Hàn Mạc và Diễm Tuyết Cơ “diễn trò” ở Xuân Viên, lúc này, trong thư phòng của mình Thanh lại ti Hạ Đạt đang bực bội cau có. Hai ngày nay, Tô Khắc Ung đã công khai đối chất, chỉ trích hắn gay gắt. Tô Khắc Ung hết châm chọc lại khiêu khích, từ đầu đến cuối một mực xem hắn như phạm nhân. Hạ Đạt mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt nặng như tảng đá của y, đều uất hận chỉ muốn dùng chủy đâm thẳng vào tim y mới bõ giận.
Nhưng hắn cũng biết rằng, Tô Khắc Ung nhìn như là chỉ trích vô lối nhưng thực sự có lý do chính đáng. Chỉ sợ là y chọc giận người của Thanh lại ti, lúc nóng giận sẽ không làm chủ được tình thế, sẽ để lộ sơ hở, mà Tô Khắc Ung hiển nhiên là đang chờ đợi Thanh lại ti để hở ra sơ hở. Lúc đó y sẽ như con rắn độc, nhè đúng lỗ hổng đó mà cắn.
Biết rõ ý đồ của đối phương là vậy, nhưng Hạ Đạt thật sự khó có thể nhẫn nhục được nữa. Nhiều năm nay, Đại lão gia Hạ Học Chi đối xử rất hòa ái với hắn, Tô Khắc Ung từ kinh thành đến liên tục lăng mạ làm nhục hắn, hắn thực sự đã đến mức không thể kiềm chế nổi nữa rồi.
Đêm tĩnh mịch. Lòng hắn rối như tơ vò, ngồi chết lặng bên thư án, mãi đến khi có người gõ cửa, hắn mới sực tỉnh.
Hắn lấy làm lạ. Như đại đa số các yếu nhân khác, thư phòng thường là cấm địa, không cho phép ai đến gần, huống hồ là nửa đêm đến đập cửa, quấy rầy. Người này ắt không phải là người bình thường.
Nhưng Hạ Đạt thấy người mới đến lại chẳng gì là đặc biệt cả, đó là người chăn ngựa của Hạ Học Chi. Hạ Học Chi mỗi lần đi đâu bằng xe ngựa đều do người này đánh. Hạ Đạt chỉ nhớ mang máng hình như tên của hắn là Tự.
-Đại lão gia muốn ngài viết mấy chữ!
Tên đánh xe cung kính.
-Viết xong thì sẽ có việc giao cho ngài làm.
Hạ Đạt nhíu mày:
-Đại lão gia có chuyện gì? Sao phải sai ngươi truyền tin?
Người này cũng không giải thích, nói rất trịnh trọng:
-Mời ngài chuẩn bị giấy bút, theo lời thuộc tạ, lấy máu tươi viết thành một dòng chữ!
Hắn nói xong, lấy ra một đồ vật. Hạ Đạt nhìn thấy vật đó, bỗng nghiêm nét mặt, lấy một tờ giấy trắng, cắn ngón tay của mình, theo lời người đánh xe, viết lên lên giấy một dòng chữ bằng máu.
Người nọ nhìn qua tờ giấy, vẻ mặt thờ ơ.
-Đại lão gia còn muốn ta làm việc gì nữa?
Hạ Đạt hỏi.
Tên đánh xe ghé sát tai hắn thì thầm vài câu.
Hạ Đạt mặt trắng bệch, thả người xuống ghế, chết lặng đi, miệng thì thào:
-Không thể nào… không thể như thế được… đại lão gia sẽ không làm như vậy…
Miệng nói, nhưng ánh mắt thì tột cùng tuyệt vọng.
Bên trong tiểu các của Xuân Viên
-Yểm trợ?
Hàn Mạc nhíu mày:
-Ta phải yểm trợ như thế nào?
Diễm Tuyết Cơ phụng phịu dỗi hờn như thiếu nữ, đáng yêu vô cùng:
-Ngươi phải tắt nến đi, thì người ngoài mới không biết thực hư trong phòng như thế nào? Nếu ta đoán không nhầm thì tối nay sẽ có người nghe lén.
-Bà chủ Diễm muốn làm gì?
Hàn Mạc nhìn gương mặt yêu kiều của Diễm Tuyết Cơ:
-Ngươi thận trọng thế, cứ như là phải làm việc rất hung ác? Vậy có đáng để ngươi mạo hiểm không?
Diễm Tuyết Cơ hơi mỉm cười, hạ giọng:
-Tiểu tử, ngươi cứ ở đây, không cần phải lo lắng gì cả.
Hàn Mạc thở dài:
-Có thể khiến bà chủ Diễm phải thận trọng như thế, hẳn phiền toái mà bà chủ đang đối mặt nhất định không nhỏ. Ta tuy rằng không có bản lĩnh được như vậy, nhưng có lẽ cũng có thể hỗ trợ phần nào, có thể làm gì, cứ nói.
Diễm Tuyết Cơ ghé sát vào Hàn Mạc, hơi thở thơm nồng như hoa lan, cười khanh khách:
-Xem ra ngươi có vẻ lo cho ta nhỉ? Không thể tưởng tượng tiểu tử bại hoại này còn có chút lương tâm. Tuy nhiên có một số việc, ta phải tự mình làm mới được. Ngươi cứ ở đây chờ ta trở về, nếu thành công, ta sẽ cho ngươi nếm chút vị ngọt.
Hàn Mạc trầm ngâm:
-Bà chủ muốn ta ở đây chờ, có phải là vì lo cho ta không?
Diễm Tuyết Cơ cười dịu dàng, nhẹ lướt đến phía sau bình phong. Hàn Mạc nhìn thấu qua bình phong, thấy nàng đang thay y phục. Tuy rằng không thể nhìn rõ, nhưng bóng của nàng vẫn in lên mặt trước của bình phong.
Bộ ngực vun cao như ngọn núi, eo mềm như con rắn nước, bé xíu thắt lại như chia đôi thân hình thành hai nửa. Mỗi khi nàng cử động, hai ngọn núi khẽ rung rinh, thân hình nhìn nghiêng lộ ra những đường cong tuyệt đẹp, chỉ lờ mờ một cái bóng in trên mặt của bình phong mà cũng đã thấy vẻ quyến rũ hấp dẫn ngọt ngào, nếu như được ngắm nhìn pho tượng hoàn hảo đó, hắn sợ rằng máu nóng sẽ bốc lên ngùn ngụt.
Ngực đầy đặn, mông tròn căng! Hàn Mạc là một nam nhân bình thường, thốt nhiên lóe lên một thèm muốn: Nếu có thể chạm vào đó thì thích biết mấy.
-Không được nhìn!
Hàn Mạc đang khoái chá thầm ước, thì Diễm Tuyết Cơ đã nói vọng từ bên kia bình phong, đe nẹt.
-Đẹp quá!
Hàn Mạc buột miệng, rồi vội vàng khỏa lấp:
-Cái bình rượu nho này đẹp quá!
Diễm Tuyết Cơ cười khanh khách:
-Hàn tướng quân, ngài cũng biết nói dối sao?
Hàn Mạc thở dài:
-Bà chủ Diễm biết cảm giác hiện tại của ta là gì không?
-Tuy rằng ta không biết cảm giác của ngươi bây giờ là gì, nhưng ta biết ngươi trong đầu chắc chắn chỉ nghĩ điều xấu xa thôi.
Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài:
-Nam nhân các người đều giống nhau hết.
-Phàm là con người ai cũng thích cái đẹp.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
-Đối với nữ nhân, ta vẫn luôn ngắm nhìn một cách trân trọng, không hề có ý khinh nhờn.
Diễm Tuyết Cơ lại cười khanh khách:
-Vậy ngươi không phải là đang khinh nhờn ta sao?
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
-Không hề. Ta nói rồi, ta hiện tại đang có một cảm giác rất lạ, giống như là đang ở trong đêm động phòng hoa chúc vậy.
Bên kia lập tức im bặt.
Hàn Mạc đợi một lát, không thấy đáp lại, quay đầu nhìn, đã không thấy bóng dáng của nàng đâu, thân hình thiên kiều bá mị khuynh đảo thiên hạ bỗng biến mất như một làn khói, như ma như quỷ.
Hàn Mạc thở dài, lắc đầu, tiến lên thổi tắt ngọn nến, ngồi lên trên giường, bắt đầu luyện khí kinh.
Từ khi rời khỏi Yến Kinh, Bạch Dạ Lang đương nhiên không thể đến đây, nên hắn không thể hằng đêm cùng y luyện võ, chỉ có thể dựa vào những bí kíp do Bạch Dạ Lang truyền lại, tranh thủ luyện khí kinh.
Mặc dù tập khí kinh chưa lâu, nhưng Hàn Mạc thấy hiệu quả rất rõ. Năm giác quan được tăng cường, phản ứng lực và độ nhanh nhạy cũng theo đó nâng cao hơn. Ngày thường cũng có thể cảm nhận được chính mình thân thủ nhẹ nhàng hơn hẳn, nếu dốc hết toàn lực thì khinh công sẽ đạt đến độ phiêu diêu như gió.
Trong thư viên của Xuân Viên có một cây đại thụ cao lớn bóng che cả một khoảng trời, cây đại hòe này đã được trồng từ rất lâu, cành lá tươi tốt, đổ bóng xuống mặt đất tựa như một con ma lớn, gió thổi qua, khẽ động đậy như điệu múa của loài ma quỷ.
Không gian im ắng không tiếng động, như thể đang ở âm ti địa ngục, không có chút bóng dáng con người.
Tưởng như không một bóng người, nhưng đằng sau gốc cây đại thụ cao lớn, lại có một bóng đen đang ẩn mình, không một cử động, như vô hình vô ảnh.
Bóng đêm ngưng đọng. Vạn vật nín thở.
Cạch!
Một viên đá giống như tia chớp từ cây đại thụ bay ra bắn vào cánh cửa lớn của thư phòng, nghe cách một tiếng rất khẽ, lẫn trong âm thanh của gió, nếu không để ý kỹ, sẽ rất khó phát hiện ra.
Cũng trong tích tắc đó, hai luồng ánh sáng như từ địa ngục bỗng xuất hiện, một trái một phải đánh về phía bóng đêm rậm rạp bên trong gốc cây đại thụ.
Gần như tức thì cùng với chớp sáng từ ngoài bắn vào bên trong cái bóng của cây đại thụ, mấy thân hình chớp nhẹ như gió cũng từ trong bóng tối đổ xuống.
Hai bóng người, tựa như hai tảng đá, chỉ trong nháy mắt, từ giữa thân cây thả mình xuống đất, không nhúc nhích, dường như đã chết, mà cây đại thụ lại như trước, yên tĩnh rợn người.
Một lúc sau, từ trong thư phòng truyền ra một thanh âm trầm thấp, tuy không lớn, nhưng nghe rất rõ:
-Các hạ trong khoảnh khắc giết chết hai Ảnh tử vệ, hẳn là võ lâm cao thủ, đã là cao thủ, sao phải lén lén lút lút, không bằng hãy cùng nhau nói chuyện, có yêu cầu gì, cứ nói.
Không một lời đáp lại. Cây đại hòe im ắng, như chưa từng có bóng người.
Cửa thư phòng từ từ mở ra, Từ tiên sinh toàn thân mặc áo dài màu xanh, vẻ mặt bình thản đứng trước cửa, chắp hai tay sau lưng, râu phất phơ trong gió. Y đứng ở đó, toát lên một dạng khí lực khó có thể diễn tả bằng lời.
Im lặng.
Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Từ tiên sinh cuối cùng cũng di chuyển. Y chắp hai tay sau lưng, từng bước tiến lên phía trước, đúng bảy bước, dừng lại, giữ khoảng cách với cây đại hòe, bỗng chớp động thân hình, giống như tia sáng bay đến cây đại hòe, thân thủ kinh người.
Thân hình hắn tựa như một cung tên bắn ra mũi tên nhọn hoắt, nháy mắt, vọt tới bóng tối dưới cây đại hòe, thân hình lại đứng thẳng lên, bay lên như con chim vào thẳng đám cây lá tốt tươi.
Bóng đêm bao trùm, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghe mơ hồ có tiếng rầm rầm rất quái gở, cây đại hòe cũng run nhè nhẹ, vài chiếc lá lìa cành buông mình xuống mặt đất.
Cuộc đấu trên cây đại hòe cũng không kéo dài. Sau một lát, lại trở nên yên ắng.
Mặt đất lặng ngắt, không khí xung quanh cây đại hòe hồ như đã ngưng đọng, từng đợt hàn khí từ trong cây đại hòe tỏa ra lạnh toát.
Qua một khoảng thời gian ngắn nữa, một thân hình từ trên cây đại hòe buông xuống, lật mình nhanh như chớp, men theo bức tường của viện, nháy mắt đã biến mất.
Lại có thêm một thân hình rơi từ trên cây đại hòe xuống, là Từ tiên sinh.
Hắn mặt vàng như nghệ, sau khi tiếp đất, lập tức xếp bằng chân ngồi vận khí, tay đặt lên ngực, gương mặt vàng vọt hiện ra vẻ đau đớn.
Từ trong thư phòng có một người bước nhanh ra, là Hạ Học Chi, thấy bộ dạng của Từ tiên sinh y không khỏi thất kinh, vung tay lên, lập tức có ba gã áo đen tiến đến, áp tay vào lưng của Từ tiên sinh.
Một lúc sau, Từ tiên sinh miệng phun ra một ngụm máu đem, màu vàng trên mặt cũng có giảm đi chút ít.
Hạ Học Chi vẻ mặt lo lắng, nhìn về bốn phía.
-Chủ công, kẻ địch võ công cái thế.
Từ tiên sinh từ từ mở mắt ra:
-Ta bị trúng hai chưởng, chỉ sợ phải điều khí vận công mấy ngày mới bình phục.
Hạ Học Chi vội hỏi
-Tiên sinh, thương thế của người không việc gì chứ? Tiên sinh võ công cao cường, là đệ nhất cao thủ rồi, ai có đủ sức đả thương tiên sinh được? Tiên sinh có nhìn ra là ai không?
Từ tiên sinh lắc đầu:
-Không rõ, chỉ biết là nữ nhân.
“Ban đêm đến thư phòng dò xét, võ công cái thế, có thể là người của ai được?”. Hạ Học Chi nhăn trán, thân hình mập mạp lại càng thêm trắng bợt: “Không lẽ lại là nàng ta?
-Chủ công yên tâm!
Từ tiên sinh chậm rãi đứng lên, thân hình hơi loạng choạng:
-Y thị cũng trọng thương, cùng lắm là sống qua đêm nay.
Hạ Học Chi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đỡ Từ tiên sinh:
-Từ tiên sinh vất vả rồi. Xem ra đã có người theo dõi hành tung của ta.
Trầm giọng xuống:
-Ảnh tử vệ hãy đi lục soát, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
-Vâng!
Ba gã Ảnh tử vệ cung kính đáp, lại giống như âm hồn, nhanh chóng biến mất. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK