Hắc Mộc Địch đi mười bước rồi dừng lại, nhìn thân hình trong tay Hắc bào nhân, giương cung cài tên, nhắm thẳng Hắc bào nhân, lạnh lùng nói:
-Buông hắn ra.
Hắc bào nhân thở dài một tiếng, cũng không để ý đến, chỉ cất tiếng, giọng già nua:
-Đều buông binh khí, trói hai tay lại.
Lão thanh âm tuy già nua, nhưng nội lực rất hùng hậu, lời dứt, không lớn tiếng nhưng mọi người đều nghe rất rõ. Hàn Mạc ở bên này cũng còn nghe thấy.
Hàn Mạc nhíu mày, cảm giác Hồng Tụ bên cạnh hơi giật mình, liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đôi mắt trong veo như nước cũng đang nhìn mình, trên gương mặt lạnh lùng không dấu nổi vẻ kinh ngạc.
Hàn Mạc biết không thể nói chuyện, hơi lắc đầu, rồi vươn tay tìm tay của Hồng Tụ. Lúc này Hồng Tụ cũng không rụt về, Hàn Mạc do dự một chút cuối cùng nắm lấy tay nàng.
Tay Hồng Tụ cũng không thật mịn màng, nếu không nói có chút thô ráp. Da thịt trên người nàng mỗi nơi mỗi khác, điều này cũng là do đặc thù công việc gây nên. Rắn chắc, khỏe khoắn, cho dù là một nam hán bình thường khí lực cũng còn thua xa Hồng Tụ.
Hàn Mạc không có lòng dạ nào để ý, điểm này Hồng Tụ dĩ nhiên hiểu, nên để mặc cho hắn nắm lấy tay mình.
Hàn Mạc đưa ngón trỏ ra, Hồng Tụ hiểu ý, mở rộng bàn tay. Tay trái Hàn Mạc xòe ra, dùng ngón trỏ viết vào lòng bàn tay Hồng Tụ mấy chữ.
“Nhà trọ”
Sau khi viết xong, Hàn Mạc rút tay về. Hồng Tụ nhìn hắn, trán hơi cau lại, hiển nhiên cũng hiểu ý tứ của mấy chữ này.
Hai người họ đi theo hiệu buôn Quan Thị ở Yến Kinh nhập vào Thương đội đến nước Phong, đêm đầu tiên nghỉ lại trong một nhà trọ, vì đắc tội Tống tổng quản mà phải thức canh hàng hóa suốt đêm.
Hôm đó, vào lúc nửa đêm, có hai người tìm đến nhà trọ tìm chỗ ngủ. Bởi vì phòng đã đầy khách, chỉ còn phòng nghỉ tạm ở sau cửa hàng tạp hóa, vì điều kiện không tốt nên lúc đó có một người đã gây sự với đám tiểu nhị.
Hàn Mạc nhớ rõ, hai người kia một là lão đầu, một là trung niên cao gầy.
Đêm đó lão già cũng mặc áo choàng màu đen.
Mới gặp Hắc bào nhân, Hàn Mạc trong lúc nhất thời không hề nhớ đến chuyện đó, nhưng nghe Hắc bào nhân lên tiếng, giọng nói đó, Hàn Mạc trong nháy mắt liền nhớ đến hai người hôm đó đến nhà trọ tìm chỗ ngủ.
Đêm đó Hàn Mạc và lão già kia có nói chuyện với nhau. Đối với giọng nói của lão, hắn rất có ấn tượng.
Hồng Tụ nghe giọng lão Hắc bào nhân, lập tức nghĩ đến hai người đó. Hàn Mạc càng thêm khẳng định, hai người xuất hiện trong thung lũng kia chính là hai người trọ cùng đêm đó.
Sự trùng hợp này khiến hắn không khỏi kinh ngạc, hai người kia đã tới nước Phong khi nào? Hơn nữa, vì sao lại xuất hiện ở khe núi nhỏ khỉ ho cò gáy này?
Hai người họ và Hắc Mộc Địch có ân oán gì?
So sánh với sự kinh ngạc của Hồng Tụ, Hàn Mạc còn ngạc nhiên gấp bội.
Hắn đi theo nhóm kị sĩ này đến đây, vì đơn giản lúc đó, thoáng nhìn gã đầu lĩnh của nhóm kị sĩ này rất quen, trong lòng cũng không dám chắc chắn, nên mới đi theo đến đây.
Ở thung lũng này, hắn đã có thể xác định, đầu lĩnh của nhóm kị sĩ này chính là sư đệ A Địch.
Tại Nghi Xuân, cơ duyên run rủi, hai người trước là địch thủ, sau cùng đồng nhập làm môn hạ của Quỷ Cốc, trở thành đệ tử của Trang Uyên.
Chỉ có điều vị sư đệ đồng môn cá tính này, sau khi trị thương, đã bỏ đi không một lời từ giã.
Cho đến lúc này, Hàn Mạc đã biết, tên của sư đệ là Hắc Mộc Địch, mà họ Mộc tên Địch của gã, khiến Hàn Mạc không khỏi giật mình.
Hàn Mạc biết, ở nước Phong, dòng họ là đại biểu cho thân phận cao thấp.
Hắn nhớ rõ, Quan Mộ đã nói cho hắn rất nhiều về cục diện ở nước Phong lúc này, nói đến biến cố bên trong thành Thần Sơn.
Hiện giờ, Tù trưởng nước Phong Thác Hồ Phong nhân dịp các chủ gia lạc lạc trường tề tụ ở thành Thần Sơn, liền ra tay sát hại ba vị chủ gia gia lạc trường. Tuy rằng ngày ấy đã xảy ra chuyện gì đến nay không mấy người rõ ràng. Nhưng Hàn Mạc nhớ rõ, ba người bị sát hại là Hắc Mộc gia Hắc Mộc Đường, Lang Gia trại Mẫn Cầu Đồ và Thanh Mộc trại Thanh Mộc Thu.
Hắc Mộc trại chủ Hắc Mộc Đường là một trong số đó, không hề nghi ngờ, Hắc Mộc gia chính là một bộ tộc tôn quý. A Địch tự xưng là Hắc Mộc Địch, có mười phần là xuất thân từ Hắc Mộc gia, và chắc chắn có liên quan rất mật thiết với Hắc Mộc Đường, chứ không chỉ đơn giản là người cùng tộc.
Hàn Mạc cũng hiểu, tam đại trại chủ liên hợp khởi binh, nhưng trong trận chiến ở Ô Thảo Lâm, toàn quân tan tác, mà binh sĩ của tam trại một số ít phá vòng vây thoát ra ngoài, sau thành tàn dư Hồng đầu nhân, lại không biết Hắc Mộc Địch có phải là một thủ lĩnh của Hồng đầu nhân hay không?
Hàn Mạc từ trước đến giờ đúng là không thể tưởng tượng, tối nay lại nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, không chỉ gặp lại sư đệ A Địch, mà còn gặp lão già áo đen đêm đó, hai người kia không ngờ cùng xuất hiện ở nơi này.
…
Lão già áo đen khiến đám người Hắc Mộc Địch buông binh khí trong tay, lại khiến chính bọn họ tự trói tay mình lại, giọng cực kỳ bình tĩnh, dường như là dĩ nhiên phải thế.
Nhưng đối với đám kị sĩ này, lão già đó không phải là tự đại thì cũng là thần kinh.
Bọn họ đều là những dũng sĩ, đối mặt với hai người nọ, không có cảm giác sợ hãi mà có chút kinh ngạc.
Hắc Mộc Địch không nghĩ đơn giản như thuộc hạ của mình, khi lão già kia xuất hiện, trong nháy mắt đã có một cảm giác áp lực, tuy rằng đối phương chỉ là một lão già, nhưng thân phận không rõ ràng, lại thình lình xuất hiện, dĩ nhiên không phải tầm thường.
Hắc Mộc Địch ánh mắt lạnh như băng, nhưng cây cung trong tay thì vẫn kéo căng như cũ, nhìn lão già lạnh lùng nói:
-Buông hắn ra!
Lão già thấy nhóm người này không để ý đến lời mình, thở dài một tiếng, nhấc chân tiến đến gần Hắc Mộc Địch.
Hắc Mộc Địch không do dự, kéo cung buông tay, mũi tên lao ra, xuyên thấu đêm tối, nhắm thẳng lão già áo đen mà bắn tới. Gã chẳng những giỏi sử dụng roi, mà còn thạo bắn tên.
Người nước Phong tự nhỏ đã bắt đầu tập bắn cung, săn bắn là hoạt động mà mỗi nam nhân nước Phong phải tham gia. Không chỉ là vì cuộc sống, mà còn là thú tiêu khiển. Săn bắn còn là nếp sinh hoạt khẳng định vị trí của nam nhân nước Phong.
Trong sinh hoạt này, mặc kệ là vì nguyên nhân nào, tất cả mọi người tự nhiên sẽ so sánh ai bắn được nhiều mồi hơn, chẳng phải là để có thêm kinh nghiệm săn bắn mà là còn muốn nâng cao tay nghề bắn cung của mình.
Cho nên xạ thủ nước Phong so với bốn nước, nếu luận về tài năng, thì chắc chắn đứng đầu bốn nước.
Hắc Mộc Địch tất nhiên từ nhỏ đã khổ luyện bắn cung, đã nhuần nhuyễn thuần thục các kỹ năng: nhanh, chuẩn, độc!
Một tên này bắn ra, nhanh như sao băng, lực đạo mười phần, hơn nữa, độ chính xác cao, thẳng tắp nhằm thẳng ấn đường của lão già mà xuyên tới. Một tên này, dĩ nhiên không chút lưu tình.
Trong máu gã, có mười phần là dã tính, tuân thủ nguyên tắc ngươi chết ta sống.
Không biết vì sao nhìn Hắc Mộc Địch bắn tên, trong lòng Hàn Mạc lại có cảm giác kỳ quái. Tuy rằng Hắc Mộc Địch bắn tên rất thành thục, kỹ thuật cực cao, nhưng tuyệt đối không thể giết chết lão già áo đen này được.
Nếu lão già áo đen dám xuất hiện ở đây, tất nhiên cũng sẽ phải có đủ khả năng để ứng đối mũi tên này.
Mà thật sự cũng như hắn nghĩ, chỉ thấy mũi tên nhanh như sao băng, nhưng lão già kia trong nháy mắt đã cử động tay trái, nhẹ nhàng như không nhấc thân hình đang cắp bên hông lên che ngay trước mặt. Cũng như thế, mũi tên kia nhắm thẳng vào yết hầu của thân hình lá chắn đó.
Tốc độ của tên như sao băng, nhưng tốc độ của lão gia so với sao băng dường như còn nhanh hơn, đúng là tên bắn phía trước, thân hình trong tay đã kịp che chắn trước mặt, như một tấm mộc.
Khí lực và tốc độ quả nhiên làm cho người ta kinh hãi. Không chỉ đám kị sĩ phía sau Hắc Mộc Địch kinh hãi kêu lên, mà Hàn Mạc nấp trong bụi cỏ cũng giật mình không ngừng, Hồng Tụ vốn lãnh đạm, trong nháy mắt, ánh mắt cũng xẹt qua một tia khiếp sợ.
Công phu này rất ít người có thể đạt được.
Hắc Mộc Địch bắn ra một tên, không ngờ bị lão già áo đen hóa giải một cách nhẹ nhàng, mặt gã biến sắc, càng thêm lạnh trầm, mày nhíu lại, hai con mắt giống như độc xà nhìn chăm chú lên người lão già áo đen.
Lão già nhẹ nhàng áo đen hóa giải một tên, chậm rãi buông tay, thân hình bất động trong tay rơi bịch xuống đất, khẽ lắc đầu, giọng già nua nói:
-Hắn chỉ bị ngất đi, là ngươi tự tay bắn chết hắn.
Hắc Mộc Địch đổng tử co rút lại.
Gã trong lòng biết, là lão già áo đen cố ý nói đến thân hình mà lão đã dùng để làm lá chắn đón mũi tên, khiến mũi tên xuyên thẳng qua yết hầu.
Lão già này chẳng những trong nháy mắt nhấc lên một thân hình nặng trăm cân lên làm mộc, thậm chí còn tính toán tên có thể bắn xuyên cổ người nọ, bất kể là công lực hay phán đoán lực, đều làm người ta kinh sợ.
Lúc này tất cả kị sĩ đều đã hiểu được, bọn họ đã gặp phải một đối thủ kinh khủng.
Mọi người tuy trong lòng khiếp sợ, nhưng không chút nào lùi bước, loan đao sáng lên, mở ra, hình thành hai hàng ngay bên sườn Hắc Mộc Địch.
Hắc Mộc Địch bỏ trường cung xuống, đưa tay tới thắt lưng, nhẹ nhàng lôi ra đúng là Thanh Đằng Tiên mà trước đây đã dùng quyết đấu với Hàn Mạc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK