Mưa hôm nay, vẫn không lớn lên, vẫn rơi xuống như sợi tóc, khi có khi không, đến lúc hoàng hôn mưa phùn ngừng lại, trong không khí tràn đầy hơi thở mới mẻ sau cơn nữa, thêm một chút mùi bùn đất sau cơn nưa, đan xen lại thành một hương vị hơi khác, nhưng cũng khiến người ta khoan khoái dễ chịu cả người như đàn hương.
Trong thành Tịch Xuân, tràn ngập binh sĩ quân phòng thành coi giữ, Xuân Viên và Huyện nha Tịch Xuân đều do trọng binh quân phòng thành hộ vệ.
Ngự lâm quân thủ vệ ở kho lúa hai nơi, không có một hành động thiếu suy nghĩ.
Cũng không biết ai phát ra tin tức, không ít binh sĩ Ngự lâm quân đã biết, quan chỉ huy cao nhất của bọn họ Hàn Mạc Hàn tướng quân đã mất tích, mất tích cùng hắn còn có Miêu Vũ và hơn mười tên binh sĩ Ngự lâm quân, những người này đều đột nhiên mất tích theo Hàn tướng quân, không có tin tức gì.
Ngoài việc đó ra, bọn họ cũng biết, Huyện nha vốn do Ngự lâm quân đóng giữ đã bị quân phòng thành tiếp quản, hơn nữa ngay từ đầu hai bên còn xảy ra xung đột, Tiêu Mộc là một vị đại tướng khác trong Ngự lâm quân ít người không đánh lại số đông, bị quân phòng thành bắt lại giam giữ.
Tuy rằng tố chất tâm lý của Ngự lâm quân là số một ở nước Yến, nhưng liên tục bất lợi vẫn khiến mỗi một vị tướng sĩ Ngự lâm quân đều không thoải mái trong lòng.
Bọn họ đường đường là quân quý tộc nước Yến, lại phải chịu ủy khuất ở huyện Tịch Xuân nho nhỏ này, điều này giống như dùng roi đánh tù đánh vào lòng họ, trong lòng mỗi người đều tích đầy phẫn nộ.
Nhưng Tiết Thiệu giờ là quan chỉ huy cao nhất trong Ngự lâm quân, từ trước đến nay quân quy Ngự lâm quân sâm nghiêm nhất, tất nhiên không có khả năng cãi mệnh lệnh Tiết Thiệu, bởi vì tức giận tức thời mà làm ra sai lầm.
Mệnh lệnh của Tiết Thiệu kiên định và rõ ràng, thủ vững hai kho lúa, không có lệnh của hắn, bất cứ một tướng sĩ Ngự lâm quân nào cũng không được hành động thiếu suy nghĩ.
Các tướng sĩ phải tuân thủ mệnh lệnh giống như sắt này.
Tuy rằng truyền xuống mệnh lệnh như vậy, nhưng bi phẫn trong lòng Tiết Thiệu cũng không yếu hơn bất cứ tướng sĩ Ngự lâm quân nào, hai ngày gần đây, hắn luôn ngồi trong lều trại, nắm chặt tay ngẩn người nhìn bội đao trên bàn.
Lúc này là hoàng hôn, sắc trời hôn ám, trong lều trại càng tối mờ, vừa mới phát nhóm lương thực cứu thiên tai thứ hai ra ngoài, Tiết Thiệu mệt mỏi ngồi trong lều trại, đặt bội đao trên mặt bàn, sau đó lại ngẩn người nhìn.
Chòm râu lớn của hắn đã lộn xộn, ngày xưa hắn đều kiêu ngạo vì chòm râu lớn của mình, cảm thấy nam nhân nên giữ lại chòm râu lớn hào khí ngất trời này, như vậy mới có khí phách, mới có vị nam nhân.
Đối với chòm râu của hắn, nam nhân thô lỗ này bảo dưỡng rất cẩn thận, gần như mỗi ngày đều dùng dao nhỏ chuyên môn sửa chữa một phen, cho nên ngày xưa, nhìn qua chòm râu của hắn quả thật khiến hắn có vẻ uy phong, rất có khí phách.
Nhưng sau khi Hàn Mạc mất tích, hắn cũng không hề sửa soạn qua bộ râu, điều này khiến chòm râu lớn của hắn nhìn qua rất lộn xộn, thậm chí trên mặt có dính chút rơm rạ, vô cùng lôi thôi, phối hợp với gương mặt mệt mỏi của hắn, nếu không còn bộ giáp trụ Ngự lâm quân giữ thể diện, nhìn qua giống như một tên khất cái.
Hai ngày gần đây, ngay cả một phút đồng hồ hắn cũng không được ngủ.
Hàn Mạc mất tích, Miêu Vũ mất tích, Tiếu Mộc bị bắt, bốn tướng chính phụ của Ngự lâm quân chỉ còn lại một mình hắn, hắn hiểu được trọng trách trên vai mình, cũng hiểu được ba người còn lại không phải ngẫu nhiên mất tích, chỉ có thể phía sau màn có một cái lưới lớn muốn bắt giữ Hàn Mạc cầm đầu Ngự lâm quân.
Càng như thế, hắn càng hiểu được tầm quan trọng của mình hiện giờ, hắn nhất định phải duy trì trật tự bình thường của Ngự lâm quân, phải toàn lực dẫn dắt Ngự lâm quân thực hiện hết chức trách chuyến đi này của bọn họ.
Trong lòng hắn càng thêm rõ ràng, nếu đối phương có thể bố trí cái bẫy lớn như vậy, khiến ba tướng lãnh Ngự lâm quân bị mất tích, bị bắt, như vậy đối phương nhất định sẽ nghĩ tới tướng lãnh cuối cùng của Ngự lâm quân, có lẽ bọn họ một mực bố trí bẫy và chờ cơ hội, một khi mình rơi vào bẫy của đối phương, Ngự lâm quân liền như rắn mất đầu.
Tới lúc đó, Ngự lâm quân tràn đầy phẫn nộ, rất dễ bị người khác chọc giận và lợi dụng, làm một số chuyện không nên, như vậy sẽ rơi vào bẫy người khác bố trí tốt, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Cho nên, Tiết Thiệu nhắc nhở chính mình, nhất định phải chịu đựng, hơn nữa còn phải tập trung tinh thần, đề phòng kẻ thù dùng thủ đoạn bất cứ lúc nào.
Tinh thần hắn đề ở vào trạng thái khẩn trương, làm sao có thể ngủ được, làm sao dám ngủ?
Thậm chí hắn cảm thấy sau khi mình ngủ, có lẽ sẽ không thể tỉnh lại.
Từ sau khi Hàn Mạc mất tích, một loại áp lực chưa từng có vẫn bao phủ trong lòng hắn, đến lúc này hắn mới chính thức tâm phục khẩu phục người trẻ tuổi kia.
Cho dù gặp phải nguy hiểm gi, cho dù tình thế khó khăn như thế nào, người trẻ tuổi kia đều có thể nói cười, giải quyết hết như mấy trôi nước chảy, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn.
Điều này cần tài trí kinh người mới có thể làm được.
Tiết Thiệu tự nhận ở trên sa trường mình không hề sợ hãi chút nào, từ trước đến nay cho dù hi sinh tính mạng bản thân hắn cũng không hề sợ hãi.
Nhưng loại đánh cờ chính trị này, loại tranh chấp quyền lực này, mình thật sự chơi không được.
Đừng nói tiến công, trong đấu tranh quyền lực, ngay cả phòng thủ mình cũng trầy trật khác thường.
Hơn nữa, trên loại chiến trường này, không phải ngươi có được dũng khí bỏ qua tính mạng là có thể thắng lợi, trái lại, có đôi khi không sợ chết trên chiến trường này, nếu không giành được thắng lợi sẽ trở thành công cụ lợi dụng của kẻ thù, biến cái chết của ngươi trở thành vô nghĩa, thậm chí càng xấu xa.
Không thể nghi ngờ, hiện giờ đám người kia đang đợi mình chết đi, nhưng lúc này tuy mình có dũng khí hi sinh, cũng không thể hi sinh, đây là tranh đoạt quyền lực, không biết làm cách nào.
Ngoại trừ dũng khí, loại tranh đầu này còn cần trí tuệ thận trọng, cơ chí thấy rõ tiên cơ, cùng sách lược quyết đoán!
…
Lúc giữa trưa, Tiết Thiệu nhận được một tin tức khiến người nghe kinh sợ, Tô Khắc Ung đường đường Lại bộ Thị lang, lần này tới Nghi Xuân tra rõ vụ án tham ô thu thuế, không ngờ đêm qua sợ tội tự sát.
Sợ tội tự sát, đó là giải thích truyền ra!
Tiết Thiệu lại cảm thấy chuyện tình tuyệt đối không đơn giản như vậy, trong chuyện này nhất định có bí mật không người biết.
Khi Hàn Mạc còn, Ngự lâm quân liên kết với Tô Khắc Ung, đó là chuyện rất nhiều người đều rõ ràng, thân là đại tướng bên người Hàn Mac, Tiết Thiệu tự nhiên cũng hiểu được mấu chốt trong đó.
Sau khi Hàn Mạc mất tích, Tiết Thiệu âm thầm phái người tìm kiếm xung quanh và đợi Hàn Mạc trở về, hắn kỳ vọng, hy vọng Tô Khắc Ung có thể đứng vững trước sự công kích của Hạ tộc, ít nhất trước khi Hàn Mạc trở về, không nên xuất hiện biến cố lớn hơn nữa.
Trong lòng Tiết Thiệu, chưa bao giờ nghĩ tới Hàn Mạc lại bị ngộ hại.
Ở trong lòng hắn, ngươi tuổi trẻ kia cơ trí thông minh, hơn nữa võ công cao cường, suy nghĩ trước khi làm việc, tất nhiên không dễ bị thương tổn, có lẽ gặp phải suy sụp trong nhất thời, nhưng rất nhanh sẽ trở về.
Nhưng Tô Khắc Ung chết khiến Tiết Thiệu càng rơi sâu vào áp lực chưa từng có.
Ngoại trừ mất đị một vị đồng minh lớn, mặt khác cũng biểu hiện ra hiện giờ Hàn tộc tới bước này rồi chuyện gì cũng có thể làm được, nếu có thể giết chết Tô Khắc Ung, như vậy Hàn Mạc… !
Tiết Thiệu cố gắng ổn định lại, hắn lập tức nghĩ tới Lăng thái giám, lúc này có lẽ còn có một chút tác dụng, để cản tay Hạ tộc, chỉ có Lăng thái giám.
Hắn quyết định thật nhanh, đi tới Xuân Viên yêu cầu gặp Lăng Lũy.
Nhưng lúc này, Xuân Viên cũng không cho vị tướng lãnh Ngự lâm quân này thể diện, cửa lớn đóng chặt, Tiết Thiệu sai người gọi cửa, không ai đáp lại, không có Tiết Thiệu vào.
Hạ tộc đã bắt đầu kiêu ngạo lộ liễu, hoặc là bản ý của bọn họ chính là muốn chọc giận Tiết Thiệu, khiến Tiết Thiệu tức giận mà gây chuyện, như vậy bọn họ sẽ có lý do đối phó Tiết Thiệu.
Quả thật Tiết Thiệu rất phẫn nộ, nhưng hắn cũng không bị phẫn nộ choáng váng đàu óc ở thời khắc mấu chốt này, hắn kìm nén lửa giận, mang theo bộ hạ rời khỏi Xuân Viên.
Cách làm của hắn, có lẽ khiến người Hạ tộc rất thất vọng.
…
Trong lều trại càng thêm tối, cuối cùng Tiết Thiệu thở dài một tiếng, lắc đầu:
- Hàn huynh đệ, ngươi đi nơi nào? Ngươi không trở lại nữa, lão ca ta… lão ca ta không chống đỡ được!
Đầu óc khẩn trương trong thời gian dài, đề phòng bẫy rập kẻ thù bố trí trong thời gian này, người đàn ông trước nay hào phóng này, thật sự có chút chống đỡ không được.
Tiết Thiệu cảm thấy mí mắt mình đã không khống chế được mà díu xuống, hắn biết, mình thật sự đã quá mệt mỏi.
Lều trại bỗng nhiên bị xốc lên, trong lều trại hôn ám lập tức sáng ngời.
- Có tra ra được tin tức của đại nhân?
Tiết Thiệu cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp hỏi.
Lúc này đến quấy rầy hắn, cũng chỉ có binh sĩ đến bẩm báo tung tích Hàn Mạc, bởi vì hắn đã phân phó xuống, chỉ cần có tin tức Hàn Mạc, cho dù lúc nào cũng phải bẩm báo hắn trước tiên.
Chẳng qua, lúc này cũng không có người trả lời.
Hắn nghe được tiếng bước chân rất nhỏ đi về phía mình.
Thân là quân nhân khiến Tiết Thiệu lập tức cảnh giác, hắn bình thản, cánh tay trái vẫn chống đầu như trước, tay phải phía dưới lại chậm rãi chuyển động, tiếng bước chân kia tới gần, Tiết Thiệu vung mạnh tay phải, nắm lấy chuôi đao trên bàn vô cùng chuẩn xác, rút đao vô cùng nhanh, lưỡi đao hướng về phía trước, hắn đứng dậy, chòm râu nhếch lên, đôi mắt hổ nhìn chằm chắm phía trước, tràn đầy sát khí.
Hắn mới rồi buồn ngủ không chịu nổi, trong nháy mắt giống như cáo biến thành một con hùng sư dũng mãnh tràn đầy sức chiến đấu!
Hắn trừng mắt nhìn người tới, tay bỗng nhiên run rẩy.
- Tiết đại ca!
Người tới mặc quần áo bình thường, cầm ngọn đèn trong tay vẻ mặt ôn hòa, trên mặt mang theo nụ cười:
- Vất vả huynh!
Tiết Thiệu không thể tin được mà day mắt, trong nhất thời đôi mắt hắn đỏ lên, chậm rãi thu đao, tiến lên hai bước, ôm mạnh lấy người tới, dùng sức mà vỗ sau lưng hắn:
- Ngươi… đi nơi nào? Ngươi… rốt cục đã trở lại!
Người tới nở nụ cười, bình tĩnh nói:
- Ta không trở lại, sao có thể mang theo mọi người… giết địch!
Người này, đương nhiên chính là Hàn Mạc! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK