Nội cung là khu vực cuối cùng trong quần thể hoàng cung. Đây là nơi hoàng đế cùng các phi tần sinh sống. Tiếc rằng trong “mái nhà” sơn son thiếp vàng ngày đêm uyển chuyển bóng mỹ nhân ấy lại không có bầu không khí ấm áp của một gia đình, có chăng chỉ là những xảo trá, lừa gạt, những hiểm ác thâm độc để giành giật bổng lộc, quyền uy.
Nội cung có ba cung chính, bao gồm: Kiền Tâm cung, Khôn Hòa cung và Ngọc Dương điện. Hai phía đông tây có Đông Lục cung và Tây Lục cung, thêm vào đó là vô số các cung điện nhỏ khác. Nhìn chung, nếu ngoại cung mang dáng vẻ trang nghiêm, tráng lệ, hùng vĩ… tất cả tượng trưng cho quyền lực tối cao của hoàng đế thì khu nội cung lại mang hơi thở của cuộc sống. Trong nội cung có hoa viên, thư phòng, hòn non bộ, đình đài…
Kiền Tâm cung là nơi hoàng đế ở và xử lý các tấu chương chưa giải quyết hết trong các buổi chầu. Nhưng chính sự của nước Yến lúc bấy giờ đều nằm trong tay lục bộ. Cho nên các công việc cần hoàng đế xử lý thật sự không nhiều.
Khôn Hòa cung là nơi ở của hoàng hậu, còn gọi là Lục Cung. Chủ nhân của nơi này là nhân vật có quyền lực rất lớn. Điện Ngọc Dương là nơi diễn ra các nghi thức tế lễ và cũng là nơi hoàng hậu tiếp kiến các phi tần, mệnh phụ. Hay nói một cách khác: điện Ngọc Dương là nơi hoàng hậu xử lý các việc thuộc về hậu cung.
Chỉ có điều là bấy giờ trong Khôn Hòa cung không có chủ nhân đích thực của nó.
Trước khi Bình Quang Đế lên ngôi đã có Thái Tử Phi. Thế nhưng Thái Tử Phi làm hoàng hậu chưa đến một năm thì tự nhiên mắc phải một căn bệnh kỳ lạ. Chỉ sau hai ngày mà hoàng hậu đã trở thành thân tàn ma dại.
Không ai biết đó là căn bệnh gì, cũng chẳng có ai thực sự tìm hiểu cả.
Lẽ đương nhiên là cần phải lập một hoàng hậu mới. Nhưng mà các phi tần trong hậu cung người nào cũng có thế lực riêng của mình,cho nên việc lập hoàng hậu đã trở thành một cuộc tranh đoạt giữa các thế gia trong triều.
Sau đó, hoàng đế hạ chỉ: để tưởng nhớ hoàng hậu chẳng may hương tàn ngọc nát, nội trong vòng mười năm sẽ không lập hoàng hậu.
Tất nhiên, đây là chuyện độc nhất vô nhị Một đất nước không thể không có mẫu nghi thiên hạ, một hậu cung không thể không có hoàng hậu cai quản, nước Yến một khi không có hoàng hậu thì sao có thể gọi là “long phụng cát tường” được?
Nhưng lạ lùng hơn nữa là các thế gia trong nội các triều đình không bên nào có ý kiến gì về thánh chỉ của hoàng đế, không những nhất mực phục tùng mà còn dâng tấu hết lời ca tụng hoàng đế là người trọng tình nghĩa, là bậc minh quân của thiên hạ.
Chuyện này lan ra ngoài liền bị các quốc gia khác chê cười không dứt.
Hiện giờ trong Khôn Hòa cung không có chủ. Mọi việc tạm thời do Tiêu qúy phi đảm nhiệm.Tiêu qúy phi mặc dù có thế lực mạnh nhưng xét cho cùng vẫn không có chức danh hoàng hậu thực sự. Thêm vào đó, Tiêu qúy phi cũng không phải là người giỏi xử lý các việc trong hậu cung, cho nên hậu cung vẫn chỉ là một nơi lãnh đạm, vô chủ.
Cung Trường Xuân nằm ở phía đông của hoàng cung, là một trong sáu cung lớn của hậu cung. Thục qúy phi ở nơi này.
Trước khi Lăng công công dẫn Hàn Mạc đến cung Trường Xuân thì đã có một cung nữ tướng mạo thanh tú, xinh đẹp đứng đợi ở cửa chính. Vừa lúc kiệu của Hàn Mạc dừng thì cô gái tiến thẳng về phía kiệu, đợi Hàn Mạc bước ra, chắp tay cung kính nói:
-Ngũ thiếu gia đến, nương nương đợi thiếu gia lâu rồi.
Hàn Mạc sửng sốt bởi vì theo lẽ thường tình thì cung nữ này phải gọi mình là “Hàn đại nhân” mới đúng, đằng này lại gọi là “ Ngũ thiếu gia”, dường như có gì đó không ổn. Sau khi nhìn rõ dung mạo của người cung nữ này thì Hàn Mạc mới sực nhớ ra:
-Ngươi là Linh Yến Nhi?
Cung nữ tươi cười, đáp:
- Ngũ thiếu gia còn nhớ nô tỳ sao?
Hàn Mạc thở dài đáp rằng:
-Tám năm trước theo quý phi nương nương vào kinh thì cô mới có mười bốn tuổi, bây giờ trở thành một cô nương rồi!.
Hàn Mạc mới mười tám, so với Linh Yến Nhi thì kém bốn tuổi, thế nhưng trông hắn có vẻ già dặn và từng trải hơn.
Linh Yến Nhi vốn dĩ tên là Hàn Linh Yến. Từ nhỏ đã theo hầu Hàn Thục. Khi Hàn Thục tiến cung Hàn Linh Yến cũng đi theo. Đó chính là cô nha đầu mà Thục phi nương nương tín nhiệm nhất.
- Nghe nói con gái đến tuổi mười tám thì thay đổi đi rất nhiều. Đã tám năm trôi qua, thế mà Ngũ thiếu gia mới thoáng nhìn đã nhận ra nô tỳ, nhãn quan của Ngũ thiếu gia thật tốt.
Linh Yến Nhi nói một cách ngọt ngào.
Lúc còn nhỏ Hàn Thục luôn ở cùng Hàn Mạc, cho nên Linh Yến Nhi cũng rất hiểu Hàn Mạc. Nàng biết rằng vị Ngũ thiếu gia này rất hòa nhã, với người ăn kẻ ở rất hay đùa thân mật. Nàng theo Hàn Thục vào hậu cung lạnh lẽo, cô đơn xa lạ, cho nên lúc này gặp Hàn Mạc nàng cứ ngỡ như là gặp người thân của mình, buột miệng nói vài câu, khơi dậy những ký ức của tuổi thơ.
Hàn Mạc làm sao mà không biết được nỗi khổ của Yến Linh Nhi ở chốn thâm cung? Hắn thừa sức hiểu ở đó chỉ có những khuôn phép, xã giao, cô đơn,và hiểm ác. Hắn mỉm cười dịu dàng:
- Người thoạt nhìn mà đã nhận ra ta, nhãn quan cũng chẳng phải là tốt lắm hay sao?
Rồi đùa:
-Không ngờ Linh Nhi nhà ta nay đã trở thành mỹ nữ rồi!.
Linh Yến Nhi hơi đỏ mặt, e thẹn, cúi đầu xuống nhưng nhanh chóng ngẩng lên nói:
- À đúng rồi, nương nương vẫn đang đợi Ngũ thiếu gia đấy!.
Lúc này Lăng công công nói:
- Hàn đại nhân, chúng tôi chỉ đưa đại nhân tới đây thôi, xin cáo từ.
Hàn Mạc vội chắp tay đáp lễ:
- Làm phiền công công rồi!
Lăng công công cười ha hả, sau đó cũng thủ hạ rời khỏi cổng thành.
Hàn Mạc nhìn công công đi xa, lại càng chắc chắc rằng vị công công này là một nhân vật có quyền lực nhất định trong cung. Có lẽ trên triều chính thì thế lực của Lăng công công không có gìđáng kể nhưng trong hậu cung lại là nhân vật vô cùng lợi hại, mỗi bước đi của công công dường như có sự bảo vệ nghiêm ngặt. Suốt chặng đường cùng với công công không có gì bất trắc xảy ra, hơn nữa lại thuận lợi vô cùng… điều này không những làm cho Hàn Mạc khẳng định sức ảnh hưởng vô cùng lớn của công công trong cung mà còn cảm thấy có phần kinh ngạc ở quyền lực ngầm của vị thái giám này.
Nếu như người mà Lăng công công đưa vào hậu cung không phải Hàn Mạc mà là thích khách thì chẳng phải cũng qua cổng hậu cung một cách dễ dàng hay sao?
Thấy Hàn Mạc chau mày, tựa hồ như đang suy nghĩ việc gìđó, Yến Linh Nhi nhất thời không dám làm phiền.
Hàn Mạc trầm ngâm một lát chợt nhìn thấy Yến Linh Nhi đang nhìn mình, định thần lại, vội nói:
- Dẫn ta đi gặp nương nương!.
Cung Trường Xuân tuy không phải lớn nhất tam cung lục viện. Nhưng cũng là một cung điện nguy nga, vàng son. Tất cả mọi thứ trong cung đều được bố trí lộng lẫy, sơn son thiếp vàng: ngói lưu ly, trụ bạch ngọc, sàn nhà bằng đá cẩm thạch… tất cả đều sáng ngời, lộng lẫy.
Cung Trường Xuân phòng ốc nhiều vô kể, nên Hàn Mạc đinh ninh rằng nếu như không có Yến Linh Nhi dẫn đường thì có lẽ mình đã lạc đường trong hậu cung từ lâu.
Từ trước đến giờ Hàn Mạc luôn nghĩ rằng nước Yến là một quốc gia không thật cường thịnh, cung cấm có lẽ không có gì gọi là xa xỉ, thế nhưng nay được tận mắt chứng kiến một hoàng cung nguy nga tráng lệ như vậy hắn mới nhận ra rằng hoàng cung của nước Yên hùng vỹ, to lớn hơn mình tưởng tượng.
Có lẽ người nước Yến cần có một hoàng cung như thế này để chứng minh sự lớn mạnh của mình, lấy điều đó để nhắc nhở những nước láng giềng đang lăm le thôn tính, để cho những nước ấy hiểu rõ, nhìn thấy quần thể cung điện thì biết lực lượng hùng mạnh của nước Yến.
Trong cung Trường Xuân có một khoảng sân tĩnh mịch, bên trong có một cái ao nhỏ, trong ao nước xuân dập dờn, lại có mấy con hạc trắng đang vui đùa.
Trong vườn có một hòn non bộ, mô phỏng năm ngón tay vươn lên trời. Trên hòn non bộ có chim chóc nghỉ cánh, bên cạnh là một mảnh rừng trúc xanh nho nhỏ. Trải qua những ngày đông khắc nghiệt, vườn trúc xanh vẫn vươn mình kiên cường, một trận gió lùa qua, vườn trúc phát ra tiếng rì rào, bên bờ trúc là ao nước xuân đó.
Hàn Mạc đi vào trong vườn, từ phía xa xa đã thấy có bóng người bên ao nước.
Như vũ khúc Nghê Thường, chiếc áo gấm nhẹ tênh vờn bay trong gió, cái bóng thanh thanh nhỏ nhắn đó lúc này đã hiện rõ là một quý phi dung mạo thoát trần, đang bình thản yêu kiềunép dưới bóng trúc.
Tám năm trời nắng mưa nơi hậu cung đã biến cô bé mỏng manh yếu đuối thành một mệnh phụ dạn dày sương gió.
Hàn Mạc từ từ đi đến bên người ấy, quỳ sụp dưới đất, nhẹ giọng nói:
- Thần khấu kiến Thục phi nương nương!
Quý phi chậm rãi quay người lại, tuy đã tám trôi qua, nhưng nàng vẫn giữ nguyên nhan sắc chim sa cá lặn, chỉ có điều nét mặt non nớt ngây thơ đã trở nên bình thản và trầm tĩnh. Sóng gió chốn thâm cung đã khiến Hàn Thục mỏng manh ngày nào trở nên đằm thắm, chín chắn và mạnh mẽ.
Nhìn chăm chăm vào Hàn Mạc, cuối cùng Thục quý phi lẳng lặng thở dài:
- Tiểu ngũ, đệ có biết ta đã nghĩ cả đời này thà rằng không gặp lại đệ?
Hàn Mạc sửng sốt, ngẩng đầu lên. Trên gương mặt xinh đẹp của Thục quý phi chợt lướt qua một màn sương sầu não, u uất.
- Đứng lên đi
Thục quý phi nói nhẹ nhàng, đợi Hàn Mạc đứng lên, nàng mới bước lên trước hai bước, ngắm gương mặt thanh tú của Hàn Mạc, rất lâu rất lâu, mới lên tiếng:
- Đệ lớn lên rồi!
Hàn Mạc vốn tưởng rằng chị em gặp nhau, phải là một cảnh tưởng cảm động lòng người, nhưng lúc này lại lặng lẽ như nước hồ thu, không một chút gợn sóng.
- Ai cũng phải lớn lên mà.
Hàn Mạc nhìn Thục phi nói.
Thục quý phi thở dài:
- Lúc ta rời khỏi quận Đông Hải, đệ mới có mười tuổi, đệ lúc ấy, ngây thơ trong trắng, không chút ưu phiền, lúc ấy ta chỉ hy vọng suốt đời này đệ đừng đến kinh thành, mà cứ tiếp tục sống vui vẻ ở Đông Hải. Ta chỉ mong rằng mãi mãi sẽ không gặp lại đệ nữa, bởi vì ta biết, lúc gặp lại đệ cũng là lúc đệ đã bị cuốn vào trong thị phi của cuộc đời.
Bây giờ Hàn Mạc mới hiểu ra ý nghĩa câu nói vừa rồi của Thục quý phi.
Thì ra nàng lo lắng cho mình, trong lòng Hàn Mạc dâng niềm cảm động, nở một nụ cười nhẹ, ân cần nói:
- Nương nương nên biết rằng, con trai của nhà họ Hàn chúng ta lớn lên thì giống như hùng ưng bay lượn trên bầu trời Đông Hải, tuyệt đối không thể nấp mãi trong đôi cánh phụ mẫu. Con đường này là con đường tiểu ngũ chọn để đi!
Nét mặt Thục quý phi càng trở nên u tối, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười, kéo tay Hàn Mạc, chỉ vào trong vườn nói:
- Tiểu ngũ, biết nơi này không?
Người ngoài nghe thấy câu nói này e rằng cảm thấy kì lạ, bởi vì đây là lần đầu tiên Hàn Mạc vào cung, cũng là lần đầu tiên đến cung Trường Xuân, sao lại có thể biết “nơi này”?
Nhưng Hàn Mạc lại lập tức trả lời:
- Biết! Đây là Tịnh tư viên!
Câu này chị em họ nhất định là hiểu được hàm ý.
Tịnh tư viên chính là nơi ở của Thục quý phi ở quận Đông Hải, nằm trong phủ đông của nhà họ Hàn, bố cục bên trong khoảng sân này giống nhau đúc, từ đó cũng đủ thấy tình cảm thương nhớ của Hàn Thục đối với quê hương.
- Tịnh tư viên vẫn giống như thế này chứ?
Quý phi hỏi, vừa kéo tay Hàn Mạc, đi chậm chậm quanh ao nước xuân.
- Đúng!
Hàn Mạc trả lời.
- Không một chút thay đổi, đại tông chủ mỗi ngày đều cho người quét dọn.
Thục quý phi thở dài một hơi:
- Mọi người ở nhà vẫn khỏe chứ?
- Đều khỏe cả.
Hàn Mạc mỉm cười đáp
- Tứ ca đã vào trấn phủ, lên chức giáo úy rồi.
Hàn Nguyên là em trai của Thục quý phi, nghe tin của Hàn Nguyên, Thục quý phi nét mặt lộ vẻ mừng vui, quay đầu nhìn Hàn Mạc khẽ nói:
- Lẽ ra đệ nên đi cùng với đệ ấy, ở lại quận Đông Hải...thôi được rồi, đã đến rồi, con đường sau này đệ phải đi thật cẩn thận.
- Tiểu ngũ hiểu.
Hàn Mạc gật đầu.
Hai chi em đang ở bên hồ nói chuyện, thì thấy từ ngoài vườn có một cung nữ vội vàng tiến lại, ghé tai nói nhỏ với Linh Yến Nhi ở ngoài cửa vài câu. Linh Yên Nhi gật gật đầu, bước nhanh tới, nói nhỏ nhẹ:
- Nương nương, thánh thượng giá lâm.
Thục quý phi không có phản ứng gì, cứ như đã biết trước hoàng đế sẽ đến,nói với Hàn Mạc:
- Tiểu ngũ, có biết vì sao ta lại gọi đệ đến không?
- Nương nương muốn xem tiểu ngũ đã lớn thế nào rồi!
Hàn Mạc cười nói.
Thục quý phi cũng cười rạng rỡ, rồi liền tỏ ra nghiêm nghị, nói:
- Đây chỉ là lí do thứ nhất, còn có một lí do khác, thánh thượng muốn gặp đệ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK