Hàn Mạc và Hạ Học Chi cùng đoàn người vội vã đi về phía Thanh lại ti nha môn.
Thanh lại ti nha môn được thiết lập tại tây viện của huyện nha, cách Xuân Viên đúng là chỉ có một đoạn đường. Thị trấn Tịch Xuân này nói lớn thì không phải lớn, nói nhỏ thì không phải nhỏ, tương quan nha môn cũng pha chút phân tán, đoàn người đi rất nhanh, hơn nữa mới sáng sớm trên đường người đi cũng không nhiều, cho dù có nhiều, cũng có gia tướng ở phía trước mở đường, thấp thoáng đã nhìn thấy Thanh lại ti nha môn.
Cách một khoảng, chợt nghe thấy tiếng khóc từ bên kia truyền đến, âm thanh trách cứ, kêu oan, tiếng hét phẫn nộ, đủ các loại thanh âm hỗn tạp, có vẻ cực kỳ hỗn độn, hơn nữa xa xa có thể thấy, trước cửa thanh lại ti nha môn, đã tụ tập một đám người đông nghìn nghịt. Hàn Mạc thấy rõ, ngoại trừ một ít thân sĩ giống như là nhân vật chính, đại bộ phận cũng là mặc quan phục quan viên, cũng có không ít sai dịch, Thanh lại ti nha môn lúc này cũng là đại môn đóng chặt, không ít người đứng trước cánh cửa đại môn màu đỏ đó kêu ầm lên đòi bên trong phải mở cửa ra, nếu không phá cửa đi vào.
Hàn Mạc nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi cười lạnh.
Một đoàn thân sĩ quan lại, đại bộ phận đã tụ tập ở huyện Tịch Xuân, đông nghìn nghịt cũng phải trăm người, nếu không phải Hạ Học Chi suốt đêm phái người đi báo tin, thì nhóm người này không thể tụ tập đông đủ ngay lúc này.
Có thể điều động nhiều thân sĩ quan lại từ sáng sớm đến Thanh lại ti nha môn, chỉ có Hạ gia mới có năng lực.
Hạ Học Chi luôn miệng nói sáng sớm hắn mới được biết tin tức, chỉ sợ nói năng bậy bạ, chỉ sợ Hạ Đạt chưa chết, y cũng đã biết rồi.
Trước cửa Thanh lại ti nha môn tiếng chửi rủa, trách móc vang cả một vùng, âm thanh cực kỳ lớn, thoạt nhìn một đám lòng đầy căm phẫn, càng thấy có người chuẩn bị tường vây bằng thang, vượt qua tường vây cao mà đi vào.
Hạ Học Chi dừng kiệu cách chỗ đám người đông không xa, từ trong kiệu đi ra, có người nhìn thấy y, lớn tiếng kêu lên:
- Đại lão gia đến, đại lão gia đến !
Một tiếng kêu phát ra, lập tức rất nhiều tiếng kêu vang ra:
- Đại lão gia đến, Đại lão gia đến chủ trì công đạo !
Hạ Học Chi mặc dù không phải là quan lại, nhưng ở ba huyện phía đông của quận Nghi Xuân danh cao vọng trọng, hơn thế nữa Hạ Đạt là cháu ngoại y, y nhúng vào việc này, theo lý cũng là bình thường, theo thực quyền, lại càng không thể không nhúng tay vào.
Hạ Học Chi giơ tay đi xuống, ra hiệu mọi người không cần ồn ào, y dùng tay ra hiệu, một đám hỗn loạn đang ồn ào lập tức liền im ắng chỉ trong chốc lát, không có một âm thanh nào phát ra.
Bởi vậy có thể thấy được, Hạ Học Chi quyền thế thật sự khó lường, ở đây đủ các loại quan lại viên thân sĩ, thấy y dùng tay ra hiệu, liền lặng yên không một tiếng động.
Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, thờ ơ lạnh nhạt, chắp hai tay sau lưng, hướng về phía đó.
Hắn là quan hộ lương của Ngự lâm quân, trách nhiệm chính là duy trì trật tự Nghi Xuân, nay một đoàn quan viên vây xung quanh Thanh lại ti nha môn, tất nhiên là hắn cũng có nghĩa vụ và đến đây hỏi việc này.
-Các ngươi làm cái gì vậy?
Hạ Học Chi chậm rãi đi qua, âm thanh lạnh lùng nói:
- Thanh lại ti là nha môn của triều đình, các ngươi vây ở chỗ này, là muốn tạo phản sao? Còn coi vương pháp ra gì hay không?
Trong đám người có một người đi ra, là Hạ tri huyện huyện Tịch Xuân, Hàn Mạc đã biết, lần đầu tiên ở ngoài thành, lần thứ hai ở Điền phủ, đây là lần gặp thứ ba.
Hạ Trị huyện tiến lên phía trước, cúi đầu hành lễ:
-Đại lão gia, người đã đến. Tây viện từ vốn là nha huyện cấp cho Thanh lại ti nha môn để sử dụng nhưng bây giờ lại là do người của Lại bộ phụ trách. Hạ Thanh lại ti treo cổ tự sát, mọi người đều nói là bị nhóm quan Lại bộ bức tử, đến đây để minh oan, hạ quan dẫn người ngăn lại, chỉ có thể nói các đại gia bình tĩnh không nên nóng vội. Tuy nhiên các vị quan chức cùng với các vị thân sĩ hiệp nghĩa tràn đầy vẻ phẫn nộ, lòng đầy căm phẫn, nếu không có Đại lão gia đến đây, hạ quan chỉ sợ ngăn không được !
Hạ Học Chi nghiêm mặt lạnh, tiến lên vài bước, nhìn lướt qua đám thân sĩ quan viên, lớn tiếng nói:
- Thế này còn ra thể thống gì nữa? Hạ Đạt tự sát, ta cũng rất đau lòng, nhưng hãy vì Đại gia mà bình tĩnh !
Y xoay người lại, chỉ vào Hàn Mạc ở phía sau, nói:
- Vị này chính là Ngự lâm quân Hàn tướng quân, các ngươi nói vậy, Hàn tướng quân ở đây, các ngươi đừng có càn quấy, chớ trách Hàn tướng quân vô tình!
- Đại lão gia, Hàn tướng quân, chúng ta ở đây không phải là gây ồn ào, thật sự là Lại bộ Thị lang Tô Khắc Ung ngang ngược hống hách, bức tử Hạ Thanh lại ti, chúng ta mới đến đây đòi đạo lý !
- Đúng vậy, Hạ Thanh lại ti là quan thanh liêm, Tô Khắc Ung vu tội cho Hạ Thanh lại ti, khiến Hạ Thanh lại ti không chịu nổi mới treo cổ tự sát, quan viên hống hách như thế, chúng ta không thể nhìn hắn gây sóng gió!
- Hàn tướng quân, ngươi hãy làm chủ cho Hạ Thanh lại ti, vì quan viên Nghi Xuân làm chủ!
- Hạ Thanh lại ti cẩn trọng vì nước làm việc, lại có kết cục như vậy, trong tim như bị dao cắt, ai có thể ngờ Hạ Thanh lại ti chỉ sống được hôm nay mà không biết đến ngày mai.
Đám người tỏ ra căm phẫn, oán trách.
Hàn Mạc trong lòng cười lạnh, vẻ mặt thản nhiên, chờ mọi người bình tĩnh lặng yên, mới chậm rãi nói:
- Hàn Mạc mạo muội, nói lời nên nói, có chuyện lớn ở Nghi Xuân, vô số dân chúng sở cư vô định. Các ngươi thân là mệnh quan triều đình, là trụ cột của triều đình ở Nghi Xuân, thời khắc mấu chốt như thế, không ở cương vị của mình tận tâm chỉ bảo, mới sáng sớm đã tụ tập như thế, vây quanh Thanh lại ti nha môn, chỉ sợ việc làm này không hay. Ta biết chư vị lòng đầy căm phẫn, nhưng mọi người cũng nên phân rõ thế nào là công, thế nào là tư, nay công tư lẫn lộn, chỉ sợ không có quy củ.
Dừng một chút, thấy mọi người đang nhìn mình, Hàn Mạc thần thái tự nhiên, tiếp tục nói:
- Việc này chưa điều tra rõ, các ngươi tụ tập như thế , có biết Tô thị lang là trọng thần của triều đình, các người vây quanh nơi này có nghĩ đến đó là điều phạm thượng không? Nếu việc này lan truyền ra ngoài, các quan viên Nghi Xuân thanh danh bị bôi nhọ. Các ngươi đều có dụng tâm mặc dù là đòi lẽ phải, nhưng triều đình phải điều tra rồi mới trị tội được, các ngươi có năng lực như thế nào? Tô thị lang và Hạ Thanh lại ti có liên quan đến cái chết, sẽ có người điều tra, không tới phiên các ngươi ở đây tụ tập. Bản quan phụng mệnh ý chỉ của Hoàng thượng, đó là duy trì trật tự Nghi Xuân, hiện giờ không thấy dân chúng náo động, không thấy đạo tặc hung hăng ngang ngược, lại thấy các ngươi là quan phụ mẫu đứng đầu đến quấy rối, điều này làm sao Hàn Mạc có thế đối ứng?
Hắn ung dung thản nhiên, nhưng ngôn ngữ sắc bén, tất cả quan viên ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không ai dám phản bác.
Thân phận của Hàn Mạc và Tô Khắc Ung là không giống nhau.
Tô Khắc Ung là tới điều tra vụ án, Hàn Mạc loại trừ hộ lương và duy trì trật tự, nói thẳng ra là một bên là thân phận quan văn, một là chi chức võ tướng.
Trong tay Hàn Mạc có gần hai ngàn Ngự lâm quân, mỗi người đều là lấy một chọi mười, cực kỳ tinh nhuệ, ai muốn gây rối lập tức điều Ngự lâm quân đến bắt giữ, nghĩ đến đó không ai dám nói thêm gì nữa.
Mặc dù là nói lẽ phải, nhưng trong mắt Hàn Mạc, thực chất là gây rối, đó cũng là chuyện phiền toái.
Ở đây, tuy rằng quyền sở hữu là Hạ gia, nhưng Ngự lâm quân muốn động thủ, không suy nghĩ cẩn thận người nhà Hạ gia sẽ bị gán cho tội danh phản loạn, vì vậy hành động phải cẩn trọng.
Hạ Học Chi lôi kéo Hàn Mạc nguyên nhân lớn nhất chính là kiêng kị Ngự lâm quân trong tay Hàn Mạc, sợ Hàn Mạc đem binh quyền đến khó xử Hạ gia. Hàn Mạc nắm binh quyền tối thượng ở Nghi Xuân, nếu không thế, Hạ Học Chi đời nào kiêng nể hắn, còn cắn răng chịu nhục đem Diễm Tuyết Cơ dâng lên hắn.
Hạ Học Chi cũng không biết Hàn Mạc giả bộ hay đang âm mưu gì, ở bên lập tức tiếp lời nói:
- Hàn tướng quân nói việc này sẽ có người đến điều tra, các ngươi hãy chờ không nên đến đây càn quấy làm bậy?
-Đại lão gia, không phải là chúng ta không hiểu quy củ, chúng ta chỉ muốn làm hết phận sự của mình!
Có người tới bên Hạ Học Chi nói, lập tức thuận miệng trả lời:
- Chỉ có điều Hạ Thanh lại ti chết thảm, nếu chúng ta làm như không thấy, liệu có phải là có mắt mà không có tròng không?
- Đúng vậy, Đại lão gia, Hạ thanh lại ti là vị quan tốt mà bị bức tử, chúng ta thật sự không biết người kế tiếp là ai?
Có người lớn tiếng nói:
- Cẩn trọng vì nước làm việc, nếu kết cục lại như thế, ta thật không muốn làm quan nữa!
Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, nhìn thấy tình cảm của đám quan viên than sĩ dường như muốn gạn đục khơi trong, lãnh đạm cười, không nói lời nào.
Nhưng lúc này lại nghe được tiếng than khóc vang lên, mọi người đều hướng về phía bên đó, thấy bên trong một khoảng màu trắng, mấy chục người giơ bạch phiên, mặc tang y màu trắng hướng về Thanh lại ti nha môn đi đến.
Bọn họ xếp thành hai dải tuyến màu trắng, vừa đi vừa tung tiền giấy lên trời, tiền giấy bay lên không trung tựa như con bướm tản ra, giống như lá rụng, nhẹ nhàng mà rơi.
Ở chính giữa là bốn gã gia đinh cường tráng nâng một khối bình bản lớn, trên bình bản dùng bạch bố cái, trên mặt là để một cỗ thi thể, bám quanh bốn phía gào khóc có già có trẻ, có nam có nữ, tiếng khóc bi thương vô cùng, ruột gan đứt từng khúc, cũng có những người dân hô oan uổng, chậm rãi tiến về đây.
Hàn Mạc không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán được, nhóm người này là người thân của Hạ Đạt, lúc này đưa thi thể Hạ Đạt qua bên này đòi công bằng.
Tất cả những chuyện này, tất nhiên là do Hạ Học Chi âm thầm sắp đặt.
Hàn Mạc nhìn vào mắt Hạ Học Chi đứng bên cạnh, chỉ thấy mắt y lim dim, đang nhìn nhóm người đó, đôi mắt tử lý, chớp động dị sắc.
Lão gia này quả nhiên lợi hại, lặng yên không một tiếng động, không ngờ dám lấy tính mạng Hạ Đạt để cùng đám quan viên cáo buộc Tô Khắc Ung, chắc chắn một điều, lúc này đây Tô Khắc Ung là gặp phiền toái lớn.
Đám người đó chưa tới gần, từ giữa chạy ra một gã trẻ tuổi mặc đồ tang, cũng phải mười ba, mười bốn tuổi, chạy vội tới trước mặt Hạ Học Chi, dập đầu liền bái, nức nở nói:
- Đại lão gia, xin nguời vì gia phụ làm chủ, gia phụ chết oan quá ! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK