Yến quân nhằm thẳng hướng bắc rút lui, Ngụy quân theo sát phía sau, tình thế vẫn rất gay go.
Tuy rằng Tư Mã Hạo Nguyên đã rơi vào tay Yến quân, Ngụy quân cũng không dám manh động, trong lúc này không dám phát động bất cứ một cuộc tiến công nào về phía Yến quân, thế nhưng không ai có thể bảo đảm rằng nội bộ tướng lĩnh của Sơn Nam quân có thể tỉnh ngộ bất cứ lúc nào, thà gánh cái tội ngộ sát Tư Mã Hạo Nguyệt, để giết chết toàn bộ Yến quân, cho nên Yến quân đã cấp tốc rút lui. Trong Yến quân, người nắm rõ nhất địa hình khu vực vùng núi này là Chu Tiểu Ngôn, trước đây đã có rất nhiều tướng lĩnh còn hoài nghi Chu Tiểu Ngôn, cho rằng Yến quân bị bao vây chính là do Chu Tiểu Ngôn dẫn đường, thậm chí còn nghĩ rằng Chu Tiểu Ngôn chính là nội gian trong quân.
Nhưng ở trên chiến trường, Chu Tiểu Ngôn đã tắm trong biển máu để giết giặc, điều đó đã chứng tỏ mọi điều, cho nên lúc rút binh, vẫn để cho Chu Tiểu Ngôn đi phía trước dẫn đường rút lui.
Binh tướng Yến quân không am hiểu tác chiến nơi rừng núi hiểm trở, hành quân ở trên núi liên tiếp phải chuyển hướng, nếu như không có người dẫn đường, chỉ sợ là không thể xuống nổi núi.
Đã đến đúng giờ ngọ, toàn bộ Yến quân đều trong tình trạng suy kiệt, cho nên hành quân một cách chậm rãi, còn phía sau đám Ngụy quân cũng đang ép sát, hai bên chỉ cách nhau có vài dặm, chỉ cần Ngụy quân bên đó phát lệnh tấn công, thì với một khoảng cách rất gần như thế này liền có thể xông lên tấn công.
Trên đường Hàn Mạc sớm đã nhận ra Vương Tư Vũ bị thương rất nặng, trong lòng cũng đã biết vị đại tướng của Yến quân này đã rời khỏi nhân thế, vô cùng thương xót, nhìn thấy đám tướng sĩ đang lết từng bước, thì lòng hắn lại như lửa đốt.
Hắn biết những cặp mắt của bọn Ngụy quân kia đang chằm chằm nhìn vào hắn và đám thuộc hạ, bọn họ chập chạp đi từng bước, muốn đánh nhưng lại không dám xông lên mà thôi, thế nhưng hiện giờ Yến quân đã quá mệt, nếu như để Ngụy quân biết được Yến quân không có sức để có thể tái chiến, chưa chắc là Ngụy quân không có ai lại không để tâm đến vấn đề này.
Ngụy quân lúc này, đang thiếu ngưới thủ lĩnh cầm đầu, chỉ cần có một tên tướng có đủ uy vọng đứng lên ra lệnh tấn công, thì cục diện sẽ biến hóa khôn lường.
Đúng lúc tâm trí đang rối bời, thì Chu Tiểu Ngôn lại từ phía trước quay lại, bẩm báo với Hàn Mạc:
- Phía trước có một hẻm núi, chỉ cần đi vào trong đó, là chúng ta có thể thoát thân rồi.
Hàn Mạc lập tức thở phào một cái, lập tức lệnh cho toàn bộ quân lính cố gắng tiến về phía trước.
Cũng đúng vào lúc này, từ phía sau trong quân Ngụy đã có tiếng hô lớn, Hàn Mạc biết sắp có chuyện không hay, Chu Tiểu Ngôn đã nói:
- Chỉ sợ bọn chúng biết chúng ta sắp đi vào hẻm núi này, một khi đã vào trong đó, dù là một hay là vạn tên cũng không thể nào mở được, bọn họ không muốn để chúng ra rời khỏi nơi này.
Ngụy quân quả nhiên là đã tăng tốc tiến lên, bọn họ dường như đã nhận ra điều gì đó, đội tiễn binh đã xông lên phía trước, bắn liên tiếp về phía Yến quân.
Phía sau của Yến quân sớm đã nâng khiên lên ngăn cản, toàn bộ binh lính phía trước đã tiến vào hẻm núi, lại gặp phải sự tấn công của Ngụy quân ở phía sau, vốn cơ thể đã mềm nhũn nhưng tại thời điểm này đều đã cố gắn đứng lên, dưới sự chỉ đạo của các tướng lĩnh, thẳng tiến về vào hẻm núi.
Nhất tuyến cốc, quả đúng như cái danh của nó, đúng là một con đường rất hẹp nằm xung quanh các ngọn núi lớn, vừa nhỏ lại uốn khúc, hai bên đều là những vách núi dựng thẳng đứng, giống như là đường lên trời.
Lúc mà Yến quân rút lui, trong lòng của Chu Tiểu Ngôn đã cân nhắc kĩ, muốn đưa được hết mọi người an toàn đi ra, cũng phải mất ba đến năm ngày, điều đó là không thể được, nếu không nhanh chóng thoát khỏi Ngụy quân, cứ để lũ ác thú đó đi ở phía sau, sớm muộn cũng xảy ra chuyện, cho nên khi mà đoàn quân đang rút lui, trong đầu của hắn đều nghĩ phải tìm ra cách nào để có thể thoát khỏi Ngụy quân.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn đã nghĩ ra chỗ này.
Hẻm núi này chỉ có một đường vào và cũng rất hẹp, chỉ có thể cho phép ba bốn con ngựa đi vào cùng một lúc, hơn nữa cũng không thể chứa được đông người, đồng thời tiến vào, nhưng một lần cũng chỉ vào được bốn đến năm người.
Ngụy quân đã nhanh chóng truy kích đến, quân phía sau Yến quân đã bắt đầu giao tranh với Ngụy quân, vừa đánh vừa lui, ở một thời khắc cực kì nguy hiểm, đội quân phía trước của Yến quốc cuối cùng cũng đã đến cửa hẻm núi, Hàn Mạc đã cao giọng hô lên:
- Các huynh đệ, mau chóng tiến vào cốc, không được chậm trễ!
Yến quân cũng biết tình thế lúc này cực kỳ nguy cấp, đội quân phía sau dựa vào địa hình hiểm trở để chống trả Ngụy quân, còn đội quân ở phía trước đã bắt đầu tiến vào hẻm núi.
Chu Tiểu Ngôn tiến lên, nhìn về phía Hàn Mạc nói:
- Ngươi mau đi đi, ta ở lại chặn kẻ địch!
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Ngươi biết đường, mau chóng đi dẫn đường, để ta ở lại chặn địch, đám huynh đệ đó có thể sống để trở về, đều dựa vào ngươi cả.
Chu Tiểu Ngôn vẻ hơi trầm ngâm, tiếng chém giết phía sau đã vang tới, hắn biết là không thể trì hoãn thêm được nữa, cũng không dám nhiều lời, nhìn Hàn Mạc chắp tay nói:
- Bảo trọng!
Hàn Mạc thản nhiên cười, ôm quyền nói:
- Ngươi cũng bảo trọng!
Chu Tiểu Ngôn cùng con ngựa lao đi, tiến vào cửa hẻm núi, Hàn Mạc ở lại nắm chặt cây Huyết Đồng Côn trong tay canh giữ ngoài cửa, nhìn binh sĩ Yến quân tiến vào bên trong.
Ở phía sau tiếng chém giết vang tới ngày một rõ, Hàn Mạc đã nhìn thấy đã có rất nhiều quân Ngụy đang chạy về phía hắn, lập tức cùng với thi thể của Vương Tư Vũ đi lên phía trên, bình tĩnh nói:
- Vương huynh, xem ra chúng ta phải quyết một phen sống mái rồi.
Đang có một tinh thần cực kì hưng phấn, liền giục ngựa lên nghênh đón Ngụy quân.
...
Ở cái con đường rất hẹp và gấp khúc này Chu Tiểu Ngôn dẫn tướng sĩ Yến quân đi về phía trước, con đường này cũng tương đối bằng phẳng, nhìn lên phía trên, thì giống như hai phiến đá đang kẹp đám tướng sĩ ở giữa, hơn nữa đúng như cái tên của nó, chỉ nhìn thấy đường thẳng lên trời xanh, đúng là một con đường độc đạo.
Chỉ là hành quân ở bên trong cái thung lũng này, đám tướng sĩ cảm thấy như đang bị vật đó đè lên người, làm họ có cảm giác là bất cứ lúc nào những tảng đá đó cũng có thể sập xuống, và đám người này sẽ bị đè chết trong cái thung lũng này.
Hơn nữa ở bên trong thung lũng lại cực kỳ âm u và lạnh lẽo, một thung lũng rất sâu, và rất u ám.
Không ít người trong lòng lo lắng rằng, nếu ở hai bên sườn núi của thung lũng này có Ngụy quân mai phục, chỉ cần lúc này bọn họn ném những tảng đá lớn xuống phía dưới, hoặc bắn cung tên xuống, thì không ai có thể sống sót qua nổi cái thung lũng.
Phía trước đường rất quanh co, đây là một con đường cũng rất hẹp, hơn nữa lại rất dài, bên cạnh Chu Tiểu Ngôn có một tên tướng sĩ nhẹ giọng hỏi:
- Chúng ta đi như vậy, phải đi bao lâu mới ra được ngoài? Ngụy quân có khả năng nào tìm đường ra cửa hang để chặn chúng ta lại không?
Chu Tiểu Ngôn lắc đầu nói:
- Ngươi không phải lo chuyện này, bọn chúng nếu muốn đi đường vòng để ra cửa hang, thì phải tốn ít nhất một ngày mới có thể đến được, đến lúc đó, chúng ta đã đi ra khỏi thung lũng này rồi.
Mọi người lúc này mới thực sự yên tâm.
Không quá lâu sau, ở phía sau đã có một tên binh sĩ đi lên, bẩm báo với Chu Tiểu Ngôn:
- Tướng quân, đại tướng quân lệnh ngài phải mau chóng đưa tất cả các huynh đệ ra khỏi thung lũng, sau khi ra khỏi thung lũng, đi theo hướng nào đều nghe theo lệnh của ngài!
Hắn nhìn phía sau của Chu Tiểu Ngôn, tên Tư Mã Hạo Nguyệt sớm đã chết ngất vì đau đớn, nói tiếp:
- Đại tướng quân cũng nói, phải cố gắng bảo toàn tính mạng cho hắn, mang hắn về doanh trại, đem Tư Mã Hạo Nguyệt giao cho Hàn tổng đốc!
Chu Tiểu Ngôn vẫn đeo mặt nạ, mọi người cũng biết đó là người thân tín của Hàn Mạc, là người có địa vị rất cao của Phong Kỵ binh, thế nhưng không ai biết được thân phận thật sự của hắn.
Thế nhưng Chu Tiểu Ngôn huyết chiến nơi sa trường, hơn nữa với hai phát tên đã giết chết hai tên đại tướng của Ngụy quân, tuy rằng không thể sáng chói như Hàn Mạc, thế nhưng ánh hào quang cũng rực rỡ không kém, tướng sĩ Yến quân cũng khâm phục hắn vạn phần, cho nên tên binh sĩ này không biết phải xưng hô với hắn như thế nào, chỉ có thể xưng một tiếng “tướng quân”.
- Đại tướng quân hiện tại như thế nào?
- Đại tướng quân dẫn theo năm mươi huynh đệ canh giữ ở cửa vào của thung lũng, dùng một tảng đá lớn chặn lại, Ngụy quân muốn tiến vào, thì vô cùng khó khăn.
Tên binh sĩ nói:
- Nhưng thời gian nếu kéo dài quá, Ngụy quân sớm hay muộn cũng có biện pháp để tấn công vào, cho nên đại tướng quân mới cho tiểu nhân lại đây truyền ý chỉ, không được trì hoãn, phải nhanh chóng thoát ra ngoài.
Chu Tiểu Ngôn gật gật đầu, vẫy tay:
- Mọi người nhanh chóng rút lui, Ngụy quân bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi kịp.
Tuy rằng mọi người cũng đã đều thấm mệt và đói khát, thể lực đã hao tổn, nhưng lúc này không cho phép được dừng lại, phải tiếp tục đi về phía trước.
...
Từ cửa thung lũng vào tới bên trong chừng năm mét, nhưng đã bị tảng đá lớn ngăn chặn lại. Đây đúng là một người làm quan cả họ được nhờ, Hàn Mạc chỉ mang theo năm mươi người cản đường phía sau, nhưng quân Ngụy không thể nào tiến nổi một bước vào trong cốc.
Phía sau tảng đá lớn, có năm tướng sĩ Yến quân với thân hình cao lớn đang cầm khiên sắt lên để chắn, không để có một khe hở, hơn nữa ở phía sau năm binh lính cầm khiên sắt này, là năm binh sĩ khác đang cầm những cây thương dài, ngay sau đó có cung tiễn thủ.
Còn Hàn Mạc đứng ở chính giữa, cưỡi trên lưng con Tuyệt Ảnh, trên tay là Huyết Đồng Côn, lạnh lùng nhìn về phía địch.
Lúc này đội quân ngăn chặn của Yến quân và Ngụy quốc đang chém giết, cũng đã có vài trăm người thương vong, sống sót tiến vào bên trong thung lũng, đã chỉ còn không đến hai nghìn người, cũng chính là, lần này Yến quân để chặn sự tiến công của Ngụy quân bắt sống Tư Mã Hạo Nguyệt đã tổn hại hơn một nửa.
Ở trước cửa thung lũng, đã có nhiều lúc cực kì hỗn độn, Ngụy quân cuối cùng đột nhiên tấn công một đòn rất mạnh, hai bên thương vong đều thương vong cực kỳ thê thảm, khi mà tên lính cuối cùng của Yến quân đã ngã xuống trong vũng máu ấy, trong sơn cốc Hàn Mạc đã dẫn theo năm mươi chiến sĩ dũng mãnh được sắp xếp theo từng nhóm nhỏ giống như chướng ngại canh giữ quan ải.
Đường ở trong cốc rất hẹp, Ngụy quân tuy binh lực dày đặc, ở phía ngoài cốc đang đứng tập trung như đàn kiến, nhưng do đường ở bên trong sơn cốc chỉ có thể có bốn năm người tiến vào được, căn bản là không thể phát huy được ưu thế về binh lực.
Yến quân tuy chỉ có khoảng năm mươi người, thế nhưng lại dựa vào cái con đường nhỏ hẹp này làm chướng ngại, đánh chặn trên vạn quân của Ngụy quân phải đứng ở bên ngoài.
Ở phía ngoài sơn cốc các tướng lĩnh của Ngụy quân đang nhanh chóng tìm biện pháp tấn công vào bên trong, khuôn mặt của bọn họ bây giờ rất lo lắng, cũng cực kỳ oán giận.
Sau khi Tư Mã Hạo Nguyệt bị bắt, bọn họ muốn đánh nhưng vẫn còn e ngại, chỉ có thể dương mắt lên nhìn Yến quân phá vòng vây, còn Ngụy quân lại chỉ có thể dám theo sát ở phía sau, tại thời điểm này, các tướng lĩnh của Ngụy quân đều đang có tâm tư, một mặt là không dám hạ lệnh tấn công, mặt khác lại không cam tâm nhìn bọn Yến quân bình yên rút đi.
Không dám tiến công, thế nhưng cũng lo lắng cho vết thương của Tư Mã Hạo Nguyệt.
Tư Mã Hạo Nguyệt dù sao cũng là người trong dòng tộc Hoàng thất, có địa vị tôn quý ở Ngụy quốc, nếu tự tiện hạ lệnh tấn công làm cho Tư Mã Hạo Nguyệt bị giết chết, như vậy sẽ không thoát nổi tội tru di cửu tộc.
Nguyên nhân chính là như vậy, hơn một vạn Ngụy quân, và trong đó có tới hơn mười vị tướng, vậy mà không ai dám đứng ra hạ lệnh tấn công.
Chỉ đến khi đã nhận rõ Yến quân lợi dụng nhất tuyến cốc này để rút lui, thì mới có người tướng lĩnh của Ngụy quân lúc này mới kịp tỉnh ngộ.
Yến quân nếu thực sự dựa vào con đường độc đạo để rút lui, hơn nữa lại đang nắm trong tay Tư Mã Hạo Nguyệt, thì đó quả thực là nỗi ô nhục của Sơn Nam quân, biết được tính tình của Tư Mã Hạo Nguyệt, nếu thực sự bị như thế, Tư Mã Hạo Nguyệt thà chết, chứ cũng không thể để cho Sơn Nam quân phải chịu sự nhục nhã này được.
Tất cả cũng chỉ là bất đắc dĩ, vài tên tướng lĩnh cao cấp của Sơn Nam quân đã cùng nhau ngồi lại một chỗ, sau khi thương nghị, cuối cùng đã hạ lệnh tấn công, cho dù Tư Mã Hạo Nguyên có chết, như vậy còn vinh quang hơn nhiều so với nằm trong tay của Yến quân.
Tảng đá lớn đang chặn ngang ở phía trước, đã có không ít thi thể của binh lính Ngụy đang nằm chồng chất chỗ đó, những cây thương dài của Yến quân ở phía sau tảng đá lớn kia giống như những con rắn độc, chỉ cần Ngụy quân áp sát, liền phóng ra một cách vô tình, rất hung hãn, trong nháy mắt đã có mấy tên bị hạ sát, và cũng vào thời điểm này không ai trong đám người Ngụy binh dám tiến lên.
Thế giằng co đã kéo dài, cuối cùng đã có một âm thanh rất dữ dội của Ngụy quân vang lên:
- Chuẩn bị!
- Bắn!
Lập tức, ngay sau đó là một trận mưa tên từ phía Ngụy quân, đám hỏa tiễn phóng ra dày đặc, bắn trúng vào bên trong nơi mà năm mươi binh sĩ đang cố thủ, liền lập tức đã có vài tên binh sĩ Yến quân đã bị tử vong, Hàn Mạc xoay cây Huyết Đồng Côn trong tay, ngăn cản đám hỏa tiễn, kêu lớn:
- Phía trước không được hành động mù quáng, những người khác nâng khiên chắn lên!
Quân Ngụy bên kia cũng không ngừng bắn tên, hỏa tiễn vù vù, có vài tên Yến quân sau khi trúng tên, xiêm y trên người liền bốc cháy. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK