Pho tượng bên Nam Cung Ngân tỏa ánh sáng chói lòa, thân hình nhanh chóng hồi phục, tay phải Tô Minh ấn vào pho tượng cao hơn hai mươi mét.
Nam Cung Ngân ở một bên thấy hành động của Tô Minh cũng không quá để ý, theo gã thấy thì hắn chỉ muốn xem giá pho tượng. Dù pho tượng giá không cao nhưng không phải bất cứ ai đều có thể hiến tế được.
‘Mình chọn một vòng, chỉ có cái này là giá cao nhất. Cửu Âm Linh ra giá đa số dựa vào thực lực bản thân, hắn dám ra giá này thì mình dám trả! Chắc chắn hắn là cường giả mạnh nhất tầng thứ năm!’ Dù Nam Cung Ngân đau lòng vu tinh nhưng gã càng tin vào phán đoán của mình. Gã nhìn pho tượng ánh sáng rực rỡ cực kỳ bất phảm, dần dần thức tỉnh, mắt lộ tia sáng, hơi thở gã biến dồn dập.
Lát sau pho tượng hơn bốn mươi mét hoàn toàn sống lại, lập tức vung lên trường thương mạnh gõ xuống đất. Cùng lúc đó, nó bay vọt lên đứng trên trời, mặt đội mũ chỉ lộ ra đôi mắt sáng cúi đầu nhìn Nam Cung Ngân. Ánh mắt kỳ lạ, ẩn chứa phức tạp, cảm thán, các loại quái dị.
“Tuân theo minh ước của tộc ta và Vu tộc, nguyện phục vụ ngươi mãi đến khi ngươi không thể đưa ra yêu cầu phù hợp hiến tế mới thôi.” Cửu Âm Linh giữa không trung từ từ nói, thanh âm quanh quẩn bốn phía phát ra tiếng ù ù, nghe cực kỳ bất phàm.
Nam Cung Ngân hưng phấn định bay lên theo thì bên cạnh gã, Tô Minh tay phải ấn pho tượng xuất hiện ánh sáng. Ánh sáng rất yếu, thân hình nó nhanh chóng thức tỉnh, vị trí đôi mắt xuất hiện ánh mắt tang thương.
Nam Cung Ngân ngẩn ra, trợn to mắt.
“Mặc...Mặc huynh, ngươi lấy hắn?” Nam Cung Ngân hít ngụm khí, vẻ mặt không thể tin.
Thấy Tô Minh gật đầu, sắc mặt Nam Cung Ngân biến quái lạ, mở miệng muốn nói gì nhưng do dự một chút, đồng tình nhìn hắn. Đối với tài sản của hắn, tuy Nam Cung Ngân khó chấp nhận nhưng sự thật bày trước mắt, chắc Mặc Tô có thủ đoạn gì người ngoài không biết. Tuy nhiên, lựa chọn của Tô Minh khiến Nam Cung Ngân cảm thấy hơi không đáng giá, hoặc nên nói là cực kỳ không đáng.
“Ai, Mặc huynh, ngươi nên sớm nói với ta chứ, Cửu Âm Linh có không ít đều…thôi, nếu ngươi đã chọn thì ta không nói nhiều.” Nam Cung Ngân cười khổ lắc đầu, sự đồng tình càng đậm hơn.
Biểu tình Tô Minh dưới mặt nạ rất là quái, nhìn Nam Cung Ngân làm vẻ mặt đồng tình thì mắt hắn cũng nổi lên cùng loại.
Bây giờ pho tượng hơn hai mươi mét bên cạnh Tô Minh đã hoàn toàn sống lại. Lão hoạt động thân thể, trong người phát ra tiếng két két như không thể chịu nổi, điều này khiến Nam Cung Ngân càng đáng thương Tô Minh.
Đặc biệt là Cửu Âm Linh hoạt động thì thân thể chậm rãi thu nhỏ như người thường đứng đó, lưng gù lên, hiển nhiên là một Cửu Âm Linh già nua lưng còng. Dù áo giáp là màu bạc nhưng ảm đạm không ánh sáng, mặc trên người có chút lôi thôi.
Nhìn thấy như vậy Nam Cung Ngân thầm thở dài, gã hơi hiểu ánh mắt của Tô Minh. Theo gã thì đây không phải vấn đề ánh mắt mà là chênh lệch về tâm trí.
‘Nhóc con, ngươi chọn lão phu là may mắn của ngươi. Thôi, nhờ Đoạt Linh Dược, lão phu bảo vệ ngươi một đường vậy. Nhưng theo chúng ta đã thỏa thuận, ta không tính theo mỗi ngày, ba lần ra tay là ngươi phải đưa ta một viên Đoạt Linh Dược.’ Trong đầu Tô Minh quanh quẩn lời nói của ông lão. Hắn nhìn ông lão lưng còng trước mắt, dù lão đội mũ, mặc áo giáp nhưng bộ dạng thế này trông rất quái. Tuy nhiên, Tô Minh rất cung kính chắp tay với ông lão.
‘Tất cả dựa theo yêu cầu của tiền bối, ta sẽ cố gắng thỏa mãn!’
Đối với Tô Minh cung kính, ông lão khá vừa lòng. Lão lấy xuống mũ giáp kẹp bên nách, lộ ra khuôn mặt đặc biệt. Da nâu trông như đầu gỗ, tóc dài màu bạc nổi bật với màu da. Xem mặt mày ông lão, Tô Minh con ngươi co rút. Bộ dạng lão cùng với cái đầu khổng lồ trên cột đá cao trong Vu thành rất giống, có lẽ là cùng tộc!
Ông lão mặt đầy nếp nhăn, mắt vô thần, ngáp một cái, mắt quét qua Nam Cung Ngân, khóe miệng lộ nụ cười.
Nụ cười kia ở trong mắt Tô Minh cho cảm giác xấu xa.
“Anh trai này oai vũ bất phàm, lựa chọn cái tên mạnh nhất trên núi này của tộc ta. Không tệ không tệ, có ánh mắt!” Ông lão nhếch miệng cười, giọng khàn khàn.
Nam Cung Ngân lại tăng thêm đồng tình Tô Minh, đang mở miệng định nói gì thì bỗng trợn to mắt. Gã thấy ông lão nghiêng đầu nói với Cửu Âm Linh gã vừa tế hiến một câu làm gã ngây như phỗng.
“Tiểu Hàm, phần của lão phu đâu?” Ông lão trừng mắt nhìn Cửu Âm Linh đứng trên đầu Nam Cung Ngân.
Cửu Âm Linh tên gọi Túc Hàm rất ngoan lấy ra một đoàn sáng cung kính giao cho ông lão.
Ông lão lắc lắc tay, vừa lòng gật đầu vội cất vào ngực, không quên ba hoa với Nam Cung Ngân đứng chết trận tại chỗ.
“Chàng trai, ngươi rất có ánh mắt. Yên tâm, nếu tiểu Hàm không nghe lời thì ta sẽ dạy dỗ nó, ngươi cứ vững bụng, hễ tộc nhân nào lão phu giới thiệu đều tuyệt đối không thành vấn đề!”
“Ai kia, chúng ta đi thôi? Đã lâu rồi lão phu chưa ra ngoài, không biết bên ngoài có biến đổi gì nhiều không.” Ông lão ngoái đầu nhìn Tô Minh, thúc giục nói.
Tô Minh đồng tình nhìn Nam Cung Ngân, ho khan tiến tới trước. Ông lão chắp tay sau lưng nghênh ngang đi theo hắn, còn ngâm nga khúc nhạc, bộ dạng rất là đắc ý.
Mất một lúc Nam Cung Ngân mới hồi phục lại, nhìn ông lão khuất xa, lại ngẩng đầu nhìn Cửu Âm Linh tên gọi Túc Hàm, bỗng cảm thấy mới nãy nhìn nó oai vũ bất phảm giờ có chút khô khan, hình như hơi…ngu. Trong đầu gã không ngừng hiện ra động tác đòi tiền của ông lão, rồi còn lời khen mình. Gã run lên, đánh đầu mình, cười khổ.
‘Lần đầu tiên mình nghe nói Cửu Âm Linh lừa người!’
Nam Cung Ngân ôm hối hận và buồn bực cười khổ đi, mang Cửu Âm Linh thành ấn ký trên mu bàn tay, cùng Tô Minh và ông lão khiến gã ngứa răng mà không dám đắc tội rời khỏi không gian này, từ trong vòng xoáy bước ra.
Giây phút bước ra, ông lão ngẩng đầu nhìn cái đầu khổng lồ trên cột đá cao cao phía xa, ánh mắt lộ phức tạp và nhớ lại. Phức tạp tán đi, lão thu lại tầm mắt, nhìn hướng đại điện sau cửa vòng xoáy, bộ xương bị xiềng xích trói. Giây phút nhìn bộ xương, ông lão thở dài.
“Nhóc con, lão phu phải đi gặp cố nhân, ngươi chỉ cần ở trong thành thì ta sẽ biết ngay. Đợi lúc ngươi rời đi ta sẽ xuất hiện. Nếu có cần ta ra tay, gọi tên lão phu cho ngươi biết thì ta sẽ ra tay!” Ông lão thản nhiên nói, tiến một bước, thân hình chớp mắt biến mất.
Mãi đến khi ông lão rời đi Nam Cung Ngân mới chắp tay cười khổ với Tô Minh.
“Mặc huynh, ai, không nói. Ta phải về nhà trọ đi tĩnh tâm và…liên lạc với Cửu Âm Linh của ta, đợi bắt đầu đại hội đổ bảo ta mới đi ra. Ngươi muốn cùng ta trở về hay đi dạo Vu thành?”
Tô Minh có chút đồng tình Nam Cung Ngân, định mở miệng thì bỗng mắt chợt lóe, thấy dưới bậc thang đại điện một người đứng đó nhìn mình.
“Nam Cung huynh về trước đi, Mặc ta đi dạo một lúc.” Tô Minh chắp tay với Nam Cung Ngân.
Nam Cung Ngân lòng rất buồn bực, không tâm tình nói gì nữa, lắc đầu rời đi.
Sau khi Nam Cung Ngân rời đi, Tô Minh nhìn người đứng dưới bậc thang tầm mắt giao nhau với mình, dưới mặt nạ khóe miệng lộ nụ cười. Hắn dọc theo bậc thang từng bước một đạp xuống.
Hắn càng lúc càng tới gần người nhìn mình, thanh niên mặc đồ đen, người gầy gò có nhiều bím tóc nhỏ con ngươi co rút, đứng đó không động đậy.
Mãi đến khi Tô Minh đi xuống bậc thang dài dặc, tới trước mặt người này thì thanh niên bỗng cười, con ngươi co rút giãn ra, chắp tay cúi đầu với Tô Minh.
“Tha hương gặp bạn cũ là việc vui lớn nhất đời người. Trước đó ta còn đang nghĩ thấy ngươi hơi quen, giờ nghĩ ra rồi. Tô huynh, lúc trước từ biệt dáng vẻ vẫn không thay đổi.” Thanh niên cười nói.
Gã chính là năm đó khi Tô Minh đi Thiên Lam thành thì gặp được Vu nhân Dự Tư lai lịch bí ẩn, Ô Đa!
“Tô huynh đừng giải thích, việc này Ô ta rất chắc chắn, ngươi ta không phải người ngoài, ta ở đây đợi ngươi đã nói lên thân phận ngươi không phải cái loại tồi tệ, nếu không thì ta không cần làm như vậy. Tô huynh ẩn giấu sâu thật, dù là hơi thở hay cảm giác đều khiến người khó thể thấy ra manh mối. Coi như ta lấy Dự Tư thuật tra xét cũng không được chút đáp án. Nhưng Ô Đa ta từ nhỏ có tài năng người khác không có, ta đối với mùi cực kỳ mẫn cảm. Tô huynh có thể thay đổi mọi thứ nhưng người tỏa ra mùi thì lại bị bỏ qua.” Ô Đa mỉm cười nói, từ ngữ chân thành.
“Ta tên Mặc Tô.” Tô Minh nhìn Ô Đa.
“Ta tên Chung Nghệ, Mặc huynh, lần đầu gặp, có muốn cùng Chung ta tìm chỗ ngồi một lát không? Mặc huynh tới đây chắc là vì đại hội đổ bảo, việc này Chung ta biết không ít, có lẽ ngươi, ta có thể hợp tác.” Ô Đa nhìn ấn ký Cửu Âm Linh ở mu tay phải Tô Minh, nhỏ giọng nói.
Tô Minh trầm ngâm một lát, gật đầu.