Hai cung thủ theo dấu vết Hàn Mạc để lại, tức tốc leo lên đỉnh núi. Leo lên đến lưng núi thì nhìn thấy Mạc Tư Viễn tội nghiệp, máu trên đầu đã khô đen, giáp ngoài bị lột mất. Hai cung thủ nhìn thấy Mạc Tư Viễn ra nông nổi thế thì đều thất kinh, đưa ngón tay thăm dò hơi thở, phát hiện người đã chết từ lâu. Trong lòng vừa sợ, vừa lo cho Hàn Mạc, lại tiếp tục trèo nhanh lên đỉnh núi.
Các binh sĩ trèo lên núi, ngửi thấy mùi tanh phảng phất trong gió núi, càng thêm kinh hãi, đoán chừng trên núi nhất định xảy ra chuyện lớn. Lập tức, tất cả nhìn thấy ánh lửa sáng một góc trời phía trên đỉnh núi, lửa bốc ngùn ngụt như che lấp cả bầu trời. Ập lên đỉnh núi, chỉ thấy cánh cửa chùa mở toang, trước cửa một tên người bê bết máu đang kêu gào:
- Chúng ta …chúng ta bị mai phục!
Trong số kỵ binh có người nhận ra đó là Vi Ly, vội hỏi:
- Mộ Dung đại nhân đâu rồi ?
- Đại nhân…!
Vai trái của Vi Ly rõ ràng là đã bị chém một đao, máu đang túa ra chảy xuống cánh tay, nét mặt bi phẫn khôn cùng:
- Chúng ta bị Hắc kỳ nước Ngụy phục kích …đại nhân… đại nhân bị hại rồi!
Binh sĩ xông vào trong viện, chỉ thấy đại điện nằm trong biển lửa, đám lửa đã lan ra các phòng ở hai bên. Trong viện la liệt xác chết, có người đang tựa gốc bồ đề tơ vàng thở hổn hển, trên người cũng thương lỗ chỗ, giáp phục đã bị cởi phăng. Chính là Hàn Mạc.
- Hàn Hộ quân úy!
Các cung thủ đều ập lên bảo vệ Hàn Mạc.
Hạc Mạc xua tay nói:
- Ta không sao, mau đem thi thể Mộ Dung đại nhân và Tằng hiệu úy đi khỏi, nơi này… nơi này lửa cháy ngút trời, sắp đổ xuống tới nơi rồi, mau xuống núi!
Chính điện đã phát ra tiếng răng rắc, các tướng sĩ không dám nói thêm. Tuy không biết đầu đuôi chuyện trong viện, nhưng nghe thế thì lập tức tiến lên cõng Tằng Khánh, cầm cả cánh tay bị chặt, gấp rút xuống núi.
Mộ Dung Hạc đầu lìa khỏi thân, trong giây lát không ai đủ can đảm cõng đi, cuối cùng cũng có một binh sĩ lấy hết dũng khí cõng thi thể đi, một tên khác dùng áo bọc lấy đầu, rầm rập chạy xuống núi.
Hàn Mạc và Vi Ly cũng vứt bỏ binh khí rời đi, xuống đến chân núi, ngoái đầu nhìn lại Nguyệt Quang tự, đám lửa đã ngốn hết ngôi chùa, đang lan ra cây cối sung quanh.
Đêm khuya gió nổi, lửa càng thêm mạnh, điên cuồng thiêu đốt.
Các tướng sĩ nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi vô cùng kinh sợ.
Có người hỏi Hàn Mạc:
- Đại nhân, trên núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Mạc vô cùng bi phẫn, quắt mắt nhìn đỉnh núi:
- Một lũ giặc gian xảo, ta…
Hắn thở một hơi đau đớn, nét mặt bi thống, các cung thủ bên cạnh vội khuyên:
- Đại nhân không sao là tốt rồi, đại nhân, trên đùi ngài có vết thương.
Trên đùi Hàn Mạc đúng là có một vết đao chém, nhưng không hề nguy kịch, liền có binh sĩ chạy đến băng bó giúp.
Vi Ly đứng bên đã trợn mắt nói:
- Ta và Tằng hiệu úy theo đại nhân của chúng ta lên núi, vừa lúc gặp phải Hàn đại nhân đang bị bọn giặc vây lấy. Mộ Dung đại nhân vội lệnh hai ta xông vô trợ giúp. Bọn giặc cỏ đó lại có kẻ trà trộn trong đám sư tăng, bất thình lình giở võ công ra đánh chúng ta. Mộ Dung đại nhân và Tằng hiệu úy đã không may hy sinh. Hàn Mạc đại nhân cũng bị thương. May mà cuối cùng giết được chúng. Lại có một tên đánh đổ giá nến trong chùa gây cháy!
Những người có mặt đều biết, Vi Ly vốn là tâm phúc của Mộ Dung Hạc, gã đã nói thế thì chắc hẳn là sự thật. Có người chửi:
- Tụi giặc cỏ này, đúng là gan to hơn trời mà. Ta phải băm chúng trăm ngàn đao mới hả dạ.
Hàn Mạc thở dài:
- Mộ Dung đại nhân, thật là dũng tướng, trước lúc ra đi, còn gắng sức chém chết hai tên giặc, vũ dũng phi phàm, đáng ca ngợi đáng khóc thương thay! Tằng hiệu úy cũng giết được một tên, nếu không có Mộ Dung đại nhân và Tằng hiệu úy, chúng ta cũng khó mà sống sót!
Hắn lắc lắc đầu, trông bi thảm khôn xiết.
Chỉnh đốn lại đội ngũ, binh sĩ Báo đột doanh đem theo hai thi thể, tức tốc lên đường trở lại kinh thành.
Một Hộ quân tham lĩnh chết, đây không phải là một việc nhỏ.
Tiêu thái sư đã cao niên, hơn nữa suy nghĩ quá nhiều việc, hôm nào cũng ngủ rất muộn. Mỗi lần trước khi ngủ lão đều phải uống một chén trà nhân sâm để bổ sung nguyên khí.
Trời chưa sáng, Tiêu thái sư vừa chợp mắt không được bao lâu, thì bỗng nghe tiếng gọi cửa gấp của Tiêu Hoài Kim ở bên ngoài:
- Cha ơi, có việc không lành rồi!
Tiêu thái sư mở mắt, rất bình tĩnh. Trong lòng lão, giữa con trai trưởng và con trai nhỏ, khoảng cách thật quá xa. Có một điểm quan trọng là, Tiêu Hoài Kim không thể nào có cái trấn tĩnh của Tiêu Hoài Ngọc.
Tiêu Hoài Ngọc là loại người cho dù trời có sập trước mặt cũng không hề nao núng, gió bão không lay, vững chãi như Thái sơn.
Còn tính cách của Tiêu Hoài Kim cứ hễ gặp việc là hoảng hốt, điều này cũng làm Tiêu thái sư rất không hài lòng. Chỉ cảm thấy đứa con trai lớn này là thứ không thể làm nên việc lớn được.
Lão nghĩ không có việc gì đến nỗi phải đánh thức lão lúc mờ sáng thế này. Nhưng lúc Tiêu Hoài Kim đem tin tức nói cho lão biết, lão thái sư há hốc mồm, không thể dám tin.
- Mộ Dung Hạc chết rồi?
Tiêu thái sư vẫn không thể tin được, thất thần nhìn Tiêu Hoài Kim, còn Tiêu Hoài Kim khẳng định thêm lần nữa:
- Thi thể đã đem về Báo đột doanh, đã báo cho hình bộ, hình bộ phái người đến Báo đột doanh ngay trong đêm. Khánh Chi phái người đến báo tin!
Khánh Chi chính là hình bộ thượng thư Hạ Khánh Chi, người này biết rõ mối quan hệ của Mộ Dung Hạc và Tiêu gia, cho nên sau khi xác thực, lập tức phái người đến bẩm báo.
Tầm quan trọng trọng và ý nghĩa chiến lược của Mộ Dung Hạc đối với Tiêu gia không phải nói cũng biết, đó là nhân vật duy nhất có thể giúp Tiêu gia gây ảnh hưởng trong Ngự lâm quân. Tiêu thái sư bỏ qua mọi khuyết điểm về tính cách của Mộ Dung Hạc, chỉ chú ý đến tác dụng to lớn của Mộ Dung Hạc đối với Tiêu gia.
Vậy mà con người Tiêu gia dành bao tâm sức đào tạo này, chết đột ngột như thế này, làm sao Tiêu thái sư khỏi lo lắng.
Trong con ngươi của Tiêu thái sư có sắc thái lạ thường, tuy rằng rất bất ngờ, nhưng dù gì lão cũng là người dạn dày phong ba, từ từ ngồi xuống bên bàn, nhăn mày. Trong phòng trở nên vắng vẻ yên tĩnh đến rợn người.
- Chết như thế nào?
Rất lâu sau, thái sư mới chậm rãi hỏi
Tiêu Hoài Kim cẩn thận đáp lời:
- Khánh Chi chỉ nói là đầu thân lìa nhau, còn chi tiết thì vẫn chưa báo về.
- Đầu thân lìa nhau!
Khóe miệng Tiêu thái sư giật giật, trong mắt có ánh sáng u ám:
- Mộ Dung Hạc à Mộ Dung Hạc! bao nhiêu tâm huyết của lão phu đã bị ngươi đổ xuống sông biển rồi!
- Có điều…!
Tiêu Hoài Kim nhìn Tiêu thái sư, nói nhỏ:
- Nghe nói con trai của Hàn Huyền Xương là Hàn Mạc cũng dính líu đến việc này. Lúc Mộ Dung Hạc chết, Hạc Mạc có ở hiện trường!
Nết sắc lạnh trong mắt Tiêu thái sư càng rõ:
- Hàn Mạc?
- Thưa vâng!
Tiêu Thái sư nhắm mắt, rất lâu, mới mở mắt ra nói:
- Nói với Khánh Chi, vụ này phải tra xét tường tận. Mộ Dung Hạc chết, mười phần thì có ba phần là chết trong tay thằng ôn con đó!
- Cha, Hàn Mạc hắn có to gan đến mức đó không ?
Tiêu Hoài Kim nói vẻ hồ nghi:
- Giết hại mệnh quan triều đình chưa nói, lẽ nào Hàn Mạc không biết, Mộ Dung Hạc không chỉ là người của Tiêu gia chúng ta, còn là người của Tú công chúa? Đến Hàn Huyền Đạo và Hàn Huyền Xương còn chưa dám động vào, Hàn Mạc thì có mấy cái gan chứ?
- Trâu nghé không biết sợ cọp.
Tiêu thái sư nói:
- Việc Hàn Huyền Đạo không dám làm, Hàn Mạc chưa chắc đã không dám làm.
Dừng lại một hồi, lại nói tiếp:
- Ta thì lại muốn biết, Hàn Mạc sao lại có cơ hội giết Mộ Dung Hạc. Thằng khốn đó tuy ít tuổi, nhưng không phải là loại làm việc thiếu suy nghĩ, một khi hắn đã động thủ, thì nhất định phải chọn thời cơ chín muồi nhất.
Ngước đầu lên, nói với Hoài Kim:
- Dặn dò Khánh Chi, vụ này không phải nhỏ, quyết không thể bỏ qua một dấu vết nhỏ nào, dù không phải do Hàn Mạc làm, cũng phải làm cho Hình bộ có cớ lột da hắn ra.
Tiêu Hoài Kim thi lễ rồi lui ra.
Tiêu thái sư lê bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, bên ngoài cữa những cành ba tiêu lắc lư trong gió, giống như những oan hồn đang nhảy múa.
Lão nhìn chăm chăm vào cái cây ba tiêu như oan hồn ấy, hồi lâu sau mới dằn giọng nói hai chữ:
- Hàn…Mạc…!!
Trong lều của đội kỵ binh Báo đột doanh, thi thể của Mộ Dung Hạc và Tằng Khánh đặt nằm trên đất. Hàn Mạc cùng với các tướng sĩ đều đang đứng ở bên ngoài.
Mộ Dung Hạc nếu chết nơi chiến trường, sau khi chết sẽ do Binh bộ xử lý. Nhưng lần này là xuất thành đi vây bắt giặc cỏ, nói đúng hơn là vì thực chiến diễn binh, trong lúc diễn binh xảy ra án mạng, Hình bộ đương nhiên có nghĩa vụ và quyền nhúng tay vào. Hàn Mạc cũng hiểu được điều này, cho nên sau khi vào thành, lập tức cho người đi báo Hình bộ.
Hình bộ ban đêm cũng có người trực gác, nghe tin báo Hộ quân tham lĩnh của Báo đột doanh bị giết, ngoài ra còn có thêm một hiệu úy. Người chết không phải là hạng mèo mã gà đồng, ai ai đều biết Mộ Dung Hạc có quan hệ thế nào với Tiêu thái sư. Đúng lúc đó người trực đêm lại chính là người của Khánh Chi, cho nên ngay trong đêm đến ngay phủ Hình bộ Thương thư cấp báo.
Hạ Khánh Chi đương nhiên biết tầm quan trọng của Mộ Dung Hạc đối với Tiêu thái sư. Được tin thì bỏ ngủ, mang theo hơn mười nhân viên hình bộ đến Báo đột doanh khám nghiệm thi thể, xác định nguyên nhân chết. Nhìn thấy xác Mộ Dung Hạc, lại phái người đưa tin đến ngay phủ thái sư.
Các tướng sĩ trong kỵ binh biết tin Mộ Dung Hạc bị giết hại, kẻ mừng người lo, có điều quân quy nghiêm cẩn, không dám đến xem. Tuy vậy trong lòng nhất định không khỏi than vãn.
Hàn Mạc và đám người đứng trong đêm sương chờ đợi.
Nhìn lên vầng trăng trên không, Hàn Mạc thấy bình tĩnh lại. Tây hoa thính làm việc gọn gàng kín đáo, lại phóng thỏa thiêu rụi Nguyệt Quang tự như thế, cứ cho là có dấu vết gì chưa chú ý dọn dẹp cũng đã bị lửa cho ra tro rồi .
Một tràng tiếng vó ngựa vang lên, đám người nhìn về phía hướng tiếng động, chỉ thấy hơn mười người cưỡi trên lưng ngựa phi tới, phần lớn đều mang giáp phục, nhưng người đi đầu thì lại mặc áo bông.
Ngựa dừng lại, Hàn Mạc lập tức nhận ra, người mặc áo bông ấy chính là Chỉ huy sứ của Báo đột doanh, Ngạc Thanh Lôn. Ngạc Thanh Lôn sức khỏe không được tốt, không ngờ lúc này lại không màng đêm hôm chạy đến.
Theo sao ông ta, ba Hộ quân tham lĩnh , trong đó có Đột Thiện, cùng với vài hiệu úy đứng giữa những kỵ binh, tất cả đang đi tới. Đột Thiện là người đầu tiên xuống ngựa, tiến lên đỡ Ngạc Thanh Lôn xuống ngựa.
Hàn Mạc cùng mọi người tiến lên nghênh đón, quỳ trên một gối, đồng thanh hô:
- Tham kiến Chỉ huy sứ đại nhân!
Ngạc Thanh Lôn gần đây hiếm khi đến Báo đột doanh, nhưng cái uy của ông ta không đâu không tồn tại. Các tướng sĩ thấy ông đến lúc đêm hôm, đều thấy lạ lẫm. Ai nấy đều ánh lên trong mắt vẻ kính trọng!
Cửa lều vén lên, Khánh Chi ở trong trại hình như đã nghe động tĩnh bên ngoài, chạy ra nhìn thấy Ngạc Thanh Lôn, lập tức chắp tay nói:
- Lão tướng quân đêm khuya ghé đến, thật là quấy rầy giấc ngủ của tướng quân rồi, xin lỗi, xin lỗi!
Ngạc Thanh Lôn ho mấy tiếng, lấy từ trong tay áo ra mảnh khăn lau khóe miệng, rồi mới chắp tay đáp lễ:
- Ta tiếp được tin, nên mới đến xem thế nào. Hạ đại nhân đã điều tra được gì chưa?
Hạ Khánh Chi hình như có liếc sang phía Hàn Mạc một cái, nói:
- Lão tướng quân xin đừng nóng vội, Mộ Dung tham lĩnh….
Ngạc Thanh Lôn lại họ một trận, đợi dứt ho, mới nói:
- Lão phu nghe nói Mộ Dung vì liều mình bắt giặt mà chết. Dũng sĩ của Báo đột doanh chết oanh liệt thế này, thật không mất mặt .
Lại ho một trận nữa, thân người run lên. Trong mắt các tướng sĩ đều hiện lên vẻ ái ngại. Hàn Mạc nhìn thấy thì thầm thêm kính phục vị chỉ huy sứ già này, chỉ cảm thấy nếu được quan tâm như thế thì đời này sống không phí.
Hạ Khánh Chi gật đầu nói:
- Lão tướng quân nói phải, có điều việc này còn phải điều tra chi tiết hơn, phải đến Nguyệt Quang tự xem xét một chuyến, xem kĩ hiện trường. Hình bộ nếu tùy tiện ra kết luận, chỉ e bất kính với Mộ Dung tham lĩnh!
Ngạc Thanh Lôn khẽ gật đầu, nhìn sang Hàn Mạc nói:
- Hàn hộ quan úy, ngươi cũng ở hiện trường Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK