Vị trí Tô Minh chọn mặc dù ở gần ngoại tông nhưng là sau núi, rất hẻo lánh, bình thường không nhiều người đến. Chỗ đó là gian nhà đơn giản, bốn phía đầy cỏ dại, hiển nhiên lâu rồi không ai quét dọn. Nơi này lực lượng thiên địa không đậm đặc, không thể so sánh sân ngoại tông lúc trước Tô Minh cư ngụ, càng không cách nào so với nhà lầu hai tầng làm Tô Minh động lòng. Nhưng chỗ này được cái là gần nhà lầu hai tầng, thậm chí đừng ngoài gian nhà ngẩng đầu nhìn có thể lờ mờ thấy trên núi mơ hồ bóng nhà lầu hai tầng.
Nhìn bốn phía, Tô Minh coi như vừa lòng chỗ này. Vốn Tiền Thần định sai người dọn dẹp cỏ xung quanh nhưng bị Tô Minh ngăn cản, giữ y như cũ cũng tốt, vậy thì càng hẻo lánh hơn.
Mặt trời khuất núi, Tiền Thần tươi cười rạng rỡ đi theo bên Tô Minh, hỏi thăm ân cần, còn hỏi có cần thị nữ tạp dịch không, bị Tô Minh từ chối, gã vẫn mỉm cười. Mãi đến hoàng hôn Tô Minh tỏ ra mệt mỏi gã mới chắp tay rời đi.
Tạm không nói Tiền Thần mang theo suy tính rời đi, khi hoàng hôn qua, trời dần tối, Tô Minh không ở trong phòng mà ngồi trên vách tường bên ngoài phòng nhìn lên trời.
Giờ là mùa đông, bốn phía cỏ dài đầy màu tuyết trắng, thậm chí trên bầu trời hoàng hôn qua đi có chút bông tuyết rơi. Có một cái rơi trước mặt Tô Minh, hắn nâng tay đón lấy, lòng bàn tay lạnh lẽo, hắn nhìn bông tuyết hòa tan.
'Nếu bông tuyết xuất hiện chính là vì tan dưới đất, đây có phải chăng là vận mệnh của bông tuyết...'
Tu vi trong người Tô Minh giờ đã hồi phục gần sáu phần, nhưng cách hoàn toàn khỏe còn rất xa. Theo tính toán của hắn, trừ phi ở trong nhà lầu hai tầng, nếu không thì dù trong sân ngoại tông cần ít nhất mười năm mới hồi phục đến đỉnh. Dù sao tu vi ban đầu hồi phục nhanh nhưng càng về sau càng khó tiếp tục. Bốn phần tu vi sau này tốc độ hồi phục không phải sáu phần trước có thể so sánh.
'Nhất định phải đi nhà lầu hai tầng kia.’ Mắt Tô Minh chợt lóe, tay duỗi ra, trong lòng bàn tay có một sợi tóc trắng.
Sợi tóc đánh kết, tay phải Tô Minh đặt trên kết, khép mắt, dựa theo lời cha Tên Hề Nhi nói im lặng cảm nhận.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã hoàn toàn vào đêm. Trên trời tuyết càng nhiều, bay xuống liên miên một chỗ khiến đường phía trước chẳng những bị bóng tối che giấu, còn bị bông tuyết chia ly vỡ nát.
Tô Minh luôn dựa vào gian nhà, ngồi bên ngoài, tay nắm tóc dài bạc. Trên tóc dài có mùi hương nhè nhẹ, trong đêm khuya, Tô Minh sờ như có thể chạm vào mùi hương này.
Một đêm yên lặng trôi qua, Tô Minh cứ ngồi chìm dắm trong loại cảm giác cha Tên Hề Nhi đã nói, tìm tinh túy thảo kết ký sự.
Tô Minh muốn không phải nguyền rủa, cũng không phải chúc phúc, mà là một loại ý thức khống chế, thông qua sợi tóc kết ngày càng nhiều, cuối cùng bện thành món đồ chơi, mượn lực lượng búp bê khống chế ý thức bà lão. Cái loại khống chế ý thức này khiến người đó trở thành giống con rối, vậy là Tô Minh có thể không khiến người bên ngoài phát hiện tiến vào nhà lầu hai tầng tu hành thời gian dài.
Hắn có nghĩ tới lấy tu vi đàn áp, nhưng dù gì tu vi của hắn chưa hoàn toàn hồi phục, chuyện này có nhiều biến đổi, hắn còn chuẩn bị tại nhà lầu đó trùng kích Man Hồn, cần một người hộ pháp cho.
Nếu có thể khống chế bà lão này thì một hòn đá trúng nhiều chim!
Sáng sớm, Tô Minh mạnh mở mắt ra, đôi mắt toát ra lĩnh ngộ, đôi tay không chút do dự lại đánh ra một kết trên sợi tóc!
Bây giờ trên sợi tóc trắng xuất hiện hai cái kết!
Khoảnh khắc kết thứ hai xuất hiện, nhà lầu hai tầng phía xa, bà lão đang ngồi tĩnh tọa bỗng run rẩy. Bà mở mắt ra, biểu tình nghi hoặc, thần thức khuếch tán lượn lờ bốn phía, vẻ mặt rất nghiêm túc. Nhưng mặc kệ bà xem xét cỡ nào cũng không phát hiện manh mối gì, dường như mọi thứ chưa từng xảy ra. Nhưng mới nãy bà cảm nhận được một chút khí lạnh, như có người dùng kim đâm mình, không đau lắm nhưng cảm giác đâm vào linh hồn.
Bà lão nhíu mày suy nghĩ thật lâu, kiểm tra trong ngoài thân thể, không phát hiện có gì lạ, bà do dự rồi dần ghi nhớ chuyện này.
Ngày mùa đông dường như rất dài, một tháng qua đôi khi tuyết rơi xuống, mỗi lần đều lớn hơn lần đầu, đến bây giờ thì đầy trời bông tuyết như trên trời xuất hiện cái hố to lớn. Trời đang khóc, chẳng qua nước mắt rơi xuống như không muốn để người thấy, nên đem nó biến thành tuyết, trông tuyết mềm nhẹ, nhưng tích lũy đến mức độ nhất định nó có thể đè nát núi, đóng băng vạn vật, có thể hủy diệt...tất cả chúng sinh!
Bông tuyết rơi phủ lên trời và đất, lên ngoài gian nhà Tô Minh ở. Dù là vị trí hắn ngồi tĩnh tọa cũng bị chồng chất rất dày tầng tuyết.
Tay Tô Minh luôn cầm sợi tóc trắng, một tháng này hắn không hồi phục Tô Minh mà chìm đắm trong cảm ngộ, trong thảo kết ký sự, trên sợi tóc giờ đã có sáu cái kết!
Trên sáu cái kết Tô Minh không để lại nhiều ý chí, hắn chỉ dể lại cảm ngộ, giờ tay sờ vào như chạm đến suy nghĩ của mình.
Bên Tiền Thần một tháng này đôi khi lại đây, dáng vẻ ân cần giống như Tô Minh là sư huynh của gã, còn gã là sư đệ hay vãn bối vậy.
Một ngày này trong tuyết gã lại đến nữa, sau lưng đi theo mấy chục tạp dịch biểu tình kính sợ, theo Tiền Thần chỉ huy các tạp dịch bắt đầu dọn dẹp tuyết.
Tô Minh nhắm mắt, không để ý nhiều. Tiền Thần luôn biết điều như vậy, nói không chừng sau này hắn sẽ cho gã một đợt tạo hóa. Con đường dưới chân gã, phải xem người này làm sao lĩnh ngộ và bước đi.
Một tháng sau, ngày thứ ba, vẻ mặt hắn có do dự nhìn tóc bạc trong tay, mặt trên vẫn chỉ có sáu cái kết, kết thứ bảy hắn định làm ngay bây giờ nhưng không có tin chắc.
Hắn nhìn sợi tóc, một tháng này hắn chìm đắm trong cảm ngộ, đối với thuật thảo kết ký sự cảm nhận nhiều hơn trước. Sáu cái kết trước là Tô Minh cảm ngộ kết, nhưng cái thứ bảy này hắn lờ mờ cảm thấy cần tăng thêm ý chí, ý chí rót vào sẽ khiến kết thứ bảy thành mấu chốt!
Mấu chốt ở chỗ nếu kết thất bại thì sợi tóc biến thành tro bụi, một khi thành công, vậy ý chí sẽ là bước đầu tiên đi hướng thành công của Tô Minh!
'Sợi tóc chỉ có một cái, nếu không thành công thì mọi thứ cần chuẩn bị lại.'
Mắt Tô Minh chớp lóe, đôi tay động, đánh ra kết thứ bảy trên sợi tóc bạc!
Khi đánh ra kết thứ bảy thì toàn thân Tô Minh rùng mình, cưỡng ép đầu óc quanh quẩn một thanh âm.
‘Ta là chủ nhân của ngươi, ý chí của ta chính là ý chí của ngươi, tất cả thanh âm của ta ngươi phải nghe theo!'
Thanh âm này không ngừng quanh quẩn trong đầu Tô Minh, hóa thành ý chí, như bị hắn viết xuống kết sợi tóc.
Nhưng ý chí dung nhập đối với Tô Minh không hề đơn giản, dù gì hắn mới tiếp xúc thảo kết ký sự chứ không giống cha Tên Hề Nhi tự nhiên chạm được tinh túy. Quan trọng nhất là cha Tên Hề Nhi là người bình thường, tạo ra búp bê cũng cho người thường nên không có nhiều tiêu hao và chịu đựng, chỉ khiến lão làm ra mấy món đồ thì sẽ rất mệt.
Tô Minh thì khác, tóc bạc thuộc về bà lão, tu vi của bà không bình thường, hành động muốn dựa vào thuật này khống chế cường giả, tiêu hao và chịu đựng nhiều lên rất nhiều. Dù là Tô Minh, giờ người mạnh run lên, khóe mắt dần chảy hai hàng huyết lệ, lỗ tai cũng thế. Hô hấp của hắn trong khoảnh khắc, ngừng.
Mãi hơn mười giây Tô Minh mới thở ra hơi dài, mắt sáng ngời, lau đi máu ở mắt và tai, cúi đầu nhìn cái kết thứ bảy trên tóc bạc, khóe miệng lộ nụ cười.
‘Loại thuật pháp này đúng là kinh người, nếu có thể lĩnh ngộ nó đến cực độ, vậy thì có thể giết người vô hình, khống chế người khác không khó. Nhưng đáng tiếc, phản phệ quá lớn.’ Tô Minh nhắm mắt.
Giây phút Tô Minh đánh ra kết thứ bảy thì trong nhà lầu hai tầng, bà lão tĩnh tọa run bần bật, hộc búng máu, mặt xanh mét. Bà mở mắt ra, đứng bật dậy, thần thức tản ra nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Sắc mặt bà âm trầm, mới nãy khoảnh khắc mơ hồ nghe một giọng nói, thanh âm kia như đang ở trong đầu bà nói cái gì, nhưng cẩn thận nghe lại không nghe được. Bà có cảm giác mãnh liệt, thanh âm nói ra câu kia chắc là lấy cách đặc biệt khắc vào linh hồn mình.
“Tài mọn, nếu ngươi đã giấu đầu lòi đuôi không muốn lộ mặt thì chúng ta đấu pháp một lần đi, xem coi dị thuật của ngươi lợi hại hay đài sen nhiếp hồn của ta càng mạnh!"
Bà lão cười nhạt đi hướng tầng thứ hai, đến bên pho tượng cô gái ngồi đài sen, nhìn cô gái thánh khiết. Bàn lão khoanh chân ngồi, mắt pho tượng như tỉnh dậy tỏa ra ánh sáng bao phủ bà lão.
“Lần sau ngươi đến ta sẽ đấu với ngươi một trận!” Bà lão như gặp địch thủ, nhắm mắt lại.