Hơn một nghìn năm trước, gần tới hai nghìn năm. Nếu ví dụ nơi này là một điểm vậy thì năm đó cũng tại điểm này, cùng ở thế lực trấn thủ Tứ Đại Chân giới của Âm Thánh chân giới, cũng trong lốc xoáy tinh hà, bên trong sa mạc trong ngôi sao này, cũng là ở đại điện này...
Tu sĩ Âm Thánh chân giới từng đuổi giết Tô Minh kia quỳ lạy ở đây, bẩm báo nho nhỏ với Chúc Hỏa, kể về bên trong Tây Hoàn tinh vực có một người tên là Mặc Tô, còn nói bên cạnh hắn có một con hạc. nguồn tunghoanh.com
Chúc Hỏa năm đó cao cao tại thượng, giọng nói uy nghiêm, có thể làm cho người quỳ lạy ở nơi này run rẩy kính sợ, một câu nói có thể quyết định sinh tử của Tô Minh bên trong Tây Hoàn tinh vực.
Năm đó Tô Minh sở dĩ buộc phải vào Tây Hoàn Dị Địa, trên thực tế có liên quan trực tiếp tới cuộc nói chuyện này.
Hôm nay đã cách xa hơn nghìn năm, Tô Minh đến nơi này, đứng trước mặt Chúc Hỏa, bên tay lay động giọng nói run rẩy của Chúc Hỏa, gọi hắn là tiền bối. Đáng tiếc Tô Minh không biết chuyện năm xưa, nếu không giờ phút này hẳn hắn sẽ có rất nhiều cảm khái.
Đáng tiếc chính là Chúc Hỏa cũng không biết Mặc Tô năm đó bị cô dùng một lời quyết định vận mệnh, hôm nay đang đứng trước mặt cô, hôm nay hủy diệt giới này, hủy diệt cả một vùng tinh không.
Vận mệnh chính là thứ khó bề phân biệt như vậy. Nghịch chuyển càn khôn như thế khiến người ta không thể phát hiện. Biến hóa vị trí như thế, cho nên mới khiến người ta chấp nhất, khiến người ta si mê, mới có nàng giãy dụa, phản kháng, muốn thử thoát khỏi sự trêu đùa của vận mệnh. Người giãy dụa và phản kháng giống như thiêu thân lao vào lửa, cuối cùng có thể sống lại trong lưa thì nhất định không phải là thiêu thân mà là phượng hoàng bất tử.
Tô Minh chậm rãi đi tới, tay phải giơ lên, thần sắc mang vẻ lạnh lùng, túm lấy Chúc Hỏa. Trong nháy mắt, một tiếng gào thét chói tai chợt truyền ra từ Chúc Hỏa.
Tiếng gào thét không khó nghe, ngược lại giống như một khúc ca dao không nghe rõ, nhưng dù bất cứ ai nghe được cũng đều hiểu đây là một bài ca dao.
Cùng lúc đó, mấy cuốn sách cổ đặt trên bàn cũng nhanh chóng cuốn lại, bay ra từng tờ một. Năm tháng như chuyển động nhanh chóng quanh bốn phía Tô Minh.
Đây là thần thông của Chúc Hỏa, là thần thông khiến cô có tư cách ở chỗ này!
Năm tháng như ca!
Tay phải Tô Minh vươn ra khô héo nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Dường như quá trình vươn ra này, vượt qua thần thông ngàn năm bị Chúc Hỏa thi triển. Mỗi lần cô thi triển thuật này đều có hiệu quả, nhưng lúc này đây...
- Chút tài mọn!
Trong nháy mắt khi cánh tay phải của Tô Minh khô héo, hắn hừ lạnh một tiếng. Một trong những thiên phú của Tố Minh tộc chính là thuật năm tháng. Lấy loại thần thông này đối phó với người ngoài thì có lẽ còn có hiệu quả nhưng dùng trên người Tô Minh lại chẳng có chút tác dụng nào. Trong tiếng hừ lạnh, cánh tay phải của hắn lập tức khôi phục như thường. Lực lượng tuế nguyệt kia trực tiếp tiêu tán trong vô hình. Sách cổ run lên, lập tức có một nửa trang sách vỡ tan thành từng mảnh.
Cùng lúc đó, chén dầu đèn nhỏ cũng bị dập tắt một nửa, đang giãy dụa khó khăn. Mắt thấy tay phải của Tô Minh sắp sửa chạm lấy chén dầu đèn nhỏ tới nơi rồi, gương mặt nữ tử kia méo mó trong đó, lại hét lên lần nữa.
Tiếng thét chói tai vang lên. Lập tức mấy cuốn sách cổ trên bàn vốn lập từ trái sáng phải giờ lại lập tức cuộn trang sách. Mặc dù những cuốn sách này đã bị vỡ nát một nửa nhưng vẫn còn một nửa, vẫn lật đi như cũ. Nhưng hôm nay trong nháy mắt khi Chúc Hỏa thét chói tai, cuốn sách bỗng lật ngược lại, từ phải trở về trái.
Cùng lúc đó, một luồng lực lượng năm tháng nghịch chuyển bỗng nhiên tràn ngập trên thân thể Tô Minh.
- Ta mạnh nhất không phải là thuật năm tháng trôi qua mà là nghịch chuyển, trả giá lớn bằng sinh mệnh, nghịch chuyển năm tháng!
Giọng nói chói tai của Chúc Hỏa truyền ra. Trong nháy mắt, thân thể Tô Minh lập tức ở bên trong năm tháng nghịch chuyển, trôi đi còn có cả tu vi và nguyên thần của hắn. Luồng lực lượng này tồn tại khiến nụ cười lạnh trên khóe miệng Tô Minh càng đậm. Hắn thả ý thức ra, để cho lực nghịch chuyển năm tháng lan tràn trên người càng lớn.
- Ba ngàn năm!
Chúc Hỏa gào thét. Lập tức thân thể Tô Minh nhanh chóng nhỏ lại, trong thời gian ngắn liền hóa thành một vùng hư vô, như sắp không tồn tại, trên người lộ vẻ thuần phác. Trong năm tháng nghịch chuyển, hắn trở lại Ô Sơn, nhưng rất nhanh, tất cả biến mất hoàn toàn. Xuất hiện lần nữa, lại là một Ô Sơn.
- Tại sao lại như vậy!
Chúc Hỏa mở to mắt, không cách nào tin tưởng được, gào thét lần nữa.
- Ba ngàn năm!
Năm tháng nghịch chuyển không ngừng hiện lên trên người Tô Minh. Nụ cười trên khóe miệng hắn không thay đổi, thân thể hơi mờ đi. Trong đó mơ hồ xuất hiện luôn hồn, lần lượt hiện ra các cảnh tượng tại Ô Sơn.
Tất cả đều khiến khuôn mặt Chúc Hỏa biến hóa không ngừng. Mắt cô lộ ra vẻ khó tin, lại tế hiến sinh mệnh mà gào thét.
- Ba vạn năm!!
Lần này cô đánh cược tất cả. Trong tiếng gào thét này, lực lượng tuế nguyệt trên người Tô Minh ầm một tiếng liền nghịch chuyển ba vạn năm. Trong nháy mắt khi lòng Chúc Hỏa thầm thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên ả hét lên thê lương.
Thân thể Tô Minh vẫn hơi mờ như cũ nhưng bên trong thân thể lại là một hắc động hư vô. Đây là năm tháng khiến cho hắn trở lại lúc chưa ra đời, còn ở trong bụng mẹ, bị lực lượng nguyền rủa quấy nhiễu.
Mà nguyền rủa này trong nháy mắt khi thần thông của Chúc Hỏa đụng chạm vào, trong nháy mắt liền lan tràn ra, trực tiếp xâm nhập vào trong linh hồn nàng. Tiếng kêu vang vọng thảm thiết một hơi, toàn bộ sách cổ vỡ vụn, đèn dầu cũng bị dập tắt.
Thần sắc Tô Minh bình thản. Hiển nhiên hắn đã sớm dự liệu được cảnh này rồi, nếu không lúc trước cũng sẽ không chống cự chút nào như vậy. Trên thực tế hắn mượn chuyện này để chứng kiến một chút, nguyền rủa trên thân thể mình năm đó mạnh tới mức nào.
Giờ phút này khi đèn dầu bị dập tắt, ầm một tiếng, giá đèn vỡ tan, lộ ra một thi hài ẩn thân bên trong giá đèn!
Đây là thi thể một nữ tử, toàn thân già nua rồi nhanh chóng rữa nát. Mùi hôi thối tràn ngập tám phương. Tay phải Tô Minh giơ lên, chụp vào túi trữ vật trên thi thể này một cái. Lập tức túi trữ vật rơi vào tay hắn. Hắn vỗ một cái, khiến nó tan nát. Một cỗ quan tài màu đen bỗng nhiên rơi lên mặt đất.
Trong nháy mắt khi quan tài này xuất hiện, một luồng uy áp mãnh liệt bỗng nhiên tràn ra. Trong nháy mắt khi Tô Minh cảm nhận được, lập tức tâm thần hắn chấn động, hai mắt co rút lại. Khí tức này vượt qua tất cả tồn tại trong trí nhớ của Tô Minh.
Thậm chí thứ duy nhất có thể đối chọi chính là hình ảnh khi Tô Minh lấy Uổng Thương Sinh của Tô Minh thấy bên trong Đệ Ngũ Hỏa Lò, thấy sư tôn của Trường Hà, Hiên Tôn của Âm Thánh chân giới!
Trong nháy mắt khi quan tài xuất hiện, Hạc trọc lông mạnh mẽ bay ra từ túi trữ vật của Tô Minh, run rẩy nhìn quan tài, nhìn bộ hài cốt bày trong đó.
Hài cốt này là một con thú dữ, chẳng qua huyết nhục mơ hồ, mặc dù khô héo, không cách nào nhìn ra bộ dáng khi còn sống nhưng khí tức phát ra trên thi hài lại vô cùng giống Hạc trọc lông.
Thân thể nó run rẩy, ngơ ngác nhìn thi hài trong quan tài, tựa như lẩm bẩm, lại giống như đang nói với Tô Minh.
- Cảm giác này thật kỳ quái. Bà nhà hạc, đây là thân thể lão tử năm xưa sao?
- Ta có một loại dự cảm, nếu chúng ta dung hợp thân thể này, trí nhớ của ta sẽ khôi phục hơn phân nữa. Ta có thể nhớ rất nhiều chuyện ta đã lãng quên, nhớ ra lai lịch của ta, thân phận của ta, còn cả việc tại sao giờ ta lại biến thành hồn thể.
- Ta còn có thể nhớ ra, con bà nhà hạc, năm đó rốt cục kẻ nào đánh ta suýt nữa hồn phi phách tán...
Thân thể Hạc trọc lông run rẩy, vuốt phải giơ lên, muốn đụng vào thi hài này. Bỗng nhiên nó ngừng lại.
- Lão tử cũng có cảm giác một liệt, một khi ta nhớ lại tất cả những thứ đó, ta sẽ không còn là ta, không còn là Hạc trọc lông nữa, cũng không còn là đồng bạn bên cạnh Tô Minh... Ta... Ta sẽ là ai...
Thân thể Hạc trọc lông càng run rẩy hơn, thần sắc lộ vẻ giãy dụa.
- Ta sẽ biến thành ý thức của một người khác. Hoặc nói là lão tử sẽ biến thành mình năm xưa. Như vậy ta sẽ không tồn tại nữa.... Chẳng qua ta sẽ rất mạnh... Vô cùng vô cùng mạnh!
Ý thức của Hạc trọc lông hơi hỗn loạn, trong giây lát ngửa mặt lên trời gào thét, thần sắc lộ vẽ giãy dụa hoang mang.
Tô Minh thấy cảnh này. Hắn chỉ trầm mặc. Hắn có thể trợ giúp Hạc trọc lông tìm thân thể về, bởi Hạc trọc lông đối với không phải là sủng vật mà là bằng hữu.
Mặc dù người bạn này không hơi ti tiện, hơi tham tiền nhưng vẫn là bằng hữu của mình.
Chẳng qua Tô Minh không thể nào giúp nó lựa chọn được. Tất cả con đường đều phải xem nó chọn thế nào.
- Bà nhà hạc. Ta làm sao cảm thấy mình rất ghét bản thân trước đây. Một khi ta dung hợp, sẽ trở thành nó. Nhưng ta rất muốn dung hợp. Ta rất muốn nhớ lại tất cả. Ta muốn biết tính mạng ta đã mất đi những gì... Tại sao ta lại nhìn núi Vọng Phu mà khóc. Vì sao ta nhìn tinh không mà khó chịu. Vì sao ta lại không nhớ một số người...
Hạc trọc lông đang đắn đo, hai mắt đỏ bừng. Nó chợt xoay người nhìn về phía Tô Minh.
- Bà nhà hạc. Lão tử hiện tại sống rất tốt, cũng không cần dung hợp. Nhưng ngươi cứ giúp ta lấy về. Chờ sau này nếu người thu thập đủ toàn bộ thân thể ta, ta dung hợp cũng không muộn.
Hạc trọc lông cắn răng, lộ vẻ bất mãn với Tô Minh, khó khăn nói.
Tô Minh nhìn Hạc trọc lông một cái. Hắn tôn trọng quyết định của nó. Tay phải giơ lên, vung tay áo một cái. Lập tức quan tài phát ra khí tức khiến Tô Minh run rẩy này liền bị hắn thu vào trong túi trữ vật. Ngay sau đó, uy áp nơi này thoáng cái đã biến mất.
Hạc trọc lông đứng nơi đó, thân thể ngẩn ra, mang theo một tia nuối tiếng nhưng rất nhanh liền hóa thành kiến định, xoay người theo Tô Minh, cùng Tô Minh hóa thành cầu vồng rời khỏi ngôi sao này.
Hết thảy kết thúc. Tô Minh xuất hiện, tản đi phong ấn của Đệ Ngũ Hỏa Lò tại nơi từng là thế lực trấn thủ của Âm Thánh chân giới. Đại năng Sinh Cảnh nhìn Tô Minh thật sâu, xoay người biến mất lập tức, rời khỏi vùng tinh không này. Nơi xa còn có năm người, dùng tốc độ nhanh nhất bay đi, cấp tốc trốn khỏi phế tích này.