Mục lục
[Dịch] Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, phòng chính nơi Đông viện, Hàn Huyền Xương ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn trời đêm u ám, thần sắc có chút tiều tụy. Hàn phu nhân sau khi pha trà liền bưng qua đưa cho Hàn Huyền Xương, ôn nhu nói:

- Lão gia, chàng hôm nay từ khi về nhà sắc mặt một mực không tốt, trên bàn ăn khi nãy thiếp cũng không tiện hỏi nhiều, đến cùng đã xảy ra việc gì thế?

Hàn Huyền Xương cười khổ nói:

- Không phải chuyện thu thuế thì còn chuyện gì được nữa.

- Thu thuế?

Hàn phu nhân nhấp nháy tròng mắt mỹ lệ nói:

- Không phải các huyện các hộ mỗi quý vẫn đều nộp tô đúng kỳ sao?

Hàn Huyền Xương đem chén trà đặt lên trên bàn, trong mắt toát ra một tia phẫn nộ:

- Không phải họ không giao tô mà chỉ là Tiêu Mạc Toản càng lúc càng quá phận, lần này thương thuế hắn lại tăng thêm một thành, đặc biệt là ngư thuế (thuế buôn bán cá) hắn lại tăng lên những hai thành. Bên Khánh thương (thương nhân nước Khánh) phải chịu thương thuế nặng thêm mà chúng ta vốn cần đảm bảo họ không bị lỗ vốn trong kinh doanh, nói cho cùng bọn họ tới Đông Hải quận chúng ta chính là để kiếm bạc, vậy nên thương thuế càng cao chợ cá lại càng phải giảm giá theo mới bán được. Ngư dân nơi đầu sóng ngọn gió cả tháng trời vất vả trên biển đánh cá vốn đã không dư dả gì, nay giá cá lại giảm cho nên bọn họ lại càng khó kiếm ra tiền cho sinh hoạt hàng ngày.

Tựa hồ có chút khô miệng, Hàn Huyền Xương nâng chung trà lên uống một ngụm mới tiếp tục nói:

- Dân chúng kiếm tiền thì ít đi mà thuế thu của triều đình lại vẫn như cũ. Chúng ta chịu trách nhiệm thu thuế cho triều đình nên mỗi quý đều phải giao đủ hạn định, tự nhiên không thể tự tiện chủ trương giảm thấp thuế thu của dân chúng. Nếu cứ như vậy trong thời gian dài, chỉ sợ dân chúng sẽ có oán thán đối với Hàn gia ta, Tiêu Mạc Toản chơi kiểu này nói không chừng là nghĩ muốn để cho Hàn gia ta mất đi lòng dân đây.

- Đông Hải quận chúng ta một nửa dân số là dựa vào đánh cá mà sống.

Hàn phu nhân mày liễu nhíu lại:

- Chợ cá giá cả giảm đi đồng nghĩa có tới một nửa dân chúng Đông Hải quận phải chịu thiệt theo a.

- Thì rõ, thời gian này năm ngoái mỗi cân cá còn có thể bán được hai mươi hai văn tiền, mà nay chỉ có thể bán nổi mười bốn văn, vậy là giá đã giảm gần một nửa còn gì.

Nét giận dữ trong mắt Hàn Huyền Xương cực thịnh:

- Chỉ sợ đây còn chỉ là bắt đầu, nói không chừng mấy ngày nữa Tiêu Mạc Toản còn rắp tâm gây thêm sóng gió, giày vò dân chúng thêm nữa. Dù cho lâu ngày cũng sẽ có người hiểu được đầu trò gây ra tai họa vốn là Tiêu Mạc Toản, nhưng Hàn gia chúng ta dù sao cũng là đệ nhất thế gia của Đông Hải quận, nếu không ra mặt ngăn cản hắn thì chỉ sợ vẫn sẽ trở thành cái đích để dân chúng oán than.

Hàn phu nhân đi tới sau Hàn Huyền Xương, nhè nhẹ bóp vai cho hắn, hỏi:

- Chàng hôm nay đi tìm Tiêu Mạc Toản là vì việc này sao?

- Ừ.

Hàn Huyền Xương gật đầu nói:

- Ta đi giải thích với hắn tình huống chợ cá hiện nay cùng với thu nhập của các ngư dân, mong hắn nể tình mà giảm thuế thương xuống. Hắn lại gân cổ lên phản đối ta rằng hiện Đông Bắc đại doanh đóng tại biên giới Yên Khánh hai nước đang chỉnh trang quân bị để sẵn sàng chiến đấu, rằng Khánh quốc đang dõi mắt tham lam nhìn chằm chằm nước ta, cho nên các châu phải tăng thuế thu để chuẩn bị thật đầy đủ cùng Khánh quốc khai chiến.

Hắn đập cái rầm một chưởng trên bệ cửa, vô cùng phẫn nộ:

- Nói lăng nha lăng nhăng. Ta nghe nói Khánh quốc trong triều vì tranh quyền đoạt thế mà các phái đấu đá lẫn nhau, càng đấu càng loạn, Yên quốc ta không đi đánh Khánh quốc thì bọn họ đã cảm ơn trời phật rối rít, nào còn có chuyện dám ngo ngoe tới đánh Yên quốc chúng ta nữa chứ.

- Lão gia, cũng đừng sinh khí.

Hàn phu nhân cười mị mị nói:

- Có việc thì chúng ta chầm chậm nghĩ cách, dục tốc vốn bất đạt. Tiêu Mạc Toản nếu như đã tại nơi này hoành hành không kiêng kị như thế, không bằng gửi cho đại bá ở Yên kinh một phong thư nói rõ tình hình, thiếp cũng viết cho đệ đệ của thiếp một phong. Bọn họ đều là Nội các đại thần, bằng vào hai người họ hợp lực đem Tiêu Mạc Toản điều khỏi Đông Hải quận hẳn không phải là việc khó đi.

Hàn phu nhân họ Hồ, Hồ gia cũng là một trong chín đại thế gia Yên quốc, tuy thực lực trong chín đại thế gia chỉ đứng thứ hai từ dưới lên nhưng tại Nội các cũng là có một suất.

- Chỉ đối phó một Tiêu Mạc Toản, nếu là dùng ra lực lượng Nội các của hai nhà Hàn Hồ lại không phải là dùng dao mổ trâu đi cắt tiết gà sao?

Hàn Huyền Xương lắc lắc đầu:

- Vả lại nàng cũng biết, Tiêu Mạc Toản này là con cháu bàng hệ của Nội các Thủ phụ đại thần Tiêu thái sư, đó là chỗ dựa của hắn. Hắn được phái đến Đông Hải đảm nhiệm chức Quận thủ mục đích là để Tiêu thái sư đóng xuống tại đây một cái đinh, cái đinh này găm thẳng vào tim Hàn gia chúng ta, giám thị hết thảy động tĩnh của Hàn gia, bó lấy tay chân chúng ta. Đại ca cùng Hồ thượng thư nếu đồng thời ra tay, điều đi Tiêu Mạc Toản cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng là sẽ đắc tội Tiêu gia, mà lúc này chúng ta thà rằng đắc tội với Yên vương cũng không thể đắc tội với Tiêu gia được.

Hàn phu nhân cười cười, nói:

- Lão gia, chàng là nam nhân thông minh nhất trí tuệ nhất, hẳn sẽ nghĩ ra phương pháp xử lý thôi.

Hàn Huyền Xương cười khà khà, nắm tay Hàn phu nhân nói:

- Phu nhân, ta đã ngần này tuổi đầu, nào còn có thông minh trí tuệ, đầu óc chỉ còn một đống rối mù mà thôi.

- Ở trong mắt thiếp, chàng vốn là thông minh nhất.

Hàn phu nhân hì hì cười giống như một tiểu cô nương:

- Chàng trong lòng thiếp, vĩnh viễn đều là thiếu niên tân lang ngày đó trong đêm gỡ ra mũ hồng che mặt của thiếp, là thiếu niên ôn nhu mà thiếp gặp trong đêm động phòng ngày nào. Tới a, lão gia lại cười với thiếp một cái nào, cười giống buổi tối hôm đó ấy (cười dâm đãng à?).

Hàn Huyền Xương dở khóc dở cười, nói:

- Phu nhân, nàng. . . Aizzz. . . !

- Lão gia, chàng cười kiểu này so với khóc còn khó coi hơn.

Hàn phu nhân hì hì cười, ôn nhu nói:

- Nếu không có cách thì cùng lắm là đi tìm Đại tông chủ, nhờ người nghĩ cách là xong.

- Ừ!

Hàn Huyền Xương nghiêm túc nói:

- Tiêu Mạc Toản đảm nhiệm vị trí Quận thủ Đông Hải quận cũng sắp năm năm rồi, cũng là nên thay đổi người.

Hắn se sẽ vuốt mái tóc suôn mềm bóng mượt như tơ của Hàn phu nhân.

. . .

Đêm khuya thanh vắng, rừng trúc đong đưa...

Hậu hoa viên nơi Hàn phủ, Hàn Mạc nằm ở trên giường, châm đèn tỉ mỉ thưởng thức mấy bức Xuân cung đồ vừa kiếm được vài hôm trước, trên đó tranh vẽ từng đôi nam nữ giống thật như đúc, động tác vô cùng sinh động, đủ các tư thế thiên kỳ bách quái. Nhưng là so với các thiên thần JAV trong kiếp trước của Hàn Mạc mà nói, Xuân cung đồ dù cho ở thời đại này có hiếm lạ cách mấy thì dưới mắt hắn cũng chỉ như là vác con cá sấu chúa ra thả vào bên cạnh Maria Ozawa mà thôi (thắc mắc thì nhìn chữ ký), chẳng qua lúc này không có chó thì đành bắt mèo ăn shit vậy.

Hoa viên yên tĩnh, Hàn Mạc nhìn đi ngắm lại một hồi lại chả thấy kích tình gì nổi nên đành đem Xuân cung đồ thu lại, lúc này mới ngồi trên giường nhìn ra bóng đêm bên ngoài.

Hôm nay Đại tông chủ dặn dò một phen khiến tâm lý hắn trăm mối tơ vò, sắp đến chỗ hắn sẽ là một nữ nhân như thế nào đây chứ? Hàn Mạc không phải kẻ ngu, hắn biết nữ nhân được an bài tới thân phận nhất định không hề tầm thường, nhưng là lại không hiểu nổi Đại tông chủ tại sao cứ nhất định phải đem dạng nữ nhân trọng yếu như vậy an bài bên cạnh mình đây.

- Thiếu gia!

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Hàn Thanh.

Hạ nhân (người hầu) có thể tự do ra vào hậu hoa viên chỉ có hai cha con quản gia, những hạ nhân khác dù có bất kỳ chuyện gì nếu chưa được cho phép cũng không được đặt chân vào đây nửa bước.

- Vào đi, cửa không khóa!

Hàn Thanh cười khì khì đi vào trong phòng, cung kính nói:

- Thiếu gia, chuyện ngài giao phó đã làm ổn thỏa.

Tuy biết việc này tám chín phần mười là sẽ hoàn thành, nhưng trên mặt Hàn Mạc vẫn lộ ra nét cười, ngồi dậy nói:

- Hàn Thanh, lần này thiếu gia ta cũng thật còn phải khen ngợi ngươi, làm không tệ a, sau này sẽ thưởng ngươi vài thứ.

- Thiếu gia đã phân phó, tiểu nhân dù lên núi đao xuống biển lửa cũng nhất định phải hoàn thành.

Hàn Thanh khì khì cười nói:

- Tiểu nhân không cầu phần thưởng, chỉ cần được đi theo thiếu gia thì so với cái gì cũng đều thoải mái hơn a. . . Đúng rồi, thiếu gia, ngài chuẩn bị thưởng cho tiểu nhân cái gì thế?

Hàn Mạc nhặt lên chiếc giày dưới đất ném về hướng Hàn Thanh, Hàn Thanh cười khì khì đón lấy rồi lại cung kính đặt về chỗ cũ, thấp giọng nói:

- Tiểu Diêm vương tìm một chỗ đem Ngọc Hương Nhi dấu đi, khi chúng ta kiếm ra chỗ đó chạy tới thì đúng lúc tiểu tử kia đang chuẩn bị làm nhục nàng. Chúng ta chiếu theo phân phó của thiếu gia nên không có hạ tử thủ, chỉ đem hắn đánh ngất xuống, sau đó mang Ngọc Hương Nhi đi, hiện đã an bài nàng ở ngoài thành!

- Trở lại đem việc này bí mật nói cho Tứ ca.

Hàn Mạc thấp giọng phân phó:

- Dẫn huynh ấy ra thành đi gặp Hương Ngọc Nhi. Nhớ kỹ, hết thảy phải bí ẩn làm việc, một là không muốn cho bất cứ ai trong hai phủ biết việc này, trọng yếu hơn là Tiểu Diêm vương ăn phải cái thiệt thòi này xong nhất định sẽ phái người ra tứ xứ thăm dò tung tích Ngọc Hương Nhi, nói không chừng hắn đã đoán biết việc này là chúng ta làm nên khả năng sẽ phái người âm thầm theo dõi Tứ ca, vì vậy nhất định phải tránh thoát khỏi tai mắt của hắn.

- Thiếu gia yên tâm.

Hàn Thanh tự tin nói:

- Ở Đông Hải thành này có thể theo gót mà không khiến ta phát hiện chắc không có mấy người.

Hàn Mạc lườm hắn một cái, suy nghĩ vẫn còn ngây thơ thế cơ đấy, chẳng phải Đại tông chủ đối với sự tồn tại của Hắc báo đó là rõ như lòng bàn tay sao.

Chạng vạng tối hôm sau, Hàn Nguyên xách theo hai hũ rượu lớn, hưng phấn chạy đến hoa viên, luồn vào nhã cư, vui vẻ nói:

- Tiểu Ngũ, tiểu Ngũ, Tứ ca xin đa tạ đệ, aizzz… huynh phải nói cái gì cho phải bây giờ.

Hàn Mạc đang ngồi thiền tu luyện ‘Trường Sinh kinh’, vốn đã nghe tiếng bước chân của Hàn Nguyên từ trên cầu truyền đến liền hít sâu một hơi khí rồi đứng dậy cười nói:

- Tứ ca, chúc mừng huynh được như ý nguyện a.

Nhìn thấy hắn trong tay còn xách theo hai vò rượu, Hàn Mạc bĩu bĩu môi nói:

- Tứ ca, huynh chỉ cảm ơn tiểu Ngũ đệ có thế này thôi hả?

Hàn Nguyên mặt tươi roi rói, tâm tình hưng phấn cười nói:

- Tứ ca sao lại có thể không hiểu chuyện như vậy chứ, đây là hai hũ rượu đông trùng hạ thảo do Nam Phong quốc ủ ra, Tứ ca thật không dễ dàng mới kiếm tới tay, coi như là đền cho đệ cái hũ rượu hương hoa hôm qua.

Đem hai vò rượu đặt trên bàn, Hàn Nguyên lúc này mới kéo tay Hàn Mạc cảm kích nói:

- Tiểu Ngũ, Tứ ca tại Bát Trân các đặt một bàn rượu mời đệ, đám Hoắc Thu Nguyên đều đang ở đó chờ ngươi, mau đi mau đi!

Nói xong không đợi Hàn Mạc trả lời đã lôi kéo hắn đi tới Bát Trân các. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK