So với tảng đá có tiểu nhân đen, hai tảng đá này cũng trong suốt, xem ra chất liệu cũng y đúc! Khác nhau là một lớn một nhỏ, một cái là thảo dược, một cái là tiểu nhân đen.
‘Tiểu nhân đen là đến từ đây! Mình đã nói tại sao tài liệu Nạp Thần Dược ở bên ngoài khó tìm như vậy, trừ chân thứ chín con nhện vô tình có được ở Hàm Sơn thành ra, hiển nhiên tiểu nhân đen chỉ xuất hiện tại đây! Nói vậy vảy mãng xà chắc cũng là vật ở đây, có lẽ mình có thể tại Chúc Cửu Giới thu gom được toàn bộ tài liệu luyện Nạp Thần Dược!’
Tô Minh nhìn hòn đá trong suốt trong tay, nhìn thảo dược bảy lá. Bộ dạng của nó cực kỳ giống với ban ngày hắn thấy tại Cửu Vu Các, khác nhau là gốc này có bảy lá, còn của người đàn ông áo trắng là ba lá.
So sánh mảnh lá có sức sống thì gốc của người đàn ông áo trắng ủ rũ, cái trong tay Tô Minh thì dạt dào sức sống, đặc biệt là hắn càng quan sát càng nheo mắt. Bởi vì hắn thấy sáu lá còn lại rõ ràng có dấu vết cắn xé, dường như là miệng rắn cắn.
Nhìn lá cây dạt dào sức sống, trong đầu Tô Minh xuất hiện hình ảnh. Gốc Long Diệp Thảo bị phong ấn trong Xích Thạch, trong năm tháng vô tận lá cây này vì sinh tồn mà cắn lá bên cạnh, hấp thu nó. Không biết năm tháng trôi qua bao lâu, nó lại cắn một lá, mãi đến khi cắn hết lá cây, nó chống đỡ xuống.
‘Nếu là vậy thì có thể hiểu, nhưng có lẽ không là vậy.” Tô Minh thì thào.
Dù cỏ này ở trong hòn đá trong suốt Tô Minh vẫn cảm nhận được nó truyền đến hơi thở mãnh thú.
Nhưng đây rõ ràng là thảo dược!
Chính là hơi thở mãnh thú tàn nhẫn này khiến Tô Minh cảm thấy có lẽ khoảnh khắc thảo dược bị phong ấn, mảnh lá cây nhanh chóng cắn chết lá khác, hấp thu tinh hoa của chúng, cũng bảo đảm không có lá khác chia sẻ chất dinh dưỡng gốc rễ, vậy thì tăng lớn cơ hội cho nó sống tiếp.
Nhìn thảo dược trong tay, Tô Minh không thể đoán giá trị của nó, cũng không biết công hiệu thảo dược này. Hắn chỉ biết người đàn ông áo trắng từng dùng thảo dược này thực nghiệm Thanh Trần Dược là thật hay giả. Nhìn bộ dạng quý trọng của người đàn ông áo trắng thì chắc nó rất quý giá, nếu là vậy thì Tô Minh nhận thấy cái trong tay mình càng hiếm thấy hơn.
Im lặng một lát, Tô Minh bỏ tảng đá trong suốt vào túi trữ vật, ngồi trong gian phòng trống rỗng, mắt hắn chớp lóe suy tư.
‘Vốn mình không hứng thú đại hội đổ bảo, nhưng xem trước mắt thì mình nhất định phải tham gia đại hội. Chẳng những phải tham gia mà còn dùng năng lực đặc biệt của tiểu nhân đen đạt được thu hoạch lớn nhất! Còn việc khiến người chú ý dẫn đến tai họa, bây giờ mình có Chiến Linh bảo vệ, có Cửu Âm Linh so với Tuyệt Vu ra tay, tại đất Cửu Âm cứ…phô trương một lần đi!’ Mắt Tô Minh chợt lóe. Tính cách hắn cẩn thận nhưng trong đó tồn tại quyết đoán.
Chỉ cần hắn cho rằng việc có lợi với mình thì sẽ không chút chần chờ ra tay! Nếu đổ thạch chỉ nhờ vào may mắn thì Tô Minh sẽ không tham gia. Loại chuyện bản thân không có nắm chắc hắn không muốn lãng phí thời gian. Nhưng hiện tại thì khác, biết tiểu nhân đen kỳ lạ, tim Tô Minh đập nhanh. Trước không nói giá trị những thảo dược, trong Xích Thạch còn có thứ khác, tất cả tương đương với tạo hóa cơ duyên, bây giờ Tô Minh tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
‘Xem ra ở chỗ Ô Đa phải có quyết định mới. Lúc trước không muốn tham gia nên do dự, bây giờ tham gia một lần cũng không sao!’ Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh.
Hắn nhắm mắt lại, chìm trong tĩnh tọa. Nếu đã quyết định tham gia đổ bảo lần này, đã quyết định trong đại hội đổ bảo sẽ bị mọi người chú ý, đã quyết định sẽ dấy lên trận gió tanh mưa máu, vậy bây giờ còn có nửa tháng. Tô Minh biết lần này sẽ dấy lên sóng gió, nên hắn lựa chọn bế quan, dùng nửa tháng đem toàn bộ nâng lên đỉnh cao nghênh đón lần này một đợt kinh người!
Theo đại hội đổ bảo chậm rãi đến gần, Vu tộc đến từ bốn phương tám hướng trong Vu thành mỗi ngày nhiều hơn. Đám người trừ phi rất may mắn bị truyền tống cách Vu thành không xa, không thì tu vi không tầm thường mới từ trăm vạn dặm đi đến Vu thành.
Bây giờ trong Vu thành cực kỳ náo nhiệt, mỗi ngày đều tiến hành náo nhiệt giao dịch mua bán số lượng lớn, dù buổi tối cũng không giảm bớt. Nhưng bên Cửu Âm Linh vẫn không nhiều người đi. Dù sao cái giá lấy Cửu Âm Linh quá đắt. Trừ bộ lạc cỡ trung trở lên, còn lại mọi người chỉ có nước cảm thán hâm mộ.
Nửa tháng dần trôi qua trong từng ngày náo nhiệt. Chỗ A Hổ, Lan Lan đi dạo Vu thành mấy ngày xong không ra ngoài nữa. Giờ Vu thành có chút phức tạp, rất nhiều người, thân thể họ còn chưa đến Sơ Vu, thân phận bộ lạc nhỏ, gần như là con kiến. Nếu không phải có Tô Minh bảo vệ, đừng nói hai người sinh tồn tại Vu thành, sợ là không thấy cả Vu thành, chết giữa đường rồi.
Buổi tối ngày cuối cùng trước đại hội đổ bảo là đêm yên tĩnh nhất trong khoảng thời gian này. Các cửa tiệm rất sớm đóng cửa ngừng kinh doanh. Những Vu nhân đa số ở chỗ mình yên lặng tĩnh tọa, giữ trạng thái tốt nhất tham gia đại hội đổ bảo Vu tộc tại Chúc Cửu Giới tiến hành khi trời sáng.
Đây sẽ là một lần thịnh hội, so đấu tài lực, đụng độ may mắn, rèn luyện máu me!
Trong Vu thành, một nhà lầu hướng đông bắc, chỗ này không phải nhà trọ, không phải cửa tiệm mà là nơi cư ngụ lâu dài của Thu Hải bộ lạc.
Trong phòng đỉnh tầng, dưới ánh trăng đứng một cô gái. Cô gái tóc dài bay bay, mặc đồ màu hồng. Ánh trăng rơi trên mặt cô, lộ ra khuôn mặt khiến tim người đập nhanh. Khuôn mặt mỹ miều không chút tỳ vết trừ chân mày cau và đuôi mày chút u sầu.
Gió không lớn thổi bay lọn tóc cô gái. Cô đứng tại đây đã lâu, mãi đến khi gió dần lớn, cô nâng lên tay phải vén mái tóc bị thổi tung. Cô nâng cánh tay lên, dưới ánh trăng có thể thấy trên cánh tay trắng tuyết có ấn ký rồng đỏ!
Uyển Thu, thánh nữ Thu Hải bộ lạc.
Cũng trong Vu thành một hướng khác, trong gian hàng rất xa hoa ngồi một cô gái áo trắng. Trước mặt cô cung kính đứng mấy người, mỗi người rất hồi hộp đang nhỏ giọng nói cái gì với cô. Cô gái nghe nhưng mắt đôi khi lộ ra mệt mỏi và mê mang, như là mất hồn.
Có lẽ khuôn mặt cô không sánh bằng Uyển Thu, nhưng người cô có khí chất xuất trần. Đôi mắt sâu thẳm, người tỏa ra cảm giác mát lành cho người thấy được cô không phải Vu tộc!
Cô đến từ tiên tộc, cô là một túc nữ.
Trong Vu thành, vị trí khác, cách chỗ Tô Minh ở không quá xa, trong một lầu các ngồi xếp bằng một người đàn ông trung niên. Người đàn ông thân thể gầy gò, sắc mặt không giận mà uy nghiêm, ở trước mặt ngồi hai cô gái.
Khuôn mặt hai cô gái gần như đúc nhưng một dịu dàng, một lạnh lùng, quần áo cũng khác nhau. Hai người ngồi đó, nhắm mắt, đang phun ra hít vào.
“Mộng nhi, U nhi, lần này ta mang theo hai ngươi là xem trong đó ai có thể truyền thừa y bát của ta. Phải xem tạo hóa lần này của các ngươi.” Người đàn ông trung niên mở mắt ra, mắt sâu thẳm, khàn giọng nói.
Nếu Tô Minh ở đây, nghe thấy giọng người đàn ông chắc chắn sẽ thấy quen tai. Nếu hắn cẩn thận ngẫm nghĩ vậy rất khả năng nhớ ra, giọng nói chỉ thuộc về một người, đó là Thiên Lam lão tổ!
Hai cô gái một là Thiên Lam Mộng, còn một chính là Thiên Lam U!
Khi Thiên Lam lão tổ nói thì hai cô gái cùng mở mắt ra.
Thiên Lam U vẻ mặt dứt khoát. Thiên Lam Mộng thì cúi đầu, thầm thở dài.
“Kết thúc đại hội đổ bảo là bắt đầu đợt rèn luyên của các ngươi!” Ánh mắt Thiên Lam lão tổ quét qua Thiên Lam Mộng, nhíu mày nhưng không nói gì thêm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trên bầu trời chín mặt trăng ẩn đi theo trời dần sáng lên, khiến mặt trời tạm tối đen.
Trong bóng đen, từ xa nhìn Vu thành hóa thành bóng tối như là con thú hung thần ẩn núp trong đêm.
Trên ngọn núi gần với Vu thành đang đứng một người mặc áo đen. Y nhìn Vu thành, mắt chợt lóe.
“Cuộc chiến của chủ công và Hồng La dù không biết tại sao ảnh chiếu phân thân tán đi, thời gian ngắn không liên lạc được, nhưng ta còn ở đây, chắc chắn Hồng La đã mất rồi. Thế thì Túc Mệnh không đáng sợ! Túc Mệnh, ngươi cho rằng có thể trốn thoát tầm mắt ta sao? Trước khi ảnh chiếu phân thân thứ hai của chủ nhân giáng xuống, ta phải bình định, nhân đó lập công to.”
Giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng người đó. Đó là nô bộc của Đế Thiên, ở trong Man tộc, là người tiên tộc chỉ tồn tại vì Tô Minh.
“Chỉ cần để ý Tuyệt Vu chốn này, còn có truyền thuyết khủng bố Cửu Thánh Giới.” Bóng dáng ấy lầm bầm, đi hướng Vu thành.
Bầu trời rạng sáng có ánh bình minh, bóng tối trên mặt đất như bị bàn tay vô hình giở lên tấm màn đen, khiến mặt đất dần sáng lên.
Một ngày mới đến, đại hội đổ bảo…đến!