Hàn Mạc đứng bên giường nhìn Tiểu Thiến trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, lòng hắn xúc cảm trào dâng chỉ muốn chui vào trong chăn cùng Tiểu Thiến nhưng còn có lý trí giằng co nên chưa hành động.
- Tướng công … chàng cẩn thận cảm lạnh…
Có tiếng Tiểu Thiến mơ hồ từ trong chăn truyền ra.
Hàn Mạc trầm ngâm một chút rồi xốc một góc chăn lên, trong lòng cảm giác nóng bỏng.
Đêm tân hôn hôm qua Tiểu Thiến đã ngủ sớm, còn mình cũng mệt mỏi nên cũng ngủ luôn mà chưa chính thức động phòng, xem ra đêm nay là một đêm khó ngủ.
Tiểu Thiến nằm ở trên giường, hai tay nắm chặt quần áo, cả người cứng lại không dám cử động.
Dù sao nàng cũng là tân nương, có một số việc nàng nghe nói qua nhưng ai thực hành cơ chứ, cho nên nàng có chút mê man.
Nàng biết tân nương phải làm gì, càng được dạy bảo qua nên hiểu rõ hơn so với người thường, nhưng lần đầu trong lòng nàng cũng ngũ vị lẫn lộn…
Đương nhiên Hàn Mạc không thể biết trong lòng Tiểu Thiến nghĩ như vậy, hắn có suy nghĩ của mình.
Tiểu Thiến như viên ngọc quý, quá mức đáng yêu như thiên sứ hạ phàm, giống như búp bê, Hàn Mạc không muốn làm nàng nhiễm bụi trần.
Tuy nhiên nàng là thê tử của mình, thiên sứ đã hạ phàm, tất nhiên sẽ phải chịu thế gian thanh tẩy.
…
Hương thơm thoang thoảng, Hàn Mạc cảm giác được mùi thơm từ trên người Tiểu Thiến, không kìm nổi hơi quay người qua, Tiểu Thiến con mắt mở lớn nhìn hắn.
Thấy Hàn Mạc nhìn mình Tiểu Thiến vội vàng nhắm mắt.
Lông mi nàng thật dài, có chút run run để cho người ta cảm giác được nàng rất khẩn trương.
Một lát không có động tĩnh Tiểu Thiến mở mắt ra, nhìn thấy Hàn Mạc vẫn quan sát mình, nàng định nhắm mắt lại nhưng thấy nụ cười dịu dàng của Hàn Mạc nên buông lỏng, nhìn chằm chằm Hàn Mạc.
- Tướng công…chàng nhìn gì vậy?
Tiểu Thiến không kìm được nhẹ giọng hỏi, tuy nhiên hai tay vẫn không buông góc áo, cả người nằm im.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Nàng đoán xem?
Tiểu Thiến trừng mắt Hàn Mạc, nói:
- Thiếp không biết!
- Ta à… ta ngắm trăng!
Hàn Mạc dịu dàng nói:
- Ánh trăng miên man, rất đẹp!
Tiểu Thiến nghe Hàn Mạc trả lời như vậy cũng rất kỳ quái, trong lòng tò mò nên cũng đỡ bối rối, ngạc nhiên hỏi:
- Tướng công, trên giường làm gì có trăng, chàng gạt người!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Tướng công lừa nàng làm gì, không tin nàng nhìn kỹ mặt ta, nàng cũng có thể thấy trăng!
Tiểu Thiến rất là tò mò, con mắt xin đẹp nhìn Hàn Mạc một lát, sau đó tội nghiệp nói:
- Tướng công, chàng gạt thiếp, thiếp… không thấy, có phải chàng cố ý trêu thiếp đúng không?
Hàn Mạc khẽ thở dài:
- Nha đầu ngốc, nàng nhìn gần một chút xem, rõ ràng như vậy còn nhìn không ra, nàng thông minh như vậy sao lại không nhìn ra!
Tiểu Thiến nghe Hàn Mạc khen chính mình thông minh, trong lòng vui vẻ, khuôn mặt dán Hàn Mạc gần hơn một chút, con mắt nhìn Hàn Mạc không rời. Hàn Mạc cũng nhân cơ hội hân hưởng khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Thiến giống như giám định một món đồ cổ vô cùng quý giá, một tác phẩm nghệ thuật.
Da dẻ nàng như trứng gà bóc, con mắt long lanh như suối làm cho trái tim Hàn Mạc đập nhanh, cặp môi hồng nho nhỏ thật mĩ miều, từng hơi thở thơm ngát đập vào mũi Hàn Mạc.
Môi của nàng giống như đóa hoa cực kỳ mê ly, nóng bóng như hỏa diễm, Hàn Mạc rung động không thôi, kìm không được tiến đến hôn lên đôi môi của nàng.
Tiểu Thiến giật mình không biết nên làm gì, tùy ý Hàn Mạc hôn nàng.
Rất thơm, rất ngọt, như mộng ảo!
Hai mắt Tiểu Thiến mở lớn, cả người như bị điện giật.
Hai tay nàng theo phản xa giơ lên trước ngực bảo vệ nhũ phong.
Hàn Mạc cảm giác được Tiểu Thiến khẩn trương nên rời môi ra, dịu dàng nhìn nàng, tựa như không có việc gì, cười tủm tỉm nói:
- Nha đầu ngốc, nàng… có thấy ánh trăng hay không?
Đôi mắt Tiểu Thiến trong veo hơi động đậy, hiển nhiên là hồn còn chưa nhập xác, sau một lát hai má ửng hồng xinh đẹp phi thường:
- A A A!
Nàng kêu lên một tiếng, sau đó chui nhanh vào trong chăn.
Hàn Mạc giật mình, nha đầu này phản ứng cũng mạnh thật.
Chợt hắn nghe được tiếng của Tiểu Thiến truyền từ trong chăn ra:
- Tướng công, chàng… chàng ức hiếp người ta…!
Lưng nàng quay về phía Hàn Mạc, Hàn Mạc qua đó có thể thấy được áo lót của nàng, eo nàng thon nhỏ lả lướt hấp dẫn vô cùng, thật làm hắn muốn xốc lên xem cho kỹ, nhưng lại ngại làm cho Tiểu Thiến sợ hãi nên chưa có động thủ, Hàn Mạc chỉ cười an ủi nàng:
- Tướng công lừa nàng cái gì, nàng phải nói rõ ràng!
Thân thể Tiểu Thiến hơi run lên, thấp giọng:
- Chàng nói thấy trăng, nhưng …nhưng thiếp không thấy…chàng ức hiếp người ta…!
Hàn Mạc cười nói:
- Được rồi, nàng xoay người lại tướng công chỉ cho nàng xem ánh trăng ở đâu?
- Chàng gạt người ta!
Trái tim của Tiểu Thiến lại đập nhanh, cả người có một cảm giác rất lạ, muốn quay lại nhưng lại có chút hồi hộp, có chút sợ hãi.
- Không gạt nàng mà!
Hàn Mạc nằm bên cạnh Tiểu Thiến nói:
- Nàng xoay người lại ta chỉ cho nàng thấy!
Tiểu Thiến do dự một chút rồi cũng chậm rãi xoay người lại, đôi má vẫn còn đỏ ửng, nàng vẫn rất hồi hộp, nhìn thấy Hàn Mạc cười tủm tỉm, Tiểu Thiến hơi cúi đầu, nhỏ giọng hỏi:
- Tướng công, chàng nói…ánh trăng ở đâu?
- Nàng ngẩng lên mới thấy được!
Hàn Mạc dịu dàng dẫn đạo:
- Cúi đầu làm sao thấy?
Tuy Tiểu Thiến rất hồi hộp hưng nàng vốn không phải người thường, cố để cho mình bình tĩnh, tay nắm chặt, thấp giọng nói:
- Tướng công, nếu chàng còn gạt thiếp… ta sẽ đánh chàng.
Hàn Mạc cười ha ha, nhìn Tiểu Thiến hạ giọng:
- Mắt mềm như ánh nguyệt, ánh mắt của nàng chính là ánh trăng, còn đẹp hơn ánh trăng…!
Tiểu Thiến nghe thấy cười khúc khích, nói:
- Tướng công, chàng nói bậy…! Tuy nhiên khi nghe tướng công nói như vậy thiếp rất vui.
Chung quy nàng vẫn là nữ nhân, bất kể nữ nhân như thế nào đều thích được khen ngợi, khi nghe người ta nói mình xinh đẹp, tuy mình thật sự xinh đẹp nhưng vẫn vui khi có người khen mình.
Ánh đèn le lói, trên giường hai con mắt như dính vào nhau, không khí cực kỳ quái dị.
- Đúng rồi…!
Rốt cục Hàn Mạc đánh vỡ yên lặng:
- Tướng công hai ngày nữa phải rời kinh công vụ, một thời gian sẽ không về!
Tiểu Thiến giật mình, trừng mắt nhìn Hàn Mạc, vội hỏi:
- Chàng đi đâu?
- Xuất kinh làm việc, vài ngày sẽ trở về!
Hàn Mạc nói:
- Nàng không cần lo lắng, tướng công trở về sẽ mang quà cho nàng!
Tiểu Thiến có vẻ không vui, thấp giọng:
- Tướng công, chàng đi làm việc… có nguy hiểm hay không?
Hàn Mạc đưa một tay vuốt nhẹ cằm Tiểu Thiến, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, không có nguy hiểm, chỉ là chuyện nhỏ, nàng ở nhà chờ ta!
Tiểu Thiến mấp máy môi, con mắt hơi chớp, nàng không né tránh Hàn Mạc, đôi môi hơi mấp máy như định nói gì, nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Thấy biểu hiển của Tiểu Thiến như vậy Hàn Mạc cười khẽ, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, thân thể Tiểu Thiến run lên, nhắm con mắt lại, cả người bắt đầu run lên.
Hàn Mạc nhìn cặp mắt Tiểu Thiến, đột nhiên nhớ tới bài từ, không khỏi ngâm lên:
Sóng nước mênh mang êm ả
Xem hoa thưởng nguyệt thật thảnh thơi
Lòng người bỗng bình yên
Rượu nồng mơ màng bao tâm sự
Sao lấp lánh
Gió đưa tình
Uyên ương trong lều hưởng gió xuân
Tiểu Thiến xinh ra ở gia đình giàu có, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nàng nghe Hàn Mạc đọc bài từ rất là hương diễm, nên làm sao không hiểu hàm ý trong đó, chỉ thấy mặt nóng bừng, thấp giọng:
- Tướng công, chàng … chàng thật hư!
Miệng Hàn Mạc nhếch lên cười xấu, tay hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng.
Tiểu Thiến hạ giọng nói:
- Tướng công, chàng ngẫu hứng lên làm thi từ phải không, sao lại ngừng lại?
- Ngươi… ngươi chính là hư!
Hai vợ chồng chỉ còn cách nhau qua quần áo, không khí mờ ám vô cùng, Hàn Mạc ngâm thơ người lớn, cười tà tiếu làm cho Tiểu Thiến con mắt không dám mở.
Nhìn bộ dáng của nàng thẹn thùng Hàn Mạc trong lòng nhộn nhạo, tay nhẹ nhàng đi xuống cổ nàng rồi chạy đến bờ vai của nàng!
Hai mặt Tiểu Thiến nhắm chặt, đôi môi cắn khẽ, cực kỳ yếu đuối, mặc cho địch xông tới. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK