Mục lục
[Dịch] Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt Hàn Huyền Đạo đột nhiên lóe lên, nhìn chằm chằm vào Hàn Huyền Xương. Hàn Huyền Xương vẫn rất bình tĩnh nhìn lại. Hai huynh đệ bốn mắt nhìn nhau, không hề chớp.

Một lúc sau, Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Tam đệ, ngươi hôm nay muốn biết cái gì?

- Đại ca, ta muốn biết thì rất nhiều.
Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:
- Nhưng điều ta muốn hỏi đại ca đầu tiên là Hàn Huyền Xương ta có còn là người của Hàn gia không?

- Đệ đương nhiên là phải rồi.

- Nếu vậy vì sao huynh có rất nhiều việc giấu ta?
Hàn Huyền Xương lục vấn:
- Nếu ta là con cháu Hàn gia, vì sao rất nhiều chuyện phải gạt ta?

- Giấu diếm đệ chuyện gì?
Hàn Huyền Đạo thản nhiên hỏi.

- Cô nương kia là ai?
Hàn Huyền Xương hỏi.
- Lúc trước nàng ta không hiểu vì sao lại xuất hiện ở Đông Hải, đại bá bảo ta không nên hỏi nhiều, ta cũng không dám hỏi. Nhưng hiện giờ có nhiều chuyện ta nghĩ không ra. Cho nên ta muốn biết, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện ta không rõ?
Ông ta nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch:
- Tô gia binh biến, phái người đến các quận bắt cóc trưởng lão các gia tộc làm con tin. Chỉ riêng Đông Hải, đại bá hơn mười mấy năm không ra biển, bỗng nhiên đem trưởng lão toàn tộc lên thuyền. Chẳng lẽ chuyện này là trùng hợp ngẫu nhiên?

Hàn Huyền Đạo trầm mặc một lúc, mới nói:
- Tối nay là giao thừa, uống rượu đi, cần gì biết nhiều.

- Vì sao?
Hàn Huyền Xương nhíu mày:
- Chẳng lẽ có nhiều chuyện ta không có tư cách để biết?

- Không phải không có tư cách.
Hàn Huyền Đạo đứng dậy, thản nhiên nói:
- Có một số việc, đến khi biết thì sẽ biết. Lão tam, ngươi là Thượng thư, một số việc cho dù không nói thì rồi ngươi cũng sẽ biết thôi.
Ông ta nâng tay lên day day huyệt Thái Dương, chậm rãi:
- Đêm nay oi bức quá. Ngày mai lại có việc quan trọng. Lễ Bộ cũng nên chuẩn bị tốt kỳ thi Kinh đầu xuân. Nghe nói, lần này thí sinh vào thi Kinh có không ít nhân tài, đệ trước đó nên điều tra đôi chút thông tin, nếu là thực học, thì cũng cần chú trọng.

Hàn Huyền Xương còn muốn hỏi thêm, nhưng rồi bất đắc dĩ im lặng, chỉ cầm bầu rượu lên, độc ẩm.

Hàn Huyền Đạo chắp tay sau lưng, nhìn Hàn Huyền Xương ngồi uống rượu một mình, sau một lúc không nói chuyện, đã thấy uống cạn bầu rượu, đang định lấy bầu khác uống tiếp, Hàn Huyền Đạo đã trầm giọng trách mắng:
- Đừng uống nữa!
Rồi gọi:
- Ẩn bá, đưa Tam lão gia hồi phủ.

Hàn Ẩn giống như bóng ma từ bên cạnh bước ra, tiến lên nâng Hàn Huyền Xương dậy. Hàn Huyền Xương gạt ra, đứng dậy, thản nhiên nói:
- Tưởng ta say sao? Ta cả đời này có nhiều lúc hồ đồ, nhưng thời điểm tỉnh táo cũng không ít.
Cũng không nói thêm, không nhìn Hàn Huyền Đạo, sửa sang y phục, liền ra cửa.

Chưa đến cửa, đã thấy ngoài cửa một người hớt hải chạy vội vào, là Hàn Thanh. Vừa nhìn thấy Hàn Huyền Xương, đã bước nhanh lên, nói:
- Lão gia, có chuyện rồi…

Hàn Huyền Xương cau mày:
- Chuyện gì?

Hàn Thanh lau mồ hôi:
- Phu nhân dẫn Thiếu phu nhân trên đường phố xem hoa, bị tấn công..

- Cái gì?
Hàn Huyền Xương kinh đảm ôm lấy cánh tay của Hàn Thanh, lớn tiếng hỏi:
- Tóm lại đã xảy ra chuyện gì? Có ai bị thương không?

Hàn Huyền Đạo cũng đã bước nhanh tới, sắc mặt âm trầm:
- Kẻ nào ra tay? Có bắt được hung thủ không?

Hàn Thanh vội đáp:
- Đại lão gia, lão gia, bọn họ không việc gì, chỉ là bị kinh hoảng một phen. Hung thủ đã bị bắt… là… là người của Tiêu gia.

- Người của Tiêu gia?
Hàn Huyền Đạo ánh mắt chuyển từ giận sang vui, hiện lên hào quang:
- Không được nói bậy, có thật là người của Tiêu gia không?

Hàn Thanh gật đầu nói:
- Phu nhân và Thiếu phu nhân dẫn theo sáu hộ vệ, tiểu nhân lo lắng có chuyện bất trắc nên chính mình dẫn thêm mười người đi theo. Lúc mọi người đang xem hoa đăng, tiểu nhân nhìn thấy Tiêu Minh Đương cũng có mặt ở đó, liền đề phòng hắn. Tiêu Minh Đường nhìn thấy người của Hàn gia, liền kêu một thủ hạ lại thì thầm. Tiểu nhân biết bọn họ không có ý tốt, liền chen qua đám đông xông lên…
Nói đến đây, cổ họng Hàn Thanh khô khốc, Hàn Ẩn rót cho hắn chén rượu, hắn uống một hơi cạn sạch, mềm mềm môi, mới nói tiếp:
- Tên kia cố ý trà trộn vào đám đông, đi sát vào Phu nhân và Thiếu phu nhân, nhóm của tiểu nhân âm thầm đi theo bọn họ, bọn họ đúng là không hề phát hiện ra. Nên khi một tên vung tay đâm Phu nhân, tên kia đánh vào bụng Thiếu phu nhân chúng tiểu nhân lập tức ra tay, bắt ngay tại trận. Tiêu Minh Đường thấy tình thế không ổn định bỏ trốn, tiểu nhân lập tức dẫn người bắt lại…

Hàn Huyền Đạo cười lạnh:
- Tiêu thái sư đa mưu túc trí, Tiêu Hoài Ngọc hữu dũng vô song, Tiêu Vạn Trường có nhu có cương, nhưng Tiêu gia lại nảy nòi ra hai cha con Tiêu Hoài Kim cực kỳ ngu xuẩn. Tiêu Minh Đường này không ngờ lại là điểm yếu của Tiêu gia.
Ông ta nhìn Hàn Huyền Xương, chậm rãi nói:
- Đệ không sai, Tiêu thái sư chết, mặc kệ Hàn gia chúng ta có liên quan hay không, Tiêu gia nhất định có người vì kiềm chế không được mà sinh ra sai lầm. Tiêu Minh Đường… haha… ta thật không ngờ, ngươi lại ngu xuẩn như vậy. Tuy nhiên, nói gì thì nói, có một người như vậy cũng không hẳn là không tốt.

Hàn Huyền Xương không đáp lời, vội vàng đi về phủ.

Hàn Thanh đang định đi theo, Hàn Huyền Đạo đã gọi lại hỏi:
- Tiêu Minh Đường bị giam ở đâu?

- Bẩm đại lão gia, Tiêu Minh Đường và thuộc hạ bị nhốt ở trong cùng một phòng.
Hàn Thanh khom người nói:
- Chờ xem Đại lão gia xử trí thế nào?

Hiện giờ Hàn gia cực thịnh, Tiêu gia suy yếu, chuyện này người trong Hàn tộc không ai không cảm nhận được. Tiêu đại thế gia dám ở trên đường tấn công người nhà Hàn tộc, Hành Thanh vốn đã được Hàn Mạc nhắc nhở, ở kinh thành, nhiệm vụ trọng yếu là bảo vệ người nhà của hắn, cho nên gặp tình huống này lập tức đem trói Tiêu Minh Đường và đám người liên quan lại.

Hàn Huyền Đạo vuốt cằm nói:
- Làm không tồi.
Trầm ngâm một lát, nói tiếp:
- Hàn Thanh, ngươi dẫn người đưa bọn họ đến nha môn Đại Lý tự, nhớ kỹ, không đưa đến Hình bộ, trực tiếp giao cho người của Đại Lý tự. Sau đó, cho người đến phủ Hồ đại nhân, nói rõ ngọn nguồn, nhất định phải nói Hàn phu nhân bị chấn kinh, thiếu chút nữa, bị người của Tiêu Minh Đường đâm chết, để y ngay tối nay tức tốc đến nha môn phá án.

Hàn Thanh lập tức nói:
- Tiểu nhân đi làm ngay.


- Lão gia, không thể tưởng được Tiêu gia lại nhanh bộc lộ sơ hở như vậy.
Hàn Ẩn hạ giọng nói.

Hàn Huyền Đạo cười lạnh:
- Tiêu gia cũng là ở cuối con đường rồi.
Dừng một chút, liền dặn dò:
- Ẩn bá, ngươi tự mình đi phủ Thượng thư bộ Binh một chuyến, đem việc này kể cho Phạm đại nhân. Nhớ kỹ, phải nói thật gay gắt vào. Tiêu Minh Đường chính là thủ hạ, con gái ông ta suýt chút nữa thì mất hai mạng.

Hàn Ẩn gật đầu:
- Lão nô hiểu.

Hàn Huyền Đạo trở lại phòng ngồi xuống, rót một chén rượu, uống một ngụm, thấy Hàn Ẩn định đi, liền gọi:
- Ẩn bá, ngươi nói, Hồ Tuyết Tân và Phạm Vân Ngạo biết việc này, thái độ sẽ thế nào?

Hàn Ẩn ngẫm nghĩ một chút mới hạ giọng:
- Tiêu thái sư đã chết, Tiêu Hoài Ngọc còn sống hay không, chưa rõ, trụ cột Tiêu gia đã sập, hiện giờ tình cảnh đã như lá mùa thu. Hàn phu nhân là em ruột Hồ đại nhân, Thiếu phu nhân là thiên kim tiểu thư của Phạm đại nhân, lúc này Tiêu Minh Đường chĩa mũi đao vào hai người bọn họ, Hàn gia ta cố nhiên phẫn nỗ, nhưng Hồ gia và Phạm gia nếu biết tin tất cũng vô cùng phẫn nộ. Tiêu Minh Đường bị giam vào Đại Lý tự, Hồ đại nhân đích thân chủ trì, muốn ra được e rằng cực khó. Mà Phạm đại nhân lần này chắc chắn cũng sẽ ra tay với Tiêu gia.

Hàn Huyền Đạo cười nói:
- Lão già này cũng rất hiểu chuyện.
Ông ta lập tức nghiêm nét mặt:
- Tiêu Vạn Trường có chút quyền mưu, có thể kiềm chế được. Nhưng Tiêu Hoài Kim sẽ không ngồi yên xem con mình bị xử tội.

- Xét tính tình của Tiêu Hoài Kim, tới nông nỗi này, có lẽ sẽ không nhẫn được.
Hàn Ẩn hạ giọng:
- Hắn nhất định sẽ gây ra tai họa.

- Không sai!
Hàn Huyền Đạo cười lạnh:
- Trừ phi hắn trơ mắt nhìn con mình bị xử tử, nếu không… Tiêu gia bại bởi lần này.
Dừng một chút, thở dài:
- Tiêu hồ ly cả đời cẩn thận, cuối cùng, lại đi một nước cờ dở.

Hàn Ẩn hỏi:
- Lão gia là nói chuyện lão từ quan?

Hàn Huyền Đạo gật đầu:
- Lão từ quan quy ẩn, bề ngoài thì có vẻ như thỏa hiệp với Hàn gia, kỳ thực là muốn trốn ở sau màn mà thôi. Ở trong triều, lão đứng ngoài sáng, nhưng quy ẩn rồi, thì ở trong tối. Lão muốn tung hỏa mù, khiến ta nhầm tưởng rằng lão khiêm cung, nhún nhường, nhưng thực chất, lão cáo già này muốn bảo tồn thực lực Tiêu gia, chờ ngày quật khởi.

- Lão gia cơ trí đã thấy hết.
Hàn Ẩn khen.

-Không thể không thừa nhận lão cáo già này rất âm hiểm.
Hàn Huyền Đạo cười lạnh:
- Từ đầu, ra cũng nghĩ lão nhận thua, nhưng lão đã sơ suất ở chuyện kết thông gia. Tiêu Linh Chỉ chạy lên Tây Bắc, có thể nói đây là mầm tai họa lão định gieo rắc trong Hàn tộc.

Hàn Ản nhíu mày, trầm mặc một lát, mới thấp giọng:
- Lão gia, việc này… dẫu sao cũng rất phiền toái. Nếu bị Đại thiếu gia biết Tiêu Linh Chỉ theo Ngũ thiếu gia trốn lên Tây Bắc, chỉ sợ…

- Ngươi lo lắng bọn họ sẽ xuất hiện mâu thuẫn?
Hàn Huyền Đạo liếc Hàn Ẩn, rồi lắc đầu:
- Đều là con cháu Hàn gia, có một số việc, nói với nhau một câu, lo gì không thể giải quyết…

Hàn Ẩn hơi vuốt cằm.



Yến lịch, năm Bình Quang thứ 10, đêm giao thừa đèn hoa rực rỡ, cũng không có mấy người biết, Đại thiếu gia Tiêu Minh Đường bị đưa vào nha môn Đại Lý tự, hơn nữa sau khi bị giải đến nha môn, Đại Lý tự khanh Hồ Tuyết Tân lập tức tống vào đại lao tệ hại nhất. Mười người một phòng. Đại Lý tự nha sai theo lệnh Hồ Tuyết Tân, ra hiệu cho đám phạm nhân nhốt cùng phòng, khiến trong đêm giao thừa đèn hoa rực rỡ, khi mà dân chúng thành Yến Kinh chìm đắm trong bầu không khí hoan ca, thì Đại thiếu gia Tiêu Minh Đường ở trong lao tù phải chịu đựng sự xâm hại và ngược đãi nghiêm trọng.

Mây đen đã bao phỉ lên đầu Tiêu tộc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK