Khi nó bay ra kích động kiếm khí thiên địa quanh quẩn. Bắc Lăng chỉ một cái kiếm tỏa ra ánh sáng đen trắng gào thét xông hướng Tô Minh.
“Một đấm này là phạt ngươi bị thương sư huynh ta!” Nắm tay Tô Minh bỗngva chạm cùng kiếm nhỏ.
Ầm vầm vang vọng, trùng kích cuốn, Bắc Lăng lại hộc máu, lảo đảo lùi vài bước, mặt tái nhợt. Y thấy Tô Minh đứng tại chỗ chẳng hề thụt lùi, ngược lại nắm đấm thả ra, rất tùy tiện túm lấy kiếm nhỏ hai màu trắng đen.
“Bắc Lăng, ngươi mạnh nhất không phải kiếm mà là mũi tên! Kiếm, không phải dùng như vậy.” Tô Minh túm lấy kiếm nhỏ vung lên, thần thức dấy lên dung hợp ý chí cường đại của hắn, đánh vào trong kiếm nhỏ. Kiếm nhỏ phát ra tiếng ngân thê lương, như muốn phản kháng, như đang kêu gọi chủ nhân.
Nhưng kiếm ngân không hơn mười giây bỗng nhiên ngừng, kiếm rung lên, biến dài ba mét, bị hắn nắm trong tay. Đầu hắn hiện ra trong truyền thừa Hồng La, liên quan đến hoàng mạch tiên tộc, hiểu về kiếm. Có một cách dùng kiếm nhưng Hồng La không xài kiếm nên không tu hành. Tô Minh từng lấy kiếm nhỏ xanh thử nhưng nó không thể chịu đựng loại khống chế này. Giờ hắn nắm lấy kiếm của Bắc Lăng, Tô Minh đạp tới trước, khoảnh khắc tới gần y, tay vung kiếm, một kiếm chặt xuống!
Bắc Lăng không ngừng thụt lùi, mắt chớp lóe, tay phải bấm mấy ấn quyết, tay trái bóp tàn ảnh những ấn quyết, miệng gầm lên.
"Ấn toái bạo!"
Lời nói thốt ra, tay trái Bắc Lăng thả lỏng, lập tức giữa y và Tô Minh vang một chuỗi tiếng nổ, như sầm rền oanh tạc hình thành trùng kích cuốn hướng Tô Minh.
Biểu tình hắn bình tĩnh, giây phút trùng kích tới thì tay trái nâng lên búng thân kiếm. Cái búng này thân kiếm run rẩy phát ra tiếng kêu chói tai. Thanh âm sắc nhọn, dùng sóng âm đối kháng trùng kích tiếng nổ. Không khí giữa hai người sụp xuống, vỡ vụn, hình thành hố đen hấp thu tất cả.
Cùng lúc đó, Tô Minh cắn nát đầu ngón tay trái, máu tràn ra bôi trên thân kiếm. Lập tức kiếm khí huyết sát dâng lên bị Tô Minh nắm lấy, cách hơn mười mét mạnh quất hướng Bắc Lăng. Cú quất này, chỉ nghe tiếng *ong* một cái, thân kiếm bắn ra vệt đỏ đánh vào người Bắc Lăng, thân thể y bỗng rút ra, hộc máu, Tô Minh lắc đầu thả kiếm.
Thân kiếm xuất hiện khe nứt, Tô Minh được truyền thừa từ Hồng La, kiếm trong thiên hạ có rất ít chịu đựng được cực độ một bắn cộng chấn hóa âm, rồi quất thì mềm như roi, dù là kiếm của Bắc Lăng cũng xuất hiện khe nứt. Nếu Tô Minh đổi lại kiếm nhỏ xanh, e rằng chỉ thi triển dốc sức một búng cũng đủ khiến nó nổ tung, chứ đừng nói dựa theo truyền thừa Hồng La, thuật này phối hợp cửu biến thập hóa lôi luật đồng nhất, sẽ cực kỳ khủng bố.
Khi thả kiếm của Bắc Lăng ra, Tô Minh nhấc chân phải tiến tới!
Một bước đạp xuống, trời đất ầm vang, chỉ thấy bên trên tầng mây cuồn cuộn, một ảo ảnh dấu chân to lớn ngưng tụ, lấy khí thế cực kỳ kinh người đạp hướng Bắc Lăng.
*Ầm!* một tiếng nổ vang, Tô Minh lại nhấc chân lên, liên tục bước ra bảy bước, nguyên bầu trời mây cuộn kịch liệt, tiếng ầm ầm không dứt. Bắc Lăng lại học máu, thụt lùi, tóc tai rối xù đầy chật vật, biểu tình không còn lạnh lùng mà là không thể tin, kinh hoàng.
Bảy bước của Tô Minh đạp xuống, thân thể xuất hiện ở trước mặt Bắc Lăng, tay phải nâng lên vỗ vào cánh tay phải của y. Tiếng két két vang, thân thể Bắc Lăng vốn đã trọng thương giờ thì cánh tay phải máu thịt bầy nhầy.
Tô Minh không có ngừng, một chỉ điểm vào cánh tay trái của Bắc Lăng, cánh tay trái tan vỡ, máu bắn khắp nơi. Bắc Lăng bây giờ ngực có một vết thương sâu hoắm, đôi tay nhầy nhụa, trông vết thương giống y như của Hổ Tử.
Tô Minh nâng lên tay trái, khi Bắc Lăng lảo đảo thụt lùi thì bóp cổ y, im lặng nhìn người này, biểu tình lần nữa xuất hiện phức tạp.
“Tô Minh!!!” Một tiếng kêu sốt ruột vang lên, đó là Trần Hân.
Cô bất chấp tất cả lao đến, trơ mắt nhìn Bắc Lăng ở trong bàn tay Tô Minh, mắt rơi lệ.
Bắc Lăng nhìn Tô Minh, mặt lộ nụ cười thảm.
“Tô... Minh..."
Tô Minh nhìn Bắc Lăng, đây là từ khi hắn thức tỉnh, lần đầu tiên nghe trong miệng y nói ra tên mình.
“Thì ra ngươi còn nhớ ta.” Tô Minh nhẹ giọng nói.
“Tô Minh, chúng ta không có ác ý, ta không biết ngươi ở đây, ta...ta...” Trần Hân rơi lệ nhìn Tô Minh, trong lòng cô đau đớn. Hai người đàn ông trước mắt đều khiến cô nhớ sâu sắc, cô không thể quên ai trong đó.
“Chúng ta không giống người khác, chúng ta...sao chúng ta quên ngươi được...” Trần Hân nhìn Tô Minh, cô vốn tưởng sẽ không mau như thế ở thế giới Man tộc gặp Tô Minh, cô có nghĩ đến lúc gặp hắn thì là cảnh tượng gì, nhưng không ngờ sẽ là như vậy.
“Các ngươi đến từ tiên tộc...cho ta biết, Ô Sơn, là cái gì?” Tô Minh khẽ nói, nhìn Bắc Lăng, nhìn Trần Hân.
"Ô Lạp có phải là không chết?"
“Bạch Linh có tồn tại không?"
"Lôi Thần có sống tốt?"
"A Công đến từ...đâu?"
"Diệp Vọng, Thần Xung, Ô Sâm, tất cả điều ta gặp ở Ô Sơn, có phải họ sẽ lần lượt xuất hiện trong thế giới của ta?"
“Thế giới Ô Sơn rốt cuộc...là thật, là giả...” Tô Minh thì thào.
"Ngươi...thật sự muốn biết?” Đáp lại Tô Minh không phải Trần Hân mà là Bắc Lăng. Y phức tạp nhìn Tô Minh, khàn giọng mở miệng.
Tô Minh im lặng, trên mặt lộ cay đắng và cô độc, chậm rãi thả lỏng bàn tay bóp cổ Bắc Lăng.
“Ta đã biết đáp án, các ngươi...đi đi..."
Tô Minh xoay người, không nhìn Bắc Lăng và Trần Hân nữa, im lặng đi hướng Cửu Phong. Sau lưng hắn biểu tình Bắc Lăng càng thêm phức tạp, Trần Hân ở bên cạnh hắn nhìn bóng lưng Tô Minh, biểu tình lộ ra thương hại.
“Tô Minh, chúng ta là chúng ta, chúng ta cũng không phải là chúng ta...” Bắc Lăng khẽ nói, xoay người cất bước đi hướng con thuyền.
Trần Hân nhìn Tô Minh, nhắm mắt, rời đi. Hai người bước trên thuyền hóa thành cầu vồng xé gió đi xa. Chỉ có bốn phía mặt biển những Tử Hải cự nhân còn đang rống gầm.
“Đáp án là giả ...” Tô Minh đứng trên Cửu Phong, khẽ nói, gió biển thổi sợi tóc hắn che đi đôi mắt.