Nam Thần đại lục, đất Vu tộc, khu vực hẻo lánh có Bạch Ngưu bộ lạc và Hắc Hạc bộ lạc. Khoảng thời gian này xảy ra sự việc khiến Bạch Ngưu bộ lạc và Hắc Hạc bộ lạc cực kỳ khủng hoảng
Bạch Ngưu bộ lạc khủng hoảng là do Tô Minh. Ngày đó tuy Tô Minh rời đi nhưng hành động của Vu Công Bạch Ngưu bộ lạc khiến các tộc nhân lòng oán hận. Đa số tộc nhân cho rằng tặng con gái trong tộc mình để người ngoài tiết dục vọng là cực kỳ sỉ nhục, họ thà rằng chiến đấu chém giết cũng không muốn như vậy. Huống chi theo nhiều người thấy thì nếu họ liều mạng, không phải không khả năng giết chết Tô Minh, cho nên đối với hành động của Vu Công nảy sinh chất vấn.
Mặc dù tình hình chưa xảy ra việc gì nhưng oán giận và chất vấn như hạt mầm chôn xuống. Điều này ông lão xấu xí Bạch Ngưu bộ lạc biết nhưng chỉ có thể im lặng.
Khác với bộ lạc tàn khốc khống chế, đối với bộ lạc của mình, ông lão là từ tận đáy lòng lưu luyến. May là oán trách và chất vấn chỉ tồn tại nửa tháng, xảy ra việc khiến Bạch Ngưu bộ lạc khủng hoảng nên dần tán đi chút.
Chuyện này đến từ một tộc nhân Bạch Ngưu bộ lạc một mình ra ngoài, đó là một thanh niên, tuổi có nhiệt huyết và xúc động, cũng là bạn đời của một trong ba cô gái lúc đó bị tặng ra.
Gã một mình đi tới sơn mạch động phủ Tô Minh, nhưng tại đây, gã hoảng sợ phát hiện không thấy sơn mạch! Tất cả đều không thấy, chỗ vốn là sơn mạch động phủ bằng phẳng, bốn phía không có chút dấu vết hủy diệt, dường như nơi này vốn không có núi.
Gã trở về bộ lạc, chuyện này bị cả Bạch Ngưu bộ lạc biết. Ông lão xấu xí đích thân mang ngươi đi tới động phủ của Tô Minh, kỹ càng tra xét, ông lão cũng lộ ra khó hiểu nhưng đa phần là nỗi sợ đối với việc không biết.
Chẳng những không thấy sơn mạch, ngay cả vu tinh khoáng sản cũng không thấy.
Ông lão xấu xí nhìn đất trống trải, không biết tại sao tim bỗng đập nhanh, dường như đấtnày trong tĩnh lặng ẩn chứa sát khí, khiến tinh thần lão run lên, lập tức mang tộc nhân trở về bộ lạc, lấy thân phận Vu Công cấm khẩu tất cả tộc nhân, cấm bất cứ ai nói về việc này, người vi phạm sẽ trừng phạt nặng!
Lão cảm thấy khoảng thời gian này dị tượng trời đất xảy ra tại Vu tộc, đặc biệt ngày đó bầu trời xuất hiện mặt trời trắng to lớn hình như có liên hệ kỳ lạ với nơi này. Lão không có chứng cứ chứng minh, chỉ là trực giác.
So sánh với Bạch Ngưu bộ lạc, Hắc Hạc bộ lạc cũng rơi vào sợ hãi. Chúng sợ hơi khác với Bạch Ngưu bộ lạc, tộc trưởng mất tích, Cơ Phu Nhân một đi không trở lại, các việc chứng minh người chiếm vu tinh khoáng sản tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.
Thậm chí Vu Công Hắc Hạc bộ lạc từng mang người lặng lẽ tới đây, chuẩn bị xem xét một phen, nhưng lão trông thấy giống như Bạch Ngưu bộ lạc từng thấy, nơi này trống trải hoàn toàn khác với ký ức của lão.
Cộng thêm nơi này có sát khí như ẩn như hiện khiến Vu Công Hắc Hạc bộ lạc tinh thần rung động, vội vã rời đi, báo cho tộc nhân đemnơi này thành cấm địa.
Bởi vì vu tinh khoáng biến mất, Hắc Hạc bộ lạc và Bạch Ngưu bộ lạc không còn lý do chém giết nhau.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Một tháng sau có một con vượn khỉ lửa đỏ từ phương xa lao nhanh đến mảnh đất trống trải. Nó ngây ra, vòng quanh nơi đây thật nhiều vòng. Mãi đến khi tầm mắt nó thấy đều là đất bằng, sơn mạch động phủ không còn thấy, người duy nhất đối xử tốt với nó cũng không thấy. Nhưng nó không từ bỏ, cư ngụ tại gần đó, đôi khi quay về đây xem, muốn tìm lối vào nơi này.
Tất cả mọi người tại đây không biết, kỳ thực sơn mạch động phủ không biến mất, nó vẫn còn đó nhưng bị Hồng La thi triển thuật thần thông giấu đi khiến người không trông thấy, không cảm nhận được, không chạm vào được, như là không gian ngăn cách với thế giới này.
Trong không gian ngoài sơn mạch động phủ, trên mặt đất có hai cái xác. Chính xác hơn là ba cái, chẳng qua xác Cơ Phu Nhân thành mảnh vụn không còn hình dạng.
Hai cái xác một là con rối của Cơ Phu Nhân, cũng chính là phu quân của bà, Cơ Vân Hải. Người khác thì là tộc trưởng Hắc Hạc bộ lạc trở thành thây khô.
Trừ điều đó ra trên mặt đất có rất nhiều bọ cánh cứng màu đen. Đám trùng nằm sấp trên mặtđất không nhúc nhích, nhưng trên người chúng không có dấu hiệu chết mà như đang ngủ say.
Thứ duy nhất có thể chui tới chui lui lại đây là một sợi chỉ đen, nó, chính là con rắn kỳ lạ của Tô Minh. Con rắn bay tới bay lui, đôi khi phát ra tiếng rít như đang tìm kiếm cái gì nhưng vẫn không tìm thấy. Cuối cùng nó bay đến không xa một thanh kiếm nhỏ màu xanh nằm trong bụi cỏ, đêu khi phát ra tiếng rít như đang kêu gọi.
Bên trong động phủ sơn mạch, trong phòng bí mật một cái dược đỉnh to lớn đặt tại đó, bốn phía lực lượng thiên địa vẫn đang ùa vào, khiến dược trong đỉnh đang chậm rãi tế luyện.
Trong phòng đá khác, ông lão Man tộc nằm đó, thân hình không nhúc nhích nhưng mi mắt run rẩy như giãy dụa sắp thức tỉnh. Nhưng khi lão tập trung hết sức định mở mắt thì con rắn ngoài động phủ mạnh ngẩng đầu, phun lưỡi, nhìn động phủ chủ nhân đó, nhoáng người lên bò trong bụi cỏ. Nó bay lên, xung quanh có ba viên Đoạt Linh Dược bị nó mang theo xông vào động phủ, xuyên qua, xuất hiện trong phòng đặt thân thể ông lão. Con rắn phát ra tiếng rít sắc nhọn, người vặn vẹo, ba viên Đoạt Linh Dược bay đến đỉnh đầu ông lão, dựa theo quỹ tích cũ bềnh bồng.
Khoảnh khắc Đoạt Linh Dược bềnh bồng, đôi mắt khép của ông lão Man tộc giãy dụ hé ra khe hở, miệng phát ra tiếng gầm như dã thú.
Con rắn ở trên đầu ông lão, phun lưỡi, đôi mắt lóe tia lạnh lẽo. Mạnh vặn người, nó nhào hướng ông lão, cắn phập vào cánh tay lão. Khí đen từ cánh tay lão lập tức lan tràn phủ lên toàn thân. Ông lão phát ra tiếng gầm không cam lòng, mắt lần nữa nhắm lại.
Con rắn ở một bên quan sát trong giây lát rồi mới lại bay rangoaif động phủ, đi tới bên cạnh kiếm nhỏ xanh, ngẩng đầu, đôi khi quanh quẩn tiếng rít kêu gọi.
Đây là nhà của nó, nó có cảm giác như vậy. Tất cả nơi này phải giữ bộ dạng vốn có, chờ chủ nhân trở về. Trước khi chủ nhân chưa trở về, nó phải bảo vệ nơi này, đến vĩnh viễn.
Sự tồn tại của sơn mạch động phủ, cả đất Nam Thần chỉ cần lực lượng thần thức không vượt qua Hồng La thì không ai phát hiện được. Đất Nam Thần có thần thức có thể vượt qua Hồng La gần như không có, còn Đế Thiên thì đã tan biến!
Dù rằng Hồng La đã chết nhưng cấm chế của gã còn đó, dù sẽ từ từ yếu đi nhưng ít nhất phải mất vài trăm năm mới hoàn toàn biến mất.
Thời gian lại trôi qua, chớp mắt từ khi Tô Minh rời đi đến nay đã qua nửa năm.
Nửa năm này Bạch Ngưu bộ lạc và Hắc Hạc bộ lạc đa số không còn chú ý sơn mạch biến mất, trở về bình tĩnh, hai bộ lạc gần như không có chiến đấu với nhau. Nửa năm nay họ làm chuẩn bị di chuyển.
Bộ lạc nhỏ giống bọn họ nếu một mình di chuyển thì rất khó trên đất Vu tộc mênh mông không gặp nguy hiểm. Cho nên dù di chuyển thì đa số đợi bộ lạc lớn đi ngang qua gia nhập vào đội ngũ của họ. Dù sẽ mất đi một chút nhưng để càng nhiều tộc nhân sống sót thì chỉ có thể như vậy.
Một ngày này, đêm khuya.
Trên trời đêm tối tăm bỗng tỏa ánh sáng, ánh sáng chỉ chớp mắt đã tan biến, dù khiến khá nhiều người chú ý nhưng cẩn thận nhìn lại thì ánh sáng đã biến mất.
Khi ánh sáng thoáng hiện thì trung tâm Bạch Ngưu bộ lạc, Hắc Hạc bộ lạc, sơn mạch động phủ biến mất, con rắn mạnh ngẩng đầu, mắt lóe cảnh giác, không ngừng thè lưỡi nhìn chằm chằm đất trống ngoài mấy trăm mét.
Chỗ đó xuất hiện một đoàn sáng âm u. Đoàn sáng xuất hiện tỏa ra uy áp mãnh liệt khiến cỏ xanh rạp mình, như dấy lên cuồng phong. Bên trong đoàn sáng âm u tỏa ra khí lạnh lẽo, khí lạnh cùng gió dung hợp khiến mặt đất bốn phía chớp mắt đóng băng, dần khuếch tán ra ngoài.
Con rắn không tiếng động nằm trên cỏ, lạnh lùng nhìn đoàn sáng. Nơi này là động phủ của chủ nhân nó, bây giờ chủ nhân không có, nếu người ngoài xâm nhập thì nó nhất định phải bảo vệ. Kỳ thực nửa năm nay nó đã làm như vậy. Cách mấy ngày là nó lại cắn ông lão Man tộc một lần, để lão luôn yếu ớt nhưng không chết.
Nó còn nhớ đây là nhiệm vụ chủ nhân sắp đặt cho con khỉ, nhưng bây giờ không có con khỉ thì nó thay thế.
Hiện nay trong mắt con rắn ngày càng lạnh. Nó đang chờ, quan sát đoàn sáng âm u kia rốt cuộc là vật gì. Thời gian chậm rãi trôi qua, nửa tiếng sau, đoàn sáng chợt lóe sáng ngời, hình dạng biến đổi, từ hình tròn dần thành bầu dục, tỏa ra uy áp càng lớn, mặt trên xuất hiện khe nứt rậm rạp. Phát ra tiếng *két két*. Từ trong đoàn sáng hình trứng bỗng bước ra một người. Giây phút bóng dáng ấy đi ra, khí lạnh đậm gấp mấy lần, khiến bốn phía trở thành băng giá!
Con rắn mạnh quẫy, lặng lẽ nhào tới trước, mắt chớp lóe, mở ra răng nọc định cắn một ngụm. Bỗng mắt nó biến mất sát khí, còn lại là vui sướng, giấu đi răng nọc, tiếng rít toát ra vui sướng. Con rắn vọt hướng bóng người.
Bóng người ấy chính là Tô Minh!!!
Hắn vẻ mặt kích động, nâng tay lên. Con rắn bay vào lòng bàn tay hắn, vui vẻ rít với Tô Minh. Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân Tô Minh bởi vì hắn xuất hiện, dường như thân thể hắn ẩn chứa khí lạnh không thể tưởng tượng thấm vào đất, khiến mặt đất trùm một tầng băng mỏng.