thân trước nhưng gã hầu nam đã nói:
-Thiếu gia, lão gia nói đại gia đang chờ, hãy tới gặp trước, rồi về nhà sau cũng được.
Hàn Mạc nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm, đi tới phủ Hộ bộ Thượng thư.
Vừa vào phủ đã có người chờ phía ngoài, nói:
-Ngũ thiếu gia, lão gia ở thư phòng chờ!
Rồi dẫn Hàn Mạc vào thẳng thư phòng của Hàn Huyền Đạo.
Trong phòng có thắp đèn. Hàn Huyền Đạo ngồi ở phía sau bàn, liếc nhìn Hàn Mạc một cái, sẵng giọng hỏi:
-Về từ khi nào?
-Được hơn hai canh giờ rồi ạ.
-Vậy cháu đi khi nào?
Hàn Huyền Đạo để quyển sách lên bàn, nhìn Hàn Mạc:
-Ta vẫn tưởng cháu là đứa làm việc chu toàn, sao giờ có chút bốc đồng? Hay là thấy mình đã là Chỉ huy sứ Ngự Lâm Quân, cảm thấy mình đã đủ lông đủ cánh, để tự mình làm chủ mọi việc?
Hàn Mạc trong lòng cũng căng thẳng. Hàn Huyền Đạo lời nói cực kỳ gay gắt. Đây là lần đầu tiên Hàn Mạc nghe đại bá nói chuyện như thế, chỉ có thể cúi đầu xuống, cũng không dám cãi.
-Ta hỏi cháu, cháu rời thành khi nào?
Hàn Mạc vẫn không ngẩng đầu lên, đáp:
-Hơn mười ngày trước.
-Cụ thể là đi khi nào?
Hàn Mạc hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Huyền Đạo vẻ mặt nghiêm nghị nhìn mình, trên gương mặt già nua ánh mắt sắc bén vô cùng.
-Đầu tháng 6.
- Hôm nay là ngày 13 tháng 6.
Hàn Huyền Đạo cười lạnh nói:
-Ta mới biết tin cháu rời kinh ngày hôm trước, nghĩa là sau khi cháu đã rời kinh hơn mười ngày. Tiểu ngũ, cháu vào Tây Hoa Thính chưa lâu nhưng hành sự lén lút cháu học cũng nhanh đấy.
Hàn Mạc nhìn Hàn Huyền Đạo, hơi khom mình, cẩn trọng đáp:
-Đại bá, lúc đó cháu cũng rất vội, hơn nữa, cũng không ngờ phải trì hoãn lâu như vậy… cho nên…
Hàn Huyền Đạo đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi đi đến trước người Hàn Mạc, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn. Hàn Mạc bị chiếu, cũng có chút sợ hãi, hơi cúi đầu xuống.
Tính tình Hàn Mạc xưa nay trên không sợ trời dưới không sợ đất. Cho dù là nhân vật lợi hại cỡ nào hắn cũng không sợ. Nhưng có lẽ loại giáo huấn gia phong nghiêm khắc này hắn vẫn có chút kiêng kị Đại tông chủ Hàn Chính Càn. Hiện giờ Hàn Huyền Đạo cũng như Hàn Chính Càn đúc từ một khuôn, lại là bề trên trực hệ của Hàn Mạc, nên hắn cũng có chút sợ hãi.
Sau một lát, Hàn Huyền Đạo mới chắp tay sau lưng cũng không trở lại thư án ngay, mà ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim, rất gần Hàn Mạc, mắt vẫn chăm chú nhìn hắn, hỏi:
-Cháu đi nước Phong để làm gì?
Hàn Mạc lúc này đầu tính toán như điện, băn khoăn không biết có nên đem chuyện ở nước Phong kể với Hàn Huyền Đạo hay không?
Hắn đang do dự, thì Hàn Huyền Đạo đã hừ một tiếng trầm giọng:
-Còn không mau nói!
-Đại bá… kỳ thật là… Thánh thượng nghe nói nước Phong có nội loạn. Hiện giờ Ngụy – Khánh triển khai quân ở biên ải, ngài lo lắng nước Phong ở bên hông Đại Yến ta sẽ thừa dịp này lộng hành… cho nên… hạ lệnh cho Tiểu ngũ đi nước Phong tìm hiểu nguồn gốc nội loạn.
Hàn Mạc nói cẩn thận. Hắn cũng không biết vì sao không nói rõ mục đích chuyến đi nước Phong của mình cho đại bá.
Hắn cũng tự biết, mình đi nước Phong cứu Chu Tiểu Ngôn là một sự mạo hiểm rất lớn, nếu không cẩn thận có thể liên lụy đến cả Hàn tộc. Có lẽ là vì sợ Hàn Huyền Đạo trách cứ nên hắn cứ như ma xui quỷ khiến giấu nhẹm đi chuyện đó.
Hàn Huyền Đạo quan sát Hàn Mạc, vẻ mặt vẫn như cũ, gay gắt hỏi:
-Vậy ngươi… tìm hiểu được tin tức gì? Nước Phong vì sao nội loạn?
Hàn Mạc lập tức đáp:
-Đại bá, việc này Tiểu ngũ đã hỏi rất rõ. Là tù tưởng nước Phong Thác Hồ Phong muốn độc bá ngôi vị tù trưởng, triệu tập thổ quan, rồi ra tay giết chết vài tên thổ quan, khiến cho các đại trại lâm vào tình thế nước sôi lửa bỏng, chia thành hai phái Hồng đầu nhân và Bạch đầu nhân.
Nói tới đây, hắn lại cẩn thận thăm dò thái độ của Hàn Huyền Đạo.
Hàn Huyền Đạo tựa vào ghế, hỏi tiếp:
-Sau đó thế nào?
-Sau lại nghe nói Đại Tế Ti của nước Phong đứng ra đại diện cho ý tứ của Xà thần. Rằng Hồng đầu nhân làm trái ý của Xà thần, bởi thế nên không ít Hồng đầu nhân đều bỏ trốn, không dám đối đầu với Bạch đầu nhân, cuối cùng trong một trận chiến ác liệt ở rừng Ô Thảo, Hồng đầu nhân bị đánh tan hoàn toàn…
Hàn Mạc chậm rãi nói:
-Hiện giờ đại cục nước Phong đã yên ổn, tuy nhiên vẫn còn một ít dư đảng của Hồng đầu nhân vẫn còn thỉnh thoảng gây sóng gió.
Hàn Huyền Đạo nhíu mày, trầm ngâm một lát, mới hỏi:
-Ngoại trừ việc này, ngươi còn biết gì nữa không?
-Ngoại trừ thương nhân thì nước Phong hiện giờ cấm hẳn người nước khác nhập cảnh. Cháu cũng không dám lộ diện. Cũng có mấy lần suýt bị người nước Phong bắt. Tìm hiểu cũng chỉ được có chừng ấy việc…
Hàn Huyền Đạo chăm chú nhìn Hàn Mạc, thấy hắn vẻ mặt chân thành tha thiết không giống giả bộ, thần sắc hơi hòa hoãn một chút, giọng cũng dịu đi một chút:
-Tiểu ngũ, đại bá cũng không phải trách cứ cháu, mà trách cháu đi không thông báo. Cháu nên biết, hiện giờ bốn phía Đại Yến hiểm nguy rình rập, nhiều ánh mắt đang dõi theo chúng ta. Đều là những kẻ lòng lang dạ sói chỉ chực tìm cơ hội nuốt sống Hàn gia. Cháu là đệ tử trực hệ của Hàn tộc, hiện giờ ở kinh thành bắt đầu có chút danh tiếng. Những kẻ đó, dĩ nhiên không thể bỏ qua cháu. Chúng ta mỗi bước đi, phía trước đều là những cạm bẫy hiểm nghèo. Sao có thể bất cẩn được. Cháu đến nước Phong, việc lớn như thế, nếu người khác bày ra cạm bẫy, mà đại bá không biết, nếu chẳng may bị người lợi dụng, thế thì phải làm thế nào cho phải đây? Đại bá không hề muốn cháu gặp phải chuyện gì. Càng không hy vọng Hàn gia gặp phải chuyện gì. Cháu… hiểu nỗi lòng ta chứ?
Hàn Mạc nghe Hàn Huyền Đạo nói nhẹ nhàng, hơn thế, còn có chút lo lắng, cũng thấy cảm động. Hàn Huyền Đạo tuy rằng luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng cũng là cẩn trọng mà thôi. Hắn vội cung kính đáp:
-Đại bá, Tiểu ngũ về sau sẽ không tự tiện làm việc. Để đại bá phải lo lắng.
Hàn Huyền Đạo hơi vuốt cằm, vỗ nhẹ vào vai hắn:
-Cháu là một đứa trẻ ngoan, biết điều, lúc này đây, ta mong sau này cháu sẽ biết nên làm gì. Đại bá không hy vọng sau này còn phải kêu cháu đến để nhắc nhở những chuyện như thế nữa.
Hàn Mạc gật đầu quả quyết.
-Hơn nữa, cháu cũng phải nhớ kỹ… Hoàng thượng đối với cháu… cũng không hoàn toàn là tốt hết đâu.
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng:
-Ngài là một mượn đao giết người. Ngày sau nếu có chỉ dụ gì cháu nhớ cân nhắc cẩn thận, hơn nữa, phải báo cho ta biết sự tình. Cháu nhớ chưa hả?
-Đại bá, Tiểu ngũ xin ghi nhớ!
Hàn Huyền Đạo thở dài, vẻ mặt mệt mỏi, phất tay:
-Cháu mới về, cũng vất vả, hãy nghỉ ngơi đi. Vừa xong đại hôn, lại đi nước Phong ngay, để mặc vợ trong phủ. Phạm gia dĩ nhiên không thoải mái. Đã đi vắng nhiều ngày, nếu không có chuyện gì lớn, hãy quan tâm tới vợ cháu tốt hơn. Ít nhất đừng để Phạm gia phải xót ruột. Phạm Vân Ngạo nhìn ngày thường ít nói, nhưng trong lòng cũng có nhiều chủ kiến khác người. Nếu có thời gian, cũng nên thỉnh giáo nhạc phụ vài điều về binh pháp, hay các quan viên Bộ binh. Thuộc hạ của nhạc phụ cháu không thiếu nhân tài. Ngoại trừ Tiêu Hoài Ngọc, dưới trướng của nhạc phụ còn có nhiều kẻ rất có uy vọng.
Hàn Mạc cung kính thi lễ, xoay người lui ra. Chợt nghĩ đến chuyện gì, vội vàng nói:
-Đúng rồi đại bá, còn một việc lớn nữa suýt nữa thì quên mất…
Hàn Huyền Đạo nhíu mày:
-Chuyện gì?
Hàn Mạc lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy nhỏ, đưa qua.
Đây là hôm nay ở trong cung, Lăng Lỗi lén nhét vào tay hắn.
Hàn Huyền Đạo mở tờ giấy ra, nhìn kỹ. Trên mặt giấy viết nguệch ngoạc mấy chữ, đoán ra rất vội. Tờ giấy cũng là được xé vội từ một cuốn sổ nào đó.
“Thái sư muốn bãi bỏ Đông Hải Trấn Phủ Quân, còn muốn đánh thuế buôn bán trên biển”.
Số lượng chữ không nhiều, nhưng đúng là một việc long trời lở đất. Hàn Huyền Đạo chỉ nhìn thoáng qua, mặt sầm xuống, trong đôi mắt, đúng là lóe lên sát khí khiến cho người ta phải rùng mình.
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Hàn Mạc, thấy vẻ mặt Hàn Mạc cũng cực kỳ nghiêm trọng, nhẹ giọng hỏi:
-Tin tức này từ đâu mà có?
-Trong cung có người của chúng ta!
Hàn Mạc thấp giọng đáp.
Hàn Huyền Đạo khẽ gật đầu:
-Có thể tin được chứ?
Hàn Mạc suy nghĩ một chút, rồi gật đầu khẳng định:
-Không giả dối!
-Con cáo già kia, đã đến lúc nhìn chòng chọc vào Đông Hải rồi.
Hàn Huyền Đạo cười lạnh:
-Là lão định cắm dao vào trái tim Hàn tộc đây.
Hàn Mạc nghiêm nghị:
-Đại bá, chúng ta nên làm gì bây giờ? Trấn Phủ Quân là căn cơ của chúng ta, sao có thể bãi bỏ được?
-Muốn triệt tiêu Trấn Phủ Quân, trước hết phải diệt được Hộ bộ Thượng thư Hàn Huyền Đạo ta trước!
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng:
-Ta đúng là không ngờ tên cáo già này đã động thủ với Đông Hải nhanh vậy.
Trầm ngâm một lát, bảo:
-Tiểu ngũ, cháu về đi, mời cha cháu cấp tốc lại đây.
Hàn Mạc biết Hàn Huyền Đạo muốn cùng Hàn Huyền Xương thảo luận đối sách, nhanh chóng thi lễ rồi đi luôn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK