Mục lục
[Dịch] Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thi Liên Vân thần sắc bình tĩnh, Hàn Mạc thấy trong mắt, trầm ngâm một chút, rốt cục nói:
- Thi Liên Vân, ngươi đúng là một người đàn ông trung dũng!
Hắn lui ra sau vài bước, ôm quyền lớn tiếng nói:
- Hôm nay có thể quyết đấu một trận với Thi Hộ quân úy, thật sự là chuyện thú vị trong cuộc đời, ai có thể cho ta mượn một cây côn đồng!

Hắn hiểu được, Thi Liên Vân muốn đánh bạc tính mạng quyết đấu với mình, hắn cam nguyện trở thành công cụ Mộ Dung Hạc lợi dụng, nếu lúc trước không có nghe Tiết Thiệu giới thiệu, ít nhiều Hàn Mạc còn có chút nghĩ không ra, nhưng hiện giờ hắn có thể hiểu được tâm tư của Thi Liên Vân.

Tính mạng Thi Liên Vân do Mộ Dung Hạc cứu, đối với Thi Liên Vân mà nói, mạng này của hắn, là Mộ Dung Hạc ban cho, hiện giờ Mộ Dung Hạc mượn đao giết người, muốn lấy mạng này của hắn, vì báo đáp ơn cứu mạng năm đó, hắn không chùn lòng chuẩn bị trả mạng này lại cho Mộ Dung Hạc. Hắn đương nhiên hiểu được sau khi chuyện thành, bản thân chắc chắn sẽ trở thành người chịu tội thay, nhưng hắn lại dứt khoát không lui bước, bởi vậy có thể thấy được, tuy người này ngu trung, nhưng không hổ là một người trung nghĩa, đáng để tôn kính.

Hàn Mạc biết, nếu muốn phá hỏng âm mưu của Mộ Dung Hạc, đồng thời có thể bảo toàn Thi Liên Vân, vậy chỉ có một phương pháp, đánh bại Thi Liên Vân.

Đây là chuyện cực kỳ mạo hiểm.

Ngay Tiết Thiệu cũng cực kỳ tôn sùng đao pháp của Thi Liên Vân, như vậy đao pháp của Thi Liên Vân chắc chắn không thể coi thường, một khi bị hắn làm thương, kịch độc từ lưỡi đao tiến vào cơ thể, đó là một chuyện tương đối nguy hiểm.

Hàn Mạc không biết bản thân mình có nên mạo hiểm như vậy hay không.

Tuy rằng hắn kính trọng nhân phẩm của Thi Liên Vân, nhưng dù sao hai bên cũng không có quan hệ, bản thân mình không có nghĩa vụ phải bảo vệ hắn, mà khiến cho bản thân mạo hiểm như vậy.

Hắn hơi do dự.

Đúng lúc này, một người từ bên cạnh đi tới, nắm một thanh côn đồng trong tay đưa tới. Tuy rằng trong quân đội gần như không có người dùng côn đồng làm vũ khí, nhưng chung quy đường đường Ngự lâm quân, các loại binh khí đều phải có, một cây côn đồng cũng không khó tìm.

Hàn Mạc tiếp nhận côn đồng, chỉ cảm thậy thật sự không vừa tay, so với Huyết Đồng Âm Dương Côn mình để ở nhà, trọng lượng chênh lệch không phải một chút, càng hiểu thêm được thanh Huyết Đồng Côn của mình thật sự không phải phàm vật.

Thi Liên Vân vẻ mặt hờ hững, chậm rãi rút bảo đao ở thắt lưng ra, lộ ra sắc lạnh, toàn thân lạnh như băng, thản nhiên nói:
- Hàn Hộ quân úy, thỉnh giáo!

Hàn Mạc nâng ngang côn đồng, khí khái bừng bừng, thản nhiên cười.

Đồng tử Mộ Dung Hạc căng ra, ánh mắt chăm chú vào thanh đao kia, từ sâu trong đôi mắt mang theo một chút hưng phấn.



Thi Liên Vân hít một hơi sâu, nâng ngang trường đao, cất bước tiến lên, bước thẳng tới Hàn Mạc. Cổ tay hắn nhìn qua rất linh hoạt, nhẹ nhàng rung lên, đại đao trong tay đã bổ tới Hàn Mạc.

Khí lực của hắn hiển nhiên không nhỏ, trường đao mang theo tiếng gió vù vù, bổ tới Hàn Mạc nhanh như tia chớp.

Đối với Thi Liên Vân mà nói, chuyện tới nước này, hắn phải làm chỉ là lưu lại một vết thương trên người Hàn Mạc, về phần hậu quả, hắn đã chuẩn bị gánh vác hết thảy trách nhiệm.

Một đao này của hắn khí thế hung mãnh, đúng là tư thế tấn công toàn lực, cũng không để lại đường lui cho mình.

Hàn Mạc nhìn ra từ khí thế trên đao của Thi Liên Vân, vị Thi Hộ quân úy này quả thật có bản lĩnh, hắn không khinh địch, hơn nữa danh tiếng của Thi Liên Vân cũng khiến hắn không thể khinh địch. Hàn Mạc lui về phía sau hai bước, côn đồng thăm dò đánh vào trường đao, một tiếng “keng” lập tức vang lên, đốm lửa văng khắp nơi.

Thi Liên Vân trượt thân đao chuyển về phía trong, đánh xuống ngực Hàn Mạc.

Đậu Thiện ngồi trên lưng ngựa xem trận đấu này, khẽ nhíu mày, hắn là người trong nghề, nhìn ra được Thi Liên Vân xuống tay không lưu tình, không giữ lực chút nào, ngược lại coi Hàn Mạc giống như là cừu địch vậy.

Hàn Mạc là bộ hạ của hắn, nếu có tổn thương gì, đến lúc đó chắc chắn Hàn gia sẽ trách mình chiếu cố không chu đáo, không chừng sẽ âm thầm đối phó mình, cho nên thấy Thi Liên Vân xống tay vô tình, trong mắt Đậu Thiện lộ ra một chút lo lắng.

Nhưng đây là diễn tập, đó là diễn tập quang minh chính đại, mình cũng không thể nhúng tay vào.

Hàn Mạc trên sàn áp dụng thủ thế, hắn cũng thấy được sơ hở trong chiêu thức của Thi Liên Vân, nếu chỉ là luyện tập võ nghệ bình thường, hắn chắc chắn sẽ tấn công vào chỗ sơ hở, nhưng tình thế hiện giờ quả thật hoàn toàn không giống.

Trong mắt các binh tướng, đây chỉ là một trận đấu tập rất đơn thuần, nhưng không ai biết, trong trận đấu tập này, tràn ngập âm mưu, mà hai đối thủ cũng biết rõ âm mưu tồn tại.

Hai người cũng không lui bước, một vì ngu trung cam nguyện trở thành công cụ mượn đao giết người của Mộ Dung Hạc, mà người kia lại muốn dựa vào thực lực của bản thân đánh bại Thi Liên Vân, thứ nhất hung hăng cho Mộ Dung Hạc một cái bạt tai, thứ hai cũng là muốn lập uy danh trong quân đội, ở sâu trong lòng Hàn Mạc quả thật có ý tưởng lôi kéo Thi Liên Vân người đàn ông trung nghĩa này.

Nếu Thi Liên Vân chủ động tham dự âm mưu này, Hàn Mạc đương nhiên sẽ không lưu tình chút nào mà giải quyết Thi Liên Vân.

Lúc này nếu thật sự công kích vào sơ hở của Thi Liên Vân, tất nhiên có thể đánh bại Thi Liên Vân, thậm chí có thể tạo ra thương tổn cho đối phương dựa theo suy nghĩ của mình, nhưng đao của Thi Liên Vân nhanh, nhất định có thể trong lúc bị đánh trúng trả một đòn nghiêm trọng cho Hàn Mạc.

Hàn Mạc biết rõ bảo đao có độc, đương nhiên không có khả năng để thanh đao này làm thương mình.

Cho nên hắn chỉ có thể tìm kiếm cơ hội tốt, có thể một chiêu khống chế Thi Liên Vân, đồng thời bản thân cũng không bị thương.

Tư thế liều mạng này của Thi Liên Vân, hiển nhiên sớm hay muộn sẽ tìm được cơ hội như vậy.

Đao của Thi Liên Vân vừa mạnh vừa nhanh, thân pháp của Hàn Mạc cũng nhanh nhẹn linh hoạt, từ lúc theo Bạch Dạ Lang vẫn tu luyện Thái Cực Bộ, tuy rằng chỉ là con đường sơ đẳng, không coi như thành thục, nhưng lúc này dùng để phòng thủ, cũng dư dả.

Chúng tướng sĩ chỉ thấy Hàn Mạc vừa đánh vừa lui, dường như Thi Liên Vân vẫn chiếm thượng phong, nhưng bọn họ cũng nhìn ra được, Thi Liên Vân đao pháp nổi danh Báo Đột doanh xưa này, tuy rằng chỉ công không thủ, đao pháp sắc bén, nhưng Hàn Hộ quân úy trẻ tuổi luôn có thể thoải mái tránh thoát thế công linh hoạt và sắc bén của Thi Liên vân, hơn nữa động tác tránh né nhìn qua tương đối đẹp mắt, dường như trước khi Thi Liên Vân xuất đao, Hàn Mạc đã dự đoán được quỹ tích đao của hắn.

Mộ Dung Hạc ở một bên xem nắm chặt tay, trên mặt lộ ra một chút khẩn trương, hắn cũng thấy được, tuy rằng Hàn Mạc chưa đánh trả, nhưng phòng thủ rất giỏi, nếu muốn thương được hắn cũng không phải chuyện dễ.

Mộ Dung Hạc quay đầu nhìn về phía đội kỵ binh, nhẹ nhàng ra hiệu, liền thấy một tên Hộ quân úy khác phía trước đội kỵ binh đột nhiên giơ tay phải cầm đao hô to:
- Uy vũ, uy vũ, uy vũ!

Hắn vừa hô, gần ngàn tên kỵ binh cũng giơ tay lên, múa đao ho to:
- Uy vũ, uy vũ, uy vũ!
Nhất thời khí thế mênh mang, đó là cổ vũ cho Thi Liên Vân.

Tiết Thiệu thấy kỵ binh bên kia cổ vũ cho Thi Liên Vân, trong lòng hơi khó chịu, vung tay lên, hô to:
- Uy vũ, uy vũ!

Hắn vừa hô, đám cung binh phía sau thấy Tiết Thiệu muốn mọi người cổ vũ cho Hàn Mạc, một đám lập tức hô xé cổ họng.

Tuy nói kỵ binh trang bị tốt hơn, nhưng giọng nói của mọi người cũng là tám lạng nửa cân. Kỵ binh không tới ngàn người và cung binh hơn tám trăm người ngươi tới ta đi, cũng không nhìn trận thế ai lớn, toàn bộ trường diễn võ lập tức hô vang như sấm, rất náo nhiệt.

Mộ Dung Hạc cau mày đưa mắt nhìn về phía Đậu Thiện, Đậu Thiện lập tức trừng mắt nhìn Tiết Thiệu. Tiết Thiệu thấy thế, hiểu được ý tứ của Đậu Thiện, lạnh lùng liếc Mộ Dung Hạc một cái, buông tay quay đầu lại trách mắng:
- Đừng hô nữa.

Đội cung binh lập tức an tĩnh lại, đội kỵ binh bên kia hô một hồi, thấy Thi Liên Vân căn bản không có dấu hiệu chiến thắng, thanh âm cũng dần dần yên tĩnh.

Thi Liên Vân lại liên tục bổ ra hơn mười đao, nhìn qua từng đao hung mãnh. Hàn Mạc dùng côn đồng ngăn cản, thân pháp tránh né, cố gắng cách xa trường đao một chút.

Mặc dù hắn tự tin không bị trường đao gây thương tích, nhưng việc binh đao không có mắt này, vẫn cẩn thận thì tốt, nếu thật sự lợn lành chữa thành lợn què, vậy thì không ổn.

Hắn cũng không biết độc dược trên bảo đao là gì, tuy nói trong Tây Hoa Thính đủ các loại cao thủ giải độc, nhưng nếu trên bảo đao là độc dược thấy máu không còn hơi, vậy quả thực không đáng.

Mặc dù có lòng lôi kéo người đàn ông ngu trung này, nhưng Hàn Mạc không có khả năng đem tính mạng của mình làm vốn, tới lúc nguy cấp, dùng bát bộ côn pháp, cho dù làm thương Thi Liên Vân cũng đành vậy.

Sắc mặt Mộ Dung Hạc ngày càng khó coi, cũng không phải Thi Liên Vân đánh lâu không được, mà hắn nhìn ra tuy rằng thế công của Thi Liên Văn sắc bén, nhưng từ đầu đến cuối hắn không có thi triển “Đoạt mệnh thập tam đao” thành danh của hắn.

Hàn Mạc ở trong đó cũng hiểu được, mặc dù thế công của Thi Liên Vân mạnh, nhưng đao pháp này hung ác cũng không gọi tinh diệu, mình cũng có thể ứng phó được, trong lòng cũng hoài nghi, chẳng lẽ uy lực của “Đoạt mệnh thập tam đao” chỉ là như vậy.



Thi Liên Vân theo Mộ Dung Hạc rất lâu, lúc đầu đều tham gia quân ngũ ở đại doanh Tây Bắc, lúc đó bởi vì công phu không kém, cho nên được phân phó tới đội trinh sát, hơn nữa cùng thuộc một tiểu đội.

Mộ Dung Hạc người này lúc ở Tây Bắc doanh là một thanh niên hăng hái sôi nổi, ở chung với Thi Liên Vân lâu cũng được cho là hiểu nhau.

Làm đội trinh sát ở biên cương, vốn là chuyện rất nguy hiểm, Thương Chung Ly nước Khánh là một danh tướng, đội trinh sát ở biên giới cũng đều là dũng sĩ không tầm thường.

Mặc dù hai nước Yến Khánh không đại chiến, nhưng ma sát nhỏ mỗi tháng đều có vài lần, mà đội trinh sát phía trước là chủ lực ma sát, trinh sát hai bên gặp nhau, không nói hai lời đều chém cùng giết tuyệt đối phương.

Thi Liên Vân và Mộ Dung Hạc ở trong đội trinh sát, trải qua trăm trận chiến, cùng nhau đi ra khỏi đống người chết, vô số đồng bạn đã chết trận, bọn họ lại cùng nhau sống sót, cũng bởi vậy, hai người từng bước bay lên trong đại doanh Tây Bắc, đạt được sự coi trọng của quân thần Tiêu Hoài Ngọc.

Mộ Dung Hạc lúc đó coi như một quân nhân rất đủ tư cách, lòng nhiệt huyết kia rất được Thi Liên Vân kính trọng, hơn nữa Mộ Dung Hạc đã cứu tính mạng của Thi Liên Vân, quan hệ hai người lại chặt chẽ.

Mộ Dung Hạc được Tiêu Hoài Ngọc tiến cử tới kinh thành, vào Ngự lâm quân, Thi Liên Vân cũng đi theo vào kinh. Mỗi lần Mộ Dung Hạc thăng một bậc, Thi Liên Vân cũng thăng chức không rời.

Nhưng sau khi vào kinh, bởi vì cảm kích Tiêu Hoài Ngọc mà Mộ Dung Hạc bái làm môn hạ Tiêu Thái sư, sau đó bị quấn vào tranh giành quyền lực trong kinh. Ở loại tranh đấu này, bởi vì có người thầy như Tiêu Thái sư, tâm tính Mộ Dung Hạc dần thay đổi, nhiệt huyết năm đó đã lạnh, sa đọa trở thành công cụ trong tay Tiêu Thái sự, mà Mộ Dung Hạc lại vui vẻ không thôi.

Thi Liên Vân thấy trong mắt, cũng chỉ yên lặng theo sát bên người Mộ Dung Hạc.

Hắn có thể cảm gác được Mộ Dung Hạc lột xác mỗi ngày, từ một tướng lãnh nhiệt huyết trở thành một quân cờ điên cuồng vì quyền lợi, Mộ Dung Hạc dũng cảm và nghĩa khí lúc trước, cũng dần dần ôm sự hẹp hòi và âm độc trong ngực.

Đối với chuyện Hàn Mạc nói trên đao có độc, hắn chỉ do dự một chút, nghĩ tới rất nhiều chuyện Mộ Dung Hạc đã làm sau khi vào kinh, hắn cũng tin tám phần.

Bởi vì hắn hiểu được, nếu thanh đao này không có vấn đề, Mộ Dung Hạc tuyệt đối không đưa thanh bảo đao cho mình vào lúc này, hơn nữa càng không đặc biệt dặn phải dùng thanh đao này đối phó Hàn Mạc.

Sau khi vào kinh, tính tình hai ngươi khác nhau, không ăn ý như lúc ở chung tại đại doanh Tây Bắc, Mộ Dung Hạc cảm thấy được Thi Liên Vân là một người có niềm tin kiên định, cho nên không hề để Thi Liên Vân tham dự quá nhiều chuyện, tuy rằng năm đó quan hệ hai người là quan hệ tính mạng, nhưng hiện giờ cảm tình đã phai nhạt đi rất nhiều, Mộ Dung Hạc đột nhiên đưa bảo đao tới, vốn là chuyện tình bất ngờ.

Cho nên hắn tin tưởng lời Hàn Mạc nói, hắn tin tưởng thanh đao này có độc, hắn cũng tin tưởng cuối cùng Mộ Dung Hạc muốn lợi dụng mình.

Vốn Hàn Mạc có thể vạch trần tại chỗ, thậm chí có thể lấy đao thử nghiệm tại chỗ, chứng minh thanh đao này có độc hay không. Bằng vào bối cảnh của Hàn Mạc, nếu thật sự khăng khăng, chưa chắc Mộ Dung Hạc có thể ngăn cản.

Nếu như vậy, Thi Liên Vân chắc chắn sẽ không khai Mộ Dung Hạc ra, chỉ ôm đồm tất cả tội lỗi, khó mà thoát chết.

Nhưng Hàn Mạc không làm như vậy, trái lại biết rõ bảo đao có độc, còn muốn quyết đấu với Thi Liên Vân. Tuy rằng nhất thời Thi Liên Vân không nhìn thấu tâm tư của Hàn Mạc, nhưng trực giác nói cho hắn, Hàn Mạc không có ác ý với mình, biết rõ trên đao có độc còn muốn xuất chiến, điều này khiến cho Thi Liên Vân không thể không kính phục sự can đảm của Hàn Mạc.

Vốn hắn định lấy tính mạng của mình báo lại ân cứu mạng của Mộ Dung Hạc năm đó, muốn dùng đao độc chém thương Hàn Mạc, nhưng sau khi giao thủ, Hàn Mạc thong dong ứng đối, hơn nữa không có một chút ý đối địch, điều này khiến Thi Liên Vân trước nay kính trọng nghĩa khí tật sự không đành lòng thi triển “Đoạt mệnh thập tam đao”.

Hắn biết “Đoạt mệnh thập tam đao” hung ác, đó là đao pháp đối địch lúc cùng đường, một khi thi triển ra, muốn chém thương Hàn Mạc dường như cũng không khó khăn, nhưng… hắn không đành lòng xuống tay!

Hắn chung quy là một người đàn ông tốt lấy nghĩa khí đứng đầu.

Mộ Dung Hạc cười lạnh, nụ cười này bị Thi Liên Vân thấy được, trong lòng hắn hơi trầm xuống, đao thế ngừng lại một chút, chỉ có điều hắn thật không ngờ, Hàn Mạc luôn chờ một cơ hội như vậy, hơn nữa ưu điểm lớn nhất của Hàn Mạc, chính là giỏi nắm lấy cơ hội mỗi lần đối thủ để lộ ra, cho nên Thi Liên Vân bổ qua một đao, đột nhiên ngừng lại, côn đồng của Hàn Mạc rốt cuộc ra tay.

Hàn Mạc không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay là dùng toàn lực, lực đạo và tốc độ tuyệt đối không thiếu.

Chỗ hắn công kích, là tay phải nắm đao của Thi Liên Vân.

Côn đồng của Hàn Mạc đánh ra, Thi Liên Vân đã cảm thấy không tốt, trong nháy mắt, không biết là nụ cười lạnh của Mộ Dung Hạc ảnh hưởng, hay là phản xạ có điều kiện, không ngờ sử dụng một chiêu không thể tin nổi, vốn đao thế đi qua bên trái, lực đao chưa dùng hết, trong chớp mắt, đã vi phạm nguyên lý vật lý mà xoay ngược trở về, chém ngược trở lại, mà cổ tay Thi Liên Vân đã đạt tới tính mềm dẻo không thể tin nổi, mu bàn tay dán lại gần như chạm vào cánh tay của hắn.

Đây là “Càn Khôn đảo ngược” trong “Đoạt mệnh thập tam đao” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK