Mục lục
[Dịch] Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuần Dương Chân Nhân cũng không trả lời câu hỏi của Tào Ân, chỉ bình tĩnh nói:
- Hầu gia, thiên hạ phân tranh, chuyện thị phi thì có nhiều, bần đạo xin cả gan mới Hầu gia gia nhập đạo quan ta, cùng bần đạo tìm hiểu đạo lý. Đạo pháp tự nhiên, rộng lớn tinh thông, bần đạo tin tưởng rằng, Hầu gia nếu chỉ cần cùng bần đạo nghiên cứu ba đến năm năm, thì sẽ quên được hết mọi sự hỗn loạn của trần thế, làm cho trong lòng bình an vui vẻ. Nếu như trong ba đến năm năm này có thể sẽ giải được Càn Khôn đạo pháp, liền có thể trở về thế tục, bần đạo cũng đã sắp xếp, không biết ý của Hầu gia như thế nào?

Tào Ân thản nhiên nói:
- Thuần Dương, người mà ngươi muốn là Bổn hầu, đám người này, ngươi hãy để bọn họ rời khỏi đây!

Tống Thế Thanh lập tức nói:
- Hầu gia, Khánh quốc đê tiện vô liêm sỉ, rõ ràng là đã liên minh với Đại Yến ta, nhưng lại ngầm ám hại Hầu gia, ta thề sẽ sống chết để bảo vệ...!

Lời của y vừa dứt, Xương Đức Hầu đã lớn tiếng trách mắng:
- Câm mồm, chỉ với một chút bản lĩnh của các ngươi, mà cũng dám đối phó với Thuần Dương quốc sư hay sao? Các ngươi cũng biết, vị này chính là Thuần Dương quốc sư, là Quan chủ Thông Thiên quan, được Thái hậu của Khánh quốc coi trọng, ở Khánh quốc là người có địa vị tôn quý, các ngươi dám động thủ?
Phất tay lên nói:
- Còn không mau rời khỏi nơi này.

Tống Thế Thanh liền sửng sốt, nhất thời không hiểu vì sao Tào Ân lại có thể nói những lời mau lẹ đến như vậy với thần sắc cực kỳ nghiêm nghị.

Ở phía bên kia Hàn Mặc cũng đã nghe rõ, trong lòng rất nhanh sau đó cũng đã hiểu được, Xương Đức Hầu tối nay hiển nhiên là lành ít dữ nhiều, chỉ sợ chính mình cũng không thể thoát khỏi tay của tên đạo sĩ Thuần Dương, cho nên mới tìm cơ hội để đám người của Tống Thế Thanh rời khỏi.

Tào Ân đương nhiên là không muốn chết trong tay của Thuần Dương một cách không minh bạch, y đương nhiên là đã cảm nhận thấy ở trong kinh thành Yến quốc đang có một trận cuồng phong, chỉ cần đám người của Tống Thế Thanh thoát ra khỏi chốn này, thì có thể đem sự việc xảy ra tối ngày hôm nay truyền ra bên ngoài.

Nhưng Thuần Dương lão đạo cũng thuộc vào dạng người xảo quyệt, chiêu thức này của Tào Ân, lão làm sao không đoán ra được, chỉ có điều khẽ thở dài:
- Hầu gia đã tính toán chu toàn như vậy, chỉ có điều Hầu gia cũng đã biết, hiện giờ hai nước đã liên minh, nếu như chuyện xảy ra hôm nay được truyền ra bên ngoài, đối với hai nước chúng ta quả thật không phải là chuyện tốt gì.
Lão nhìn quét đám võ sĩ Yến quốc một lượt, chậm rãi nói:
- Cứ làm theo lẽ thường, bần đạo là tuyệt đối không thể để cho bọn họ rời khỏi dù là chỉ một người, nhưng... Hầu gia là người có tấm lòng nhân hậu, nên cũng muốn tích chút công đức, bần đạo sẽ cho ngài một cơ hội, không biết Hầu gia có thể đáp ứng hay không?

- Cơ hội gì?

Thuần Dương chậm rãi giơ một cánh tay lên, nói:
- Hầu gia, với những gì mà bần đạo đã được học trong đời, tinh hoa nhất là “Phá Ma chưởng”, nếu như Hầu gia có thể đỡ được ba chưởng của ta mà không bị sao, bần đạo xin cam đoan với ngài, tuyệt không làm thương bất cứ một người Yến quốc nào!

Tống Thế Thanh tức giận nói:
- Thuần Dương, ngươi dám làm càn...!

Mí mắt của Tào Ân liền nhảy lên, lập tức thản nhiên cười nói:
- Quốc sư đã khoan dung độ lượng như vậy, Bổn hầu sẽ iếp ba chưởng của ngươi!

Thuần Dương quốc sư khẽ gật đầu nói:
- Hầu qua quả thật là người có khí chất của người Hoàng gia, bần đạo khâm phục.
Liền quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, nhìn đúng về phía Hàn Mạc, trầm giọng nói:
- Đám ma tà kìa, còn không chịu đi ra.

Trong lòng Hàn Mạc thầm than thở, tên đạo sĩ Thuần Dương này quả nhiên là lợi hại, chỉ e rằng lão đã biết ở đây có mai phục.

Hắn có chút tự tin với bản lĩnh che giấu của mình, tự biết nếu chỉ có mình hắn, thì tên đạo sĩ kia chưa chắc đã phát hiện ra được chỗ ẩn nấp của hắn, thế nhưng đám người Tiêu Mộc vừa rồi dưới cơn thịnh nộ, đã có chút sợ hở, với bản lĩnh của tên cáo già Thuần Dương, phát hiện bên này có mai phục, cũng không phải là chuyện lấy gì làm ngạc nhiên.

Hắn chậm rãi đứng dậy, tay cầm cây Huyết Đồng Côn, chậm rãi đi tới, cười nói:
- Thuần Dương quốc sư, ta vừa mới rời khỏi Khánh quốc, thời gian không bao lâu, không ngờ rằng lại có dịp được hội ngộ, Quốc sư đến là có chuyện gì vậy?

Thuần Dương quốc sư nhìn thấy Hàn Mạc, trong mắt xẹt qua một ánh mắt cực kỳ sắc bén, tất nhiên là không ngờ rằng cái đám người nằm mai phục nơi này lại chính là Hàn Mạc, cầm cây phất trần, một tay hành lễ, nói:
- Hóa ra là Hàn đại tướng quân, bần đạo có lời chào!

Tào Ân nhìn thấy Hàn Mạc, trong lòng lúc này cũng có vẻ kinh ngạc, nhìn thấy Hàn Mạc quay sang phía mình gật đầu, Tào Ân cũng khẽ gật đầu lại.

Hàn Mạc cách Thuần Dương quốc sư chừng mười bước chân thì dừng lại. Đám người Tiếu Mộc cầm theo đại đao đi ở phía sau, đang như những con mãnh hổ đang rình rập đám đạo sĩ, đám người của Tống Thế Thanh nhìn thấy Hàn Mạc đi ra, thì sĩ khí lúc này đã được trấn an rất nhiều.

Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào tên đạo sĩ Thuần Dương, lại cười nói:
- Quốc sư là không ở Thông Thiên quan hộ pháp luyện đan, lại ngàn dặm xa xội đi tới nơi này, không biết là có việc gì?

Thuần Dương quốc sư bình tĩnh nói:
- Hầu gia đồng ý tiếp bần đạo ba chưởng, để diệt ma chướng, bần đạo chỉ có thể tuân theo!

Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Quốc sư, chúng ta đều là những thần tử của Yến quốc, sao có thể trơ mắt nhìn Hầu gia của bổn quốc chịu ba chưởng của nhà ngươi? Ta khuyên Quốc sư hãy dẫn theo đám bộ hạ mau chóng rời khỏi nơi đây, để tránh làm tổn hại hòa khí của hai quốc gia.

Thuần Dương quốc sư lắc đầu nói:
- Những lời bần đạo nói ra như đinh đóng cột, tuyệt đối không nuốt lời, một khi đã xuất chưởng, thì không thể thu hồi lại.

Hàn Mạc thở dài:
- Quốc sư, dù ngài cũng là người có đức cao vọng trọng ở quý quốc, tại sao lại có thể nói những lời không biết xấu hổ như thế được. Nếu như ngài thật sự có bản lĩnh, tại sao lại không tiếp chúng ta ba chưởng? Nếu như ngài có tiếp được chúng ta ba chưởng, thì có thể chứng minh được võ nghệ của Quốc sư quả thật rất phi phàm, chúng ta không phải là đối thủ, chỉ có thể để ngài tùy ý xử trí.

Thuần Dương lắc đầu nói:
- Bần đạo chính là chính đạo, đám người bọn người là ma đạo, từ trước tới nay chính đạo luôn diệt trừ ma đạo, sao có thể để ma đạo xâm nhập được?

Hàn Mạc dơ tay lên, chỉ vào Thuần Dương quốc sư, rồi lắc đầu nói:
- Rõ ràng là ngài đang làm những chuyện đê hèn, thế mà còn dõng dạc hô to cái gọi là chính đạo, ta thật sự khâm phục Quốc sư, chắc có lẽ Quốc sư cũng tu được đạo cho da mặt? Cho nên da mặt của ngài mới dầy như tấm tường thành.

Hắn biết võ nghệ của Thuần Dương lão đạo uyên thâm, một khi đã động thủ, thì chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của lão, thế nhưng với tình thế như tối nay, xảy ra một trận huyết chiến là không thể tránh được, chỉ có thể làm náo loạn tinh thần của Thuần Dương, làm cho lão giận giữ, may ra còn có một hai cơ hội thành công.

Chỉ có điều là tên đạo sĩ Thuần Dương này rất kiên định, thản nhiên nói:
- Bất luận là tu được cái gì, có thể diệt trừ ma đạo, đó mới là chính đạo.

Tào Ân trầm giọng nói:
- Hàn Mạc, không nên nhiều lời. Bổn hầu nếu đã nhận lời chịu ba chưởng của hắn, cũng sẽ không nuốt lời.
Y nhìn về phía Thuần Dương, bình tĩnh nói:
- Thuần Dương, Bổn hầu nếu như có thể chịu được ba chưởng của ngươi, thì ngươi phải thực hiện lời hứa của mình, thả bọn họ đi khỏi.

Thuần Dương xướng lên một tiếng, cao giọng nói:
- Hầu gia yên tâm, bần đạo tuyệt đối không nuốt lời.

Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Ngươi dám làm tổn thương Hầu gia?
Huyết Côn Đồng liền giơ lên, kình phong đột nhiên phát ra.

Thuần Dương lúc này đã giống như một con quỷ, nhằm thẳng về hướng Xương Đức Hầu lao tới, cơ thể của Hàn Mạc cũng đã bắt đầu chuyển động, cả người giống như một con báo săn lao ra, Huyết Côn Đồng từ trên không trung đang nhằm thẳng về hướng Thuần Dương mà nện xuống.

Tốc độ của tên đạo sĩ Thuần Dương cũng rất nhanh, tốc độ của Hàn Mạc cũng không hề thua kém, với uy lực hùng mạnh của côn khí, khí thế quả không tầm thường, tên đạo sĩ Thuần Dương bỗng kêu “a” một tiếng, hiển nhiên là rất kinh ngạc về võ nghệ của Hàn Mạc, liền thấy tay phải của lão đã dơ lên, cây phất trần trong tay lão đã cuộn Huyết Côn Đồng lên trên, trong nháy mắt như có không ít móng vuốt bắt được Huyết Côn Đồng.

Hàn Mạc chỉ cảm thấy kình khí của Huyết Côn Đồng đang bị khuấy động, một kình khí cực kỳ mạnh từ cây Huyết Côn Đồng đang lan truyền tới, Huyết Côn Đồng đang rung lên mãnh liệt.

Kình khí đang lan tràn tới, Hàn Mạc chỉ cảm thấy cây Huyết Đồng Côn ở trong tay phải đang run lên từng hồi, Huyết Đồng Côn trong tay dường như đang muốn bay ra, hắn cắn răng chịu đựng, trong miệng liền hét lên một tiếng, dùng hết khí lực, Huyết Đồng Côn không lùi mà vẫn tiến tới, nhằm thẳng vào người của tên đạo sĩ Thuần Dương mà đâm.

Tên đạo sĩ Thuần Dương vốn tưởng rằng với kình khí của lão có thể hất văng cánh tay của Hàn Mạc ra, nhưng không thể tưởng tượng được rằng cây Đồng Côn trong tay Hàn Mạc không những không bị bay, ngược lại lại đang nhằm về hướng mình tấn công, trong lòng của lão cũng có vài phần kinh ngạc, không thể ngờ rằng Hàn Mạc còn trẻ như vậy, lại có thể chống đỡ được kình khí mà lão xuất ra.

Hơn nữa Đồng Côn mà Hàn Mạc đang tấn công tới, dường như có một uy lực không nhỏ, trong ánh mắt của tên đạo sĩ Thuần Dương dường như sáng lên, trong miệng đột nhiên phát ra một tiếng, như tiếng hạc kêu, Hàn Mạc nghe thấy âm thanh đó, biết là đã có chuyện không hay xảy ra, quả thật là đã thấy cơ thể của tên đạo sĩ Thuần Dương đang to dần lên, Hàn Mạc cũng cảm thấy từ cơ thể của lão đang phát ra một kình khí mãnh liệt, giống như một cơn lốc nơi đầu nguồn, hơn nữa cơn lốc đó đang nhằm thẳng vào mặt của mình bay tới, Hàn Mạc không còn cách tiến lên phía trước, trong lòng thầm nghĩ: “Không biết tên đạo sĩ này đang dùng chiêu thuật gì?”

Tiếng hạc kêu kéo dài, Tào Ân đã thất thanh:
- Hàn Mạc, cẩn thận...!

Hàn Mạc nghe thấy Tào Ân nói như vậy, tay phải đột nhiên rút lại, một kình lực rất mạnh như muốn xé toanh Huyết Đồng Côn, toàn bộ cơ thể liền xoay về phía sau, nghìn cân treo sợi tóc, đã thấy cây phất trần trong tay của tên đạo sĩ Thuần Dương xuất liền hai đường tơ trắng xóa, trông giống như ám khí đang bay ra, nếu không phải là do Tào Ân kịp thời nhắc nhở giúp Hàn Mạc đột nhiên lùi lại phía sau, thì Hàn Mạc rất có thể đã bị trúng hai chưởng này.

Hàn Mạc trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc đã tránh thoát được hai sợi tơ trắng đó, nhưng nhìn thấy hai sợi tơ xẹt qua, một sợi bay thẳng vào một gốc cây đại thụ, sợi khác cũng đánh trúng vào một tảng đá lớn, cái sợi tơ đánh trúng vào tảng đá chỉ trong nháy mắt, chợt nghe thấy tiếng “răng rắc” vang lên, tảng đá lớn không ngờ đã vỡ vụn thành những khối đá nhỏ.

Hàn Mạc trong lòng tức giận, lão đạo này tuy là người xuất gia nhưng tâm địa thật độc ác.

Thuần Dương lão đạo thấy Hàn Mạc tránh thoát, cũng không tiếp tục đánh về phía Hàn Mạc, thân hình tựa như làn gió bay về phía Tào Ân, tay trái đánh ra một chưởng, tốc độ như điện, nhằm thẳng vào ngực Tào Ân, Tào Ân bị đánh trúng chưởng này lập tức thối lui về phía sau bảy tám bước, thân hình lảo đảo, “hộc”, miệng thổ huyết. Tống Thế Thanh liền bước lên đỡ, có ai ngờ Thuần Dương Chân Nhân đã lại đuổi kịp, tung phất trần, đánh vào người Tống Thế Thanh, Tống Thế Thanh cả người bay lên, chưởng của Thuần Dương cũng kịp đánh tới người Tào Ân, Tào Ân lúc này rốt cuộc không chịu nổi, thân hình bay vọt lên, đập mạnh xuống đất.

Tiếu Mộc và võ sĩ nước Yến kinh hãi, bất chấp nhóm đạo sĩ này đang khống chế đồng bọn, huy đao xông về phía Thuần Dương. Hàn Mạc cũng xoay người, không nói hai lời, khởi động ám tiễn trong tay áo, mấy đạo hàn tinh nhắm thẳng về phía Thuần Dương lão đạo từ phía sau.

Số hàn tinh này vừa nhanh vừa mạnh, Thuần Dương lão đạo cơ bản đang định xuất chiêu thứ ba về phía Tào Ân cảm giác phía sau có kình phong úp tới, cũng không quay đầu lại, chỉ vung phất trần về phía sau, số hàn tinh trên quả thực đã bị cuốn gọn vào bên trong phất trần.

Thấy lão đạo ra tay hiểm ác, nhìn sơ qua cả công lực lẫn sự tinh diệu của võ công, Hàn Mạc đều âm thầm kinh hãi, lại thấy vươn tay về phía hướng Tào Ân, liền biết đây chính là chưởng thứ ba, giật cả mình, người như con báo, cầm theo Huyết Đồng Côn tiến lên lớn tiếng quát:
- Không được động thủ!

Chỉ có điều đang ở một khoảng cách khá xa, mà Thuần Dương lão đạo kia đã cố ý đẩy Tào Ân vào chỗ chết, lúc này muốn theo Thuần Dương lão đạo cứu Tào Ân là việc tuyệt đối không thể. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK