Khi Tô Minh ngẩng đầu lên thì mắt lóe tia sáng, bên ngoài mưa rơi ầm ầm, sấm sét chớp lóe chiếu sáng mọi thứ rồi trở về bóng đêm. Tô Minh ở trong tai chớp lấp lánh như đặt mình trong hắc ám và quang minh, chậm rãi đứng dậy. Vạt áo phấp phới, tóc tím tung bay. Tô Minh đứng trên vách núi, sấm sét tăng mạnh tiếng hơn, tia chớp giao nhau khiến thế giới không ngừng giao hoán giữa đêm và ngày, nhanh chóng biến đổi, minh và ám như chồng lên nhau.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Như ngươi mong muốn.
Thanh âm vang vọng trong tầng thứ năm thiên ngoại thiên truyền vào tầng thứ tư làm mọi người chú ý. Diệp Long vụt ngẩng đầu, mắt lộ ánh sáng chưa từng có.
Thanh âm này không ngừng vang vọng truyền vào tầng thứ ba, tầng thứ hai, quanh quẩn tại tầng thứ nhất. Khi thanh âm vang vọng, sấm sét dường như không thể lấn át, biến yếu đi, tia chớp không thể lấp lóe nữa, dường như đông lại. Ánh mắt mọi người tập trung vào bầu trời, Tô Minh vung tay áo đạp bước xuống hư không dưới vách núi. Một bước đi ra ngọn núi, một bước đi vào tầng thứ tư, một bước đạp trên la bàn to lớn, đứng ở bên cạnh Diệp Long.
Trong khoảnh khắc này tất cả ánh mắt Thất Nguyệt tông nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
- Hắn chính là Vương Đào?
- Vương Đào, chính là Vương Đào, nghe nói chưa? Người này không phải là đệ tử bình thường, hắn ... Hắn là một trong trưởng lão!
- Trưởng lão, không thể nào.
- Ha ha ha ha ha ha! Nhưng không biết vị trưởng lão này có thể xông qua vài trận, nếu không thể vượt qua ba, năm trận thì đúng là trò cười.
Tiếng xì xầm vang trong đêm mưa Thất Nguyệt tông, đặc biệt là đệ tử ngoại môn tầng thứ nhất là chú ý nhiều nhất. Dù sao chuyện mới xảy ra ở ngoại môn cả đám đèu biết rồi, họ cực kỳ tò mò về Tô Minh.
Còn đệ tử Thất Nguyệt tông ở tầng thứ hai, ba thì không nhiều người biết Tô Minh là trưởng lão, giờ nghe thấy ai nấy kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tô Minh đầy khinh thường.
Dù không biết tại sao Tô Minh trở thành trưởng lão nhưng trong Cổ Táng quốc này cuối cùng mọi thứ phải xem tu vi của mình. Nếu tu vi không cao thì dù thân phận có tôn quý hơn chỉ có được người ta khách sáo, kính sợ bề ngoài chứ không kéo dài được, như bèo không căn, chỉ cần có một cơ hội là sẽ bị diệt ngay. Chỉ có tu vi cường đại xứng đôi với thân phận mới có thể kéo dài hoài, chân chính đạt được tôn trọng. Ánh mắt khinh miệt trừ tầng thứ hai, ba ra còn có tầng thứ tư. Chẳng qua ở tầng thứ tư đa số là lạnh lùng, tràop húng như nhìn tên hề.
- Thật muốn biết Vương Đào tám năm qua không dám lộ mặt này rốt cuộc có bản lĩnh gì.
- Ta hơi khâm phục Diệp Long, còn Vương Đào thì ... Ha ha ha ha ha ha! Nhìn rồi biết.
- Người nhát như chuột có gì mà xem? Hừ, cư ngụ ở tầng thứ năm thiên ngoại thiên, xem ra đám đệ tử ngoại tông đồn đãi người này là trưởng lão cũng có điểm đáng tin.
- Trưởng lão? Hắn dựa vào cái gì là trưởng lão?
Thần niệm quanh quẩn ở tầng thứ tư, người tu luyện tại đây nhìn Tô Minh thì biểu tình khác nhau nhưng đa số lạnh lùng.
- Các vị đồng tông mạch thứ ba, sau này các ngươi thấy Vương Đào lập tức phải bái lạy, cung kính gọi hắn là sư thúc!
Trong tầng thứ tư vang tiếng cười châm chọc, ngọn núi Tô Minh từng ở, ngọn núi ảnh chiếu tầng thứ tư thiên ngoại thiên, những đệ tử Thất Nguyệt tông tu luyện giờ ai nấy sắc mặt âm trầm. Tô Minh ở trong ngọn núi kia tám năm qua chính là mạch thứ ba, bây giờ trên ngọn núi mạch thứ ba tầng thứ tư thiên ngoại thiên đa số ở đệ tử có bối phạn nhỏ hơn Tô Minh một bậc, bọn họ nhíu mày, biểu tình âm trầm, bên tai nghe mạch sơn phong khác cười nhạo làm họ cảm thấy mất mặt.
- Đại sư tỷ, Vương Đào này ... Hắn ...
- Chết tiệt, hắn cần gì tranh cường mặt mũi? Nếu đã tránh né tám năm thì cứ tiếp tục núp đi, mất mặt quá, làm chúng ta ở trong tông môn bị người ta cười chê!
Dù sao là đệ tử mạch thứ ba, bọn họ biết chuyện nhiều hơn người ta một chút, ví dụ như thân phận của Tô Minh. Chẳng qua mấy năm nay bọn họ không muốn nói r,a nhưng hôm nay không thể không đối diện vấn đề này.
- Để hắn biết Thực lực của mình cũng tốt, vậy thì ngày sau gặp mặt không lôi ra cái giá trưởng bối được.
- Sỉ nhục, đây là sỉ nhục của mạch thứ ba chúng ta!
Trong mạch thứ ba tầng thứ tư thiên ngoại thiên, một nữ nhân tuổi độ đôi mươi nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Đủ rồi, hắn còn chưa xông qua, chờ xông qua rồi các ngươi thấy nhục cũng không muộn!
Thanh âm quanh quẩn làm người mạch thứ ba im lặng, nữ nhân này là sư tỷ của họ, cũng là đồ đệ của Lan Lam.
Bốn phía xì xầm, trên la bàn, Diệp Long nhìn chằm chằm Tô Minh, mắt lộ ra chiến ý mãnh liệt. Năm đó trong rèn luyện, Diệp Long đứng dưới núi huyết nguyệt Tô Minh ngồi vẫn không bước ra một bước, nó trở thành niệm trong lòng y. Niệm quấy nhiễu Diệp Long, là nhân tám năm nay y không ngừng dùng trận Đạo Thần hàng ảnh để chứng minh chính mình, là quả y khiêu chiến hắn. Nhưng tám năm qua Tô Minh không có hồi âm, khiến Diệp Long càng cố chấp hơn.
Giờ phút này, Diệp Long rốt cuộc thấy Tô Minh, rốt cuộc khiến hắn không thể tránh né nữa, có một lần đối mặt, lần đối mặt đầu tiên giữa hai người trong tám năm nay.
Diệp Long cười to bảo:
- Tám năm, ta đã thành công khiêu chiến bảy trân, Vương Đào, hôm nay Diệp ta muốn nhìn xem năm dó ngươi ở trong rèn luyện được gọi là đại sư huynh có thể khiêu chiến mất trận!
Diệp Long hóa thành cầu vồng trở lại núi của mình, đứng đó, xoay người, mắt sáng ngời nhìn Tô Minh.
Diệp Long vừa dứt lời, bốn tầng thiên ngoại thiên Thất Nguyệt tông ngừng tiếng ồn ào, nhưng rồi lại vang lên thanh âm náo nhiệt hơn.
- Ta nhớ ra rồi, Vương Đào năm đó trong rèn luyện vowjt qua mọi người, nghe nói có một trăm bốn mươi cái linh bài.
- Ha ha ha ha ha ha! Đến bây giờ ngươi mới nghĩ ra sao? Không sai, chính là người này! Nhưng chỉ là một thoáng vụt qua thôi.
Trong tiếng xì xầm, Tô Minh đứng trên la bàn, nhìn khối la bàn thứ bốn dưới chân nhanh chóng tan biến, theo đó là la bàn thứ ba, hai hóa thành hư ảo. Tô Minh đạp trên la bàn thứ nhất nằm dưới chót.
Tô Minh đơn giản nói:
- Vương Đào, khiêu chiến trận Đạo Thần hàng ảnh.
Thanh âm văng vẳng, Tô Minh nghe thấy nhiều tiếng cười nhạo.
Từ tầng thứ sáu thiên ngoại thiên, chậm rãi vang thanh âm:
- Chuẩn!
Thanh âm này thuộc về người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn. Diệp Long khiêu chiến trận pháp cần gã chuẩn, vì y là đệ tử của gã, nếu là người ngoài thì không có tư cách khiến gã mở miệng. Tô Minh thì dù gì cũng là trưởng lão, trưởng lão đến khiêu chiến trận Đạo Thần hàng ảnh, chỉ có chưởng giáo Thất Nguyệt tông hiện nay mới có tư cách chấp thuận.
Đệ tử Thất Nguyệt tông có lẽ trừ người ngoại môn tầng thứ nhất không hiểu rõ đạo lý này, nhưng đệ tử tầng hai, ba, bốn đều biết. Giờ phút này, tất cả chìm trong im lặng, tin đồn Tô Minh là trưởng lão dường như vô hình được chứng thực. Dù im lặng nhưng ánh mắt đa số đệ tử Thất Nguyệt tông nhìn Tô Minh đầy khinh thường, châm chọc, chỉ có số ít đệ tử ngoại môn Thất Nguyệt tông tầng thứ nhất là chứa kích động, mong chờ.
Tô Minh đứng trên la bàn, cúi đầu nhìn la bàn do vô số phù văn tổ thành dưới thân, hắn nghĩ tới Hạc trọc lông.
Tô Minh thầm nghĩ:
- Nếu Hạc trọc lông có mặt ở đây chắc chắn sẽ đặt ván cược, biểu tình kích động, hưng phấn chờ đợi tin lành.
Tô Minh mỉm cười, lắc đầu, chậm rãi giơ chân phải lên mạnh giẫm xuống la bàn.
Tiếng nổ vang vọng. La bàn do vô số phù văn tổ thành bắt đầu xoay tròn, nhữngp hù văn toát ra áp lực cường đại ngưng tụ hướng Tô Minh.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Im lặng tám năm, cũng nên lộ ra tu vi, nếu không thì cứ hay bị người kêu tên, không được tốt lắm.
Tô Minh không thèmn hìn áp lực lập tức ngưng tụ quanh thân, giơ chân phải lên mạnh giẫm la bàn do vô số phù văn tổ thành một cước nữa.
Bùm một tiếng, uy nhiếp ngưng tụ hướng Tô Minh trong phút chốc tan vỡ, la bàn do vô số phù văn tổ thành xoay tròn vỡ thành nhiều khối, vô số phù văn dạt ra, dường như không thể chịu đựng lực lượng một cước của Tô Minh.
Tô Minh chậm rãi nói:
- Trận thứ hai.
Những phù văn tứ tán lập tức ngưng tụ, lần nữa hợp thành một la bàn, xoay tròn. Tô Minh lại giơ chân giẫm nhẹ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong ánh mắt giật mình của đệ tử Thất Nguyệt tông, la bàn do vô số phù văn tổ thành lại tan vỡ, các mảnh nhỏ văng ra tám hướng, dường như những uy nhiếp này, lực lượng trận pháp không chịu nổi một kích trước Tô Minh.
Tô Minh bềnh bồng giữa không trung, lạnh nhạt nói:
- Trận thứ ba.
Lời nói vang lên, bên dưới tầng thứ nhất thiên ngoại thiên ngoại, các đệ tử ngoại môn mong chờ, kích động phát ra tiếng reo hò. Đệ tử nội tông tầng thứ hai trợn mắt há hốc mồm, bọn họ rõ ràng trận thứ nhất và thứ hai cường đại, dù không quá khó nhưng Tô Minh chỉ đơn giản đạp mấy cái mà đã xông qua làm họ rất khó tin.