Mục lục
[Dịch] Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Long bi thương rít, nó cực kỳ mệt mỏi, đã không có nhiều sức lực. Nó bị hủy toàn thân tu vi, ngàn năm nay ở trong tội nghiệt phế địa nó sống cực kỳ gian khổ, thậm chí có mấy lần trọng thương sắp chết.

Nếu không phải lực thân thể còn giữ lại, nếu không phải nó là tộc nhân của Minh Long tộc, gánh ý chí của lão tổ và Âm Thánh chân giới đày nó đi để lại hậu chiêu thì nó sớm đã chết rồi. Dù sao trong người nó có long cân ngưng tụ toàn thân khí huyết, khiến lực thân thể mạnh mẽ đã bị rút ra. Nó không có long cân giống như rồng biến thành rắn, mất hết tất cả.

Hiện tại nó chỉ có thể phát huy ra cảnh giới nhân tu, thậm chí là vì tộc nhân âm thầm giúp đỡ mới có. Một ngàn năm nay nó giãy dụa trong thống khổ, nó từ bất khuất rơi vào tuyệt vọng.

Lần lượt bỏ chạy, lần lượt cô độc ngửa đầu rít gào, khiến lòng nó tràn ngập điên cuồng cùng thù hận, này điên cuồng không phải đối với Vũ Huyên, thù hận không phải với Man tộc đất Âm Tử mà là Minh Hoàng chân giới, là lão tổ Minh Long tộc của nó.

Nó rõ ràng liều chết mang Vũ Huyên trở về mà rơi vào kết cuộc như vậy, nó rõ ràng trung thành Minh Long tộc nhưng bị rút ra long cân, nó rõ ràng tự hào mình là sinh linh của Minh Hoàng chân giới nhưng lại bị chính Minh Hoàng chân giới phế trừ tu vi.

Nó hận!

Nhưng trừ hận ra nó không còn gì khác, bởi vì tu vi của nó không đủ, có thể so với cảnh giới nhân tu, ở trong Thần Nguyên Phế Địa ngay cả tự bảo vệ mình cũng không đủ, càng vì không còn long cân mà ngàn năm nay nó không cách nào tăng tu vi, cho dù có...cố gắng đến đâu. Chỉ có thể ở trong Thần Nguyên Phế Địa, trong năm tháng tự sinh tự diệt.

Nếu không phải nó là long thân thì có lẽ sẽ đỡ chút, hoặc là còn có thể biến đổi thì sẽ không có kết cuộc như hiện tại. Nhưng nó không thể thay đổi thân hình, bộ dạng Minh Long chật vật của nó ở trong Thần Nguyên Phế Địa đối với nhiều người toàn thân là báu vật.

Thịt của nó khiến người nuốt vào bổ dưỡng thân thể. Vảy của nó có thể ngưng tụ tu vi trở thành áo giáp, thậm chí là tế luyện thành pháp bảo. Máu của nó khô rồi có thể so với tinh thạch. Nội tạng của nó là đại bổ cho tu sĩ. Xương của nó càng quý giá, có thể hóa thành bộ pháp khí cực mạnh. Đặc biệt là não của nó có thể khiến người trong cảm ngộ đạt được thuật minh giới. Thậm chí hồn của nó cũng có tác dụng, bị cường giả luyện hóa, có thể phong ấn trong pháp bảo trở thành khí linh.

Minh Long như vậy, nó lại không có năng lực bảo vệ mình, một ngàn năm còn sống đã là kỳ tích.

Trong một ngàn năm Minh Long nhiều lần muốn chết, từ lúc bắt đầu sợ hãi tuyệt vọng dần chết lặng, thậm chí đến cuối cùng chết hay sống đối với nó không quan trọng. So với đau khổ sống không bằng chết giải thoát.

Nhưng nó luôn nhớ trước khi bị đày thì tộc nhân kia giúp đỡ nó, từng vội nói với nó một câu, sau Hắc Mặc Tinh, thần nguyên tinh hải tồn tại vô số dị địa, có tạo hóa biến mục nát thành thần kỳ. Nếu nói ở Thần Nguyên Phế Địa nơi duy nhất khiến tu vi của nó hồi phục thì chỉ có...Hắc Mặc Tinh!

Cho nên ngàn năm nay nó không ngừng bay đi, là muốn đi Hắc Mặc Tinh, đi thần nguyên tinh hải.

Nhưng tất cả bây giờ thành bọt nước.

Tuy nhiên, sâu trong lòng nó không cam tâm, không cam tâm là dù cho năm tháng trôi qua cũng không thể mang đi chấp niệm. Nó hận Minh Hoàng chân giới, nó phải đi trả thù Minh Hoàng chân giới, nó phải quay về Minh Long tộc chiến thắng Minh Long lão tổ.

Nó còn muốn...lại nhìn chủ nhân nhỏ của mình, nghe cô gọi tên mình.

Nhưng giờ đây nó biết đó là điều không thể, trước không nói nó có thể rời khỏi Thần Nguyên Phế Địa hay không, chỉ tính đến tu sĩ sau lưng đang truy kích thì nó đã chạy không thoát.

Sau lưng tiếng hét không ngừng truyền đến, tiếng hú hét và sát khí bắt chặt nó. Tốc độ của nó vốn không nhanh, người phái sau chân đạp bươm bướm, nó trốn không thoát được.

Ý thức của nó dần mơ hồ, cơ thể đau đớn đã không chia rõ đau ở đâu, dường như toàn thân chỗ nào cũng đau. Máu tràn ngập, bên tai là tiếng tu sĩ hú hét trở thành bùa đòi mạng, đặc biệt là tiếng chuông vang vọng như mang đến cái chết.

Nó còn nhớ là ba ngày trước đi qua một thiên thạch bềnh bồng trên trời sao hơi nghỉ ngơi một chút, không hề lộ ra ác ý. Nhưng nó không ngờ thiên thạch là động phủ của một đám tu sĩ. Khi đám tu sĩ chân đạp bươm bướm xuất hiện thì nó đã định khuất nhục cầu xin để rời đi. Nhưng đổi lấy là liên tục ba ngày truy sát, nó từ ánh mắt khát vọng và hung ác của họ có thể thấy được họ nhận ra nó là một con Minh Long, họ, muốn nuốt sống nó.

Trong những tu sĩ có bốn là chủ vị giới, thậm chí có một người đến cảnh giới trung kỳ vị giới, cho dù Minh Long ở giai đoạn đỉnh cao cũng không đạt đến trình độ đó. Coi như nó ở đất Âm Tử cũng chỉ là viên mãn sơ kỳ vị giới, phối hợp lực thân Minh Long có thể miễn cưỡng đấu với trung kỳ vị giới nhưng không cách nào chiến thắng.

Nhưng cường giả trung kỳ vị giới kia không đích thân truy kích mà là ba tu sĩ sơ kỳ vị giới mang theo gần trăm tu sĩ triển khai truy sát ba ngày với nó.

Thật ra Minh Long cảm giác căn bản không cần gần trăm người, tùy tiện một trong ba sơ kỳ vị giới đều có thể khoảnh khắc giết chết nó, thậm chí trong gần trăm người có hơn phân nữa đều làm được điều này. Nhưng họ không làm vậy mà có vẻ trêu đùa, chỉ truy sát, buộc nó không ngừng bỏ chạy, không ngừng hao phí thể lực. Mãi đến giờ phút này, nó đã dầu hết đèn tắt, bản năng bỏ chạy, mất đi tất cả sức phản kháng.

Bên tai tiếng hú như là cười nhạo, tiếng chuông kêu như hư ảo khiến ý thức của Minh Long càng thêm mơ hồ.

Nơi nó đi qua máu rơi rụng trời sao, đôi mắt mơ hồ tùy thời nhắm chặt, sau lưng nó tiếng rít gào đến gần. Hễ máu nó vẩy ra lập tức có gần trăm tu sĩ lập tức bay ra dùng bình ngọc hứng lấy.

“Ngọc La đại nhân, ý chí của con Minh Long sắp tan biến, lần này săn bắn này cực kỳ thú vị. “

Sau lưng Minh Long gần trăm tu sĩ phát ra tiếng cười, đó là của thanh niên mới hứng máu, cười nói với cô gái dẫn đầu tu sĩ, cổ tay có chuông ngân.

“ Loại Minh Long này ở Minh Hoàng chân giới cực kỳ quý giá, khó thấy con nào ra ngoài, càng đừng nói trong Thần Nguyên Phế Địa. Chắc là nó chọc phải quyền quý Minh Hoàng chân giới cho nên mới bị đày tới đây. “

“ Đúng vậy, tu vi của nó chỉ so được với nhân tu, ba ngày nay chúng ta đều nhìn ra long cân của nó bị rút đi, tương đương với phế vật. “

“Ha ha, cái này mà là Minh Long gì, chẳng qua là một con rắn to thôi. Vẫn là Ngọc La đại nhân cao minh, khiến con rắn nhỏ không ngừng bỏ chạy, để máu vận chuyển, mỗi một giọt có hiệu quả tốt hơn cả cứng rắn rút đi. Thậm chí lấy loại truy sát này buộc ý chí nó tan biến, càng tiện cho đại nhân khống chế, luyện hóa nó trở thành loại pháp khí bay, sau này chúng ta càng tiện ra ngoài hơn. “

Tiếng cười vang vọng, gần trăm tu vi thấy Minh Long ở đằng trước tốc độ đã chậm lại, biết con rồng tới cực hạn rồi. Cô gái đi ở phía trước mọi người vẻ mặt đắc ý, trên cổ tay cái chuông rung lên, mắt chợt lóe nhìn tu sĩ xung quanh. Con rồng này là cô phát hiện, cũng là cô đề ra kế hoạch trêu đùa truy sát, bây giờ xem ra rất hữu hiệu.

“ Lại truy đuổi nửa tiếng nữa thì hồn con Minh Long này cũng nên tan biến. Khi đó lấy bí thuật khiến hồn nó ngưng tụ trong người, vậy thì tra xét sẽ tiện hơn nhiều.” Cô gái mắt lộ hưng phấn nói.

Cô không cần cái gì long huyết, pháp khí, cô để ý là ký ức Minh Long. Từ khi cô sinh ra đã ở Thần Nguyên Phế Địa, rất hướng về bốn chân giới nhưng bên cạnh cô đều là người giống như cô, chưa từng rời khỏi Thần Nguyên Phế Địa. Cô thấy con Minh Long này chắc là bị đày đến đây, vậy thì ký ức trong hồn nó chắc chắn ẩn chứa hình ảnh bên ngoài, đây mới là chỗ làm cô tò mò.

“Thiếu chủ, không thể đùa nữa, phía trước là lãnh địa của Huyền Ý lão quái. Lão tổ từng nói không cho phép chúng ta đi lãnh địa của ngươi khác. “

Trong khi cô gái hưng phấn thì hai người đàn ông trung niên luôn đi theo sau cô trong đó một người lạnh nhạt nói.

Tu vi của hai người đều là sơ kỳ vị giới, giống như cô gái, nhưng cảm giác lại như trải qua cuộc chiến sinh tử, có sát khí tràn ngập.

Mặc dù cô gái không muốn, do dự một lúc nhưng vẫn bất đắc dĩ gật đầu, cổ tay rung, tiếng chuông ngân vang, gần trăm tu sĩ phía sau cô tăng tốc độ, vượt qua Minh Long, bao vây nó.

“ Săn bắn kết thúc, giết con rồng này, nhưng hồn phải để lại cho ta!” Cô gái lạnh lùng nói, trong mắt có hưng phấn cùng tàn nhẫn.

Xung quanh vang tiếng vâng dạ, gần trăm tu vi ai nấy mắt lộ tham lam, Minh Long ở trong mắt họ biến thành đống thịt cho họ nuốt, tài liệu khiến cảnh giới tu vi của họ tăng lên, tất cả tản ra.

Ý chí của Minh Long đã hoàn toàn mơ hồ, nó biết mình sắp chết, dù không cam lòng nhưng...có thể làm sao đây?

Nó cười thảm, nhắm mắt lại. Nhưng khoảnh khắc mắt nó khép thì một thanh âm dịu dàng vang vọng trong linh hồn.

“Tiểu Hoàng... “

Khi thanh âm này vang trong hồn thì người Minh Long chấn động mạnh, chấn động cực kỳ mãnh liệt, thậm chí linh hồn nó cũng rung động theo, ý chí tan rã bỗng đông lại. Như có vô số tiếng sấm vang trong tâm hồn nó, hai chữ Tiểu Hoàng là quý giá nhất sâu trong ký ức nó. Trên đời chỉ có một người gọi nó như vậy, là thiếu nữ tên gọi Vũ Huyên, là chủ nhân nhỏ của Minh Long. Hai chữ này đã hơn một ngàn năm nó không nghe thấy, hai chữ này như thức tỉnh ký ức của nó, khiến Minh Long run rẩy, mắt chảy lệ. Nhưng nó biết hiện tại người gọi tên nó không phải chủ nhân nó mà là một thanh âm quen thuộc khác.

“Tiểu Hoàng... “

Khi tiếng kêu gọi thứ hai vang lên, không phải vọng trong tinh thần Minh Long mà truyền khắp trời sao này, thanh âm nhìn như yếu ớt nhưng khi truyền đến lại khiến trời sao sóng gợn lan tràn kịch liệt, khiến trời sao này như vặn vẹo.

Đặc biệt là gần trăm tu sĩ nhanh chóng đến gần Minh Long, muốn phân giải nó. Thanh âm rơi vào tai họ, hóa thành từng tiếng nổ kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc, đánh vào tinh thần bọn họ, nghiền nát đầu óc, trực tiếp tan vỡ linh hồn họ.

Miệng mũi chảy máu!

Gần trăm tu sĩ đều là miệng mũi chảy máu, đôi mắt họ tan rã, chớp mắt mất đi tất cả tia sáng, thành máu loãng chảy xuống. Bươm bướm dưới thân họ phát ra tiếng hét thê lương, tạc nổ thành thịt khối.

Thân hình gần trăm tu sĩ như bị lực lượng nghiền nát, dạt ra sau, ở giữa không trung hộc máu, chết hết!

Tất cả đều vì một câu Tiểu Hoàng tạo thành!

Hai chữ, tiêu diệt gần trăm tu sĩ, mặc dù bên trong không có vị giới, cao nhất chỉ là thiên tu, nhưng có thể làm được điều này cũng đủ cho tất cả người chính mắt thấy phải rung động.

Tùy theo gần trăm tu sĩ chết đi, thân hình bắn ngược vỡ vụn hóa thành từng mảnh thịt, khiến mùi máu tràn ngập bốn phía, khiến cô gái tay đeo vòng chuông mặt trắng bệch, khiến hai người đàn ông trung niên sau lưng cô biểu tình nghiêm túc chưa từng có, trong mắt lộ ra hoảng sợ, thậm chí trán toát mồ hôi lạnh vì căng thẳng.

“Tiểu Hoàng... “

Tiếng thứ ba khoảnh khắc truyền ra rõ ràng từ hư vô phía xa, rơi vào tai Minh Long, rơi vào tai cô gái và hai người đàn ông sau lưng cô.

Khi thanh âm vang lên thì Minh Long mở mắt ra, nó thấy trong không gian phía xa có một người đi tới.

Áo trắng, tóc xám, từng bước một dần đến gần. Khuôn mặt điển trai, hơi thở tang thương, ánh mắt quen thuộc và năm tháng dĩ vãng. Hắn đi tới, như mang đến năm tháng, mang đến tang thương, hắn đi đến, khiến trời sao như tĩnh lặng.

Nhìn thấy Tô Minh, người Minh Long run bần bật, đó là vì kích động, vì không thể tin. Nó không ngờ được trong Thần Nguyên Phế Địa lại thấy cố nhân.

“Ngươi...” Minh Long chỉ nói được một chữ, đôi mắt từ từ khép kín.

Nó mệt mỏi tột cùng, trải qua tuyệt vọng rồi, khi nó thấy Tô Minh thì hồn xuất hiện tan biến.

Tô Minh đi đến, giơ lên tay phải nhẹ ấn vào đầu Minh Long tràn đầy vết thương, đẫm máu. Cái ấn này hồn Minh Long sắp tan đi lại ngưng tụ, tất cả vết thương trên người chớp mắt khép lại. Cũng chính cái ấn này, Tô Minh biết tu vi của Tiểu Hoàng đã bị phế bỏ, chỉ có thể phát huy ra cảnh giới ngang bằng nhân tu. Cũng chính cái ấn này, Tô Minh biết long cân của nó không còn.

Tô Minh không biết nó ở trong Thần Nguyên Phế Địa bao nhiêu năm, hắn có thể tưởng tượng con Minh Long chỉ có thể phát huy ra cảnh giới nhân tu, dù chỉ có mấy chục năm nhưng chắc nó đã chịu nhiều gian khổ. Càng đừng nói thân thể Minh Long hồi phục, Tô Minh nhìn thấy đến vô số vết thương, thậm chí có nhiều cái ẩn chứa năm tháng, hiển nhiên là mấy trăm năm trước để lại. Có mấy chỗ gần như tạo thành tổn hại nặng trí mạng cho Minh Long.

Tô Minh, tức giận.

Tô Minh thật sự nổi giận, trừ giận ra hắn còn có sốt ruột. Hắn không biết tại sao Minh Long đi đến Thần Nguyên Phế Địa, hắn chỉ biết năm đó ở đất Âm Tử, chính mắt thấy nó mang Vũ Huyên rời đi, đến Minh Hoàng chân giới. Nhưng hôm nay nó xuất hiện ở nơi này, vậy thì...Vũ Huyên tại đâu?

[Ta là cỏ Huyên trong mưa, là loại cỏ xanh vô âu lo.]

Bên tai Tô Minh vang giọng Vũ Huyên thật lâu không tan biến.

Tô Minh im lặng, hai người đàn ông trung niên không xa tinh thần run rẩy, biểu tình cực kỳ sợ hãi. Họ nhìn không thấu tu vi của Tô Minh, trên người hắn có máu tanh và sát khí mà họ trước giờ chưa từng thấy.

Bọn họ vốn tưởng mình giết chóc không ít, hình thành loại sát khí vô hình, thậm chí tự hào vì nó. Nhưng khi thấy Tô Minh thì họ khó tin phát hiện, sát khí trên người hắn đậm đặc không phải họ có thể so sánh, như là đom đóm cùng trăng sáng.

Thậm chí Tô Minh đem đến áp lực càng khiến tinh thần hai người gần như tan vỡ, loại áp lực này dù họ đối diện lão tổ thì cũng không mãnh liệt như vậy. Lấy đó phân tích, họ lập tức xác định tu vi của người trước mắt thấp nhất cũng là đỉnh trung kỳ vị giới, thậm chí rất có thể là lão quái hậu kỳ vị giới!

‘Con Minh Long này là sủng vật của hậu kỳ vị giới!'

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
09 Tháng chín, 2018 16:34
Hạc bà nội nó
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 21:22
nếu bạn đọc truyện tu chân, tiên hiệp nhiều sẽ thấy truyện này rất hay
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
shuikoden2014
17 Tháng bảy, 2018 15:45
theo mình thấytruyện này hay nhất mình từng đọc . hơn pntt tn nhiều
Diêm Vương_91
11 Tháng bảy, 2018 17:20
coi chừng tẩu hỏa nhập ma
minhngocbinhnghi
11 Tháng bảy, 2018 12:09
why....why...
Lôi Phi Thần
03 Tháng bảy, 2018 16:02
Đọc 200c chả hiểu cái gì . Rắc rồi tùm la tùm thôi . Mn bảo hay , thôi cố gắng đọc tiếp vậy
Lê Minh Dương
18 Tháng sáu, 2018 22:06
truyện rất hay và sâu sắc
phoenix987
10 Tháng sáu, 2018 01:37
đừng quan tâm ta
Đàm Vấn Thiên
06 Tháng sáu, 2018 17:33
hix, đọc dịch mà xưng anh với tôi, cô thấy ngượng ngượng sao ấy
Đường Thất Thất
04 Tháng ba, 2018 02:17
Truyện hay nhé
Nguyễn Cường
15 Tháng một, 2018 17:33
mình nghĩ dịch giả nên chau chuốt ngôn từ hơn, một số từ giữ nguyên Hán Việt sẽ hay hơn là dịch hết sang tiếng Việt.
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:41
mà cũng khó hình dung xem các chân tinh bao bọc nhau như thế nào
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:40
đọc được 800 chương mà nhiều tu tinh quá không thể nhớ hết được
Vô Danh
25 Tháng mười hai, 2017 10:16
Má đọc thì cũng hấp dẫn đấy mà câu chữ quá. Tính cách mian cố chấp quá. Đọc mà tức anh ách
BÌNH LUẬN FACEBOOK