“Được Tô huynh chờ tại đây, Điền ta rất lấy làm vinh hạnh.” Điền Lâm mỉm cười người nhoáng lên, xuất hiện ở trước mặt Tô Minh.
Ba vệt sáng sau lưng gã khoảnh khắc đến gần, cùng đứng trên ngọn núi này, ba lực thần thức mạnh mẽ không chút khách sáo quét hướng Tô Minh.
Ba thần thức dù không có sát khí nhưng cái loại quét dò không thèm che giấu này toát ra sự bá đạo.
"Vị này chính là Tô đạo hữu mà Điền đạo hữu đã nói? Một địa tu bình thường mà thôi, ta đối với kế hoạch lúc trước Điền đạo hữu nói giờ không ôm hy vọng gì."
Ba người này có một người đàn ông trung niên, một ông lão, người cuối cùng chỉ cao bằng nửa người trưởng thành, lùn tịt.
Ông lão tóc đỏ mắt đỏ, lưng hơi còng, mắt ảm đạm không ánh sáng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện con ngươi phải dựng thẳng. Lão đứng đó, biểu tình lạnh lùng không nhìn ra vui buồn, nhưng thần thức quét về phía Tô Minh toát ra sự âm trầm.
Còn người đàn ông trung niên diện mạo trung đẳng, da đen nhẻm, có một vết sẹo từ bên trái khóe miệng rạch xuyên khuôn mặt, khiến gã nói chuyện thì nhe hàm răng vàng khè, cho người cảm giác dữ tợn khủng bố. Thân thể gã khác với người Thần Nguyên Phế Địa gầy gò, gã rất vạm vỡ, đứng đó như là một bức tường thành. Gã không có tóc, thậm chí không có cả lông mày, nửa thân trần, có thể thấy vị trí ngực còn có xích sắt xuyên thấu như mọc ra từ người gã vậy. Chính là gã đã nói câu trên.
Người lùn bên cạnh gã thì mặt cười tủm tỉm rất thân thiện, tay chân nhỏ xíu như chẳng đem lại chút nguy hiểm. Tóc gã tết thành bím để ở sau đầu, hai tay ôm cùng một chỗ luồn và ống tay áo, tựa như chưỡng quầy cửa hành trấn nhỏ thế gian.
Đối với lời gã đàn ông trung niên không lông mày nói, Điền Lâm nhíu mày, đầy vẻ xin lỗi nhìn Tô Minh. Gã xoay người đứng giữa Tô Minh và gã đàn ông trung niên, cười khổ giảng hòa.
"Gia huynh cần gì như vậy? Trên đường đi Điền ta đã nói kỹ càng với mọi người rồi, bao gồm Tô huynh, ta cũng giải thích với Gia huynh rồi, nếu muốn cùng mưu đại kế thì chúng ta không thể hiềm khích với nhau."
"Hừ!” Gã đàn ông trung niên hừ lạnh, mặc kệ Tô Minh, thầm công nhận quan điểm của Điền Lâm.
“Tô huynh, hãy để Điền ta giới thiệu cho ngươi, vị này là Long Lệ đạo hữu của Thiên Luân Tinh, Long huynh có tu vi kinh người, càng am hiểu nhiều thần thông thuật pháp, thiên phú mạnh mẽ.” Điền Lâm bắt đầu giới thiệu, ông lão trong ba người lạnh lùng liếc Tô Minh, không nói gì chỉ gật nhẹ đầu.
Tô Minh nhìn ông lão, người này mắt phải có con ngươi dựng thẳng làm Tô Minh cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
"Vị này là Gia Thân Đồng đạo hữu ở Thổ Gia Tinh. Gia đạo hữu có thần lực, tu vi không tầm thường, cảm ngộ lực căn nguyên mặt đất, ở sâu dưới lòng đất có thể bùng phát ra tu vi càng mạnh mẽ, năm đó hắn từng đấu với một chân vệ mà không chết, bây giờ đã lành lặn vết thương, tu vi càng tăng tiến hơn.” Điền Lâm nói.
Gã đàn ông trung niên không lông mày âm u cười với Tô Minh, trông gã như là người thô lỗ chứ thực ra mới nãy hành động là có ẩn ý riêng.
“Người cuối cùng là Tôn Côn của Ám Huy Tinh, Tôn đạo hữu am hiểu trận pháp, được gọi là có nhiều báu vật, độc công danh chấn tám phương.” Điền Lâm nói xong người lùn chưởng quầy thân thiện chắp tay với Tô Minh, rất hào sảng cười to.
“Điền huynh quá khen, Tô huynh đừng nghe hắn nói lung tung nhé, ta có gì mà danh chấn tám phương, chẳng qua ở trong Thần Nguyên Phế Địa hối hả ngược xuôi kiếm bữa cơm ăn mà thôi. Đều là tôn xưng mọi người nể tình gọi, không là thật đâu.” Tôn Côn cười khà khà lắc đầu, bộ dạng rất vô hại, khiến người có hảo cảm.
“Tô huynh thì ở trên đường ta đã giới thiệu với ba người rồi. Tu vi của Tô huynh không tầm thường, càng có thuật lực lượng phép tắc, dù là Điền ta cũng rất kính nể.” Điền Lâm nhìn ba người, khi gã nói chuyện thì Tô Minh mặt lạnh như tiền gật đầu.
Lúc trước dù thần thức ba người quét qua hay là Gia Thân Đồng khiêu khích thì hắn không thay đổi biểu tình, giờ thì lạnh như băng không nói một lời.
Sự bình tĩnh của hắn làm mắt gã đàn ông trung niên chợt lóe, ngay cả người lùn Gia Thân Đồng cũng cười tủm tỉm híp mắt, liếc Tô Minh. Chỉ mình ông lão lưng còng là không có gì thay đổi.
“Được rồi, mọi người đã tụ tập đủ, thời gian còn có sáu năm là lúc chân vệ tuần tra, chúng ta phải nhanh lên mới được.” Điền Lâm nhìn bầu trời, nói ngay.
“Tại sao không thấy Mai Lan đạo hữu?” Người lùn Tôn Côn mỉm cười hỏi.
"Mai Lan không cùng chung chí hướng với chúng ta, bà ấy sẽ không tới.” Điền Lâm lắc đầu tránh đề tài, khi nhìn Tô Minh thì biểu tình nghiêm túc.
“Không biết Tô huynh phóng thích ra tất cả mãnh thú bị phong ấn ở Hỏa Xích Tinh cần bao nhiêu ngày?"
"Một tháng.” Tô Minh bình tĩnh nói.
“Tốt, một tháng sau, Tô huynh phóng thích toàn bộ mãnh thú xong thì sức sống của đại tu dị tộc sẽ không bị hấp thu nữa, khi đó hy vọng ba vị hỗ trợ ta, dựa theo cách Điền ta nói, chúng ta mở lỗ hổng phong ấn tiến sâu và lòng đất. Đợi khi vào lòng đất thì cần Tô đạo hữu, Tôn đạo hữu thi triển thiên phú trận pháp của các ngươi, khiến chúng ta đi sâu vào trong hơn. Lúc đó thân thể Gia đạo hữu mạnh mẽ có thể ở đằng trước dẫn đường, Long đạo hữu thần thông kinh người, thần thức càng mạnh hơn chúng ta, xin chỉ dẫn phương hướng. Còn về ta, việc này do ta chủ đạo, ta sẽ lấy nguyên thần phản nghịch thân thể, lấy thể nguyên thần của Điền ta giúp cho Long đạo hữu tra xét và chỉ dẫn, giúp cho Gia đạo hữu ở đằng trước mở đường, giúp đỡ Tô đạo hữu cùng Tôn đạo hữu suy yếu phong ấn.” Điền Lâm dứt khoát nói.
Gã thốt lời xong ba người kia biến sắc mặt, ngay cả ông lão Long Lệ lạnh lùng cũng rung động liếc mắt nhìn.
“Nguyên thần phản nghịch thân thể, lấy nguyên thần thay thế thân thể, Điền đạo hữu có biết hậu quả của cấm thuật đó xong?” Long Lệ khàn khàn nói ra câu đầu tiên.
“Đương nhiên là biết, một khi có gì sư sót thì thân thể sẽ héo rút, nguyên thần lâu không về xác thì sẽ đột tử, nhưng chỉ có làm vậy mới có nắm chắc lớn hơn, khiến tu vi của Điền ta tăng lớn, nếu không thì chúng ta đều giữ thân thể, khó đi vào sâu hơn. Các vị, chuyện này Điền ta trả giá rất lớn, chỉ hy vọng có thể thành công, xin các vị đừng nội đấu với nhau, nếu không thì...đừng trách Điền ta trở mặt!” Điền Lâm lạnh giọng.
Gã cho người cảm giác hiền hòa bây giờ bỗng lạnh lùng, cộng thêm mới nãy nói ra chuyện nguyên thần phản nghịch thân thể, phút chốc tăng sức uy hiếp nhiều.
“Tô huynh, mọi chuyện xin trông nhờ vào huynh!” Điền Lâm hít sâu, chắp tay, thật sâu cúi đầu hướng Tô Minh.
Tô Minh nhìn Điền Lâm, hắn nhớ đến hai năm trước đối phương rơi vào ảo thuật, một lúc sau hắn cũng chắp tay cúi đầu, xoay người nháng lên một cái, lập tức vọt lên bầu trời. Xích Mãng Phượng gào thét bay lên, hạc trọc lông biến thành chó to tru lên đi theo sau.
Ba ngày sau, nguyên Hỏa Xích Tinh chấn động, một đất phong ấn mãnh thú dị tộc phát ra tiếng gầm kinh thiên, đến từ mãnh thú như là con cọp. Biểu tình của nó toát ra hưng phấn vọt khỏi đất phong ấn.
Bảy ngày sau trên Hỏa Xích Tinh lục tục vang tiếng gầm rống, từng dị tộc mãnh thú thần linh ở mỗi khu vực không ngừng lao ra khỏi phong ấn, tiếng gầm chấn động tám hướng Hỏa Xích Tinh khiến các tu sĩ hoảng sợ.
Nửa tháng sau, Hỏa Xích Tinh xuất hiện biến động kinh thiên, hơn một nửa mãnh thú được thả ra, đất trời tối đen, tiếng nổ kinh thiên động địa. Ở núi khu vực đông bộ, bên trong nhà đá, bà lão Mai Lan ngồi ở đó, biểu tình âm trầm.
Một tháng sau, nguyên Hỏa Xích Tinh, gần như tất cả khu vực mãnh thú dị tộc bị phong ấn đều phát ra tiếng gầm rung trời, đó là tiếng khát vọng tự do của tất cả mãnh thú sau khi lao ra khỏi phong ấn.
Tiếp theo Hắc Mặc Tinh biến động vạn năm trước, trong Thần Nguyên Phế Địa nghênh đón lần kịch biến thứ hai, đây là biến động Hỏa Xích Tinh!!!