"Đây là một thương tràn ngập tín niệm, là mũi thương mạnh nhất hiện tại Tô Minh có thể phát ra. Mũi thương biến thành băng giá, dung hợp mệnh cách tử vong của Tô Minh, đó là lực băng giá. Mũi thương rạch không trung dấy lên tiếng rít chói tai, khoảnh khắc một thương đâm ra, Sát Kiếm trước mặt hắn biến ảo, tùy theo trường thương khát máu rít gào lao hướng Đạo Nguyên.
Giờ phút này coi như là đạo nô thập cửu cũng không kịp ngăn cản. Mắt gã đỏ thẫm chợt cất một bước tới trước, thân thể vặn vẹo, lúc xuất hiện đã ở sau lưng Tô Minh, nhưng vẫn...muộn rồi!
Giây phút Đạo Nguyên đến thì trường thương của Tô Minh trực tiếp đâm vào trán Đạo Nguyên ngây ngốc tại chỗ. Khi trường thương đụng vào trán Đạo Nguyên, thân thể gã mặc tinh thần bào xoay chuyển liền phát ra trời sao vô tận, ánh sao chói mắt có cảm giác mũi gai, hễ ai bị ánh sao chạm vào sẽ đau đớn như có vạn kiếm xuyên thấu thân thể.
Một tiếng nổ kinh thiên vang vọng trong trời đất, Táng Tà Thương trong tay ln truyền đến lực phản chấn mạnh liệt, nó truyền vào người hắn, khiến hắn hộc ngụm máu.
Còn Đạo Nguyên thì mặt trắng bệch, lùi vài bước, quanh thân lượn lờ ánh sao, không bị tổn hao một cọng tóc!
Mặc dù gã không bị gì nhưng lòng sợ hãi, mới nãy trong chớp mắt gã cảm nhận được chết chóc, đặc biệt là thấy đôi mắt khi đó của Tô Minh, làm cho gã luôn tác oai tác quái, cáo mượn oai hùm, dựa vào thân phận làm xằng bậy tinh thần run lên.
“Người như ngươi sao có thể phá được tinh thần bào của lão tử, chết tiệt, ngươi...” Đạo Nguyên theo thé nói, nhưng chưa dứt lời thì bỗng có tiếng rít sắc nhọn, là Sát Kiếm theo sau Táng Tà Thương của Tô Minh.
Thanh Sát Kiếm này là báu vật tiên tộc, mặc dù Tô Minh đã luyện hóa nó, tổn thương kiếm linh, khiến uy lực thanh kiếm khó đạt tới lực chém giết bước thứ ba ban đầu. Nhưng, nó vẫn là Sát Kiếm, uy lực không thể xem thường.
Bây giờ nó rít gào khảnh khắc đến gần, Đạo Nguyên hét chói tai, Sát Kiếm đâm vào trán gã, vị trí giống y đúc trường thương.
Lại một tiếng nổ vang vọng kinh thiên, Sát Kiếm đụng vào trán Đạo Nguyên cũng bị tinh thần bào trên người gã xoay chuyển sinh ra lực phản chấn, khiến Sát Kiếm phát ra tiếng kiếm ngân không cam lòng bị phản chấn dạt ra.
Đạo Nguyên lại lùi mấy bước, khóe môi tràn máu, mặc dù trán không bị vết xước gì nhưng một thương, một kiếm của Tô Minh sinh ra chấn động khiến Đạo Nguyên tu vi kém xa hộ vệ bị chấn thương nội tạng.
Cùng lúc đó, bóng dáng sát khí của đạo nô thập cửu đã xuất hiện đằng sau lưng Tô Minh, đánh ra một chưởng ẩn chứa lực căn nguyên bước thứ ba ấn hướng hắn.
Khi gã đánh ra một chưởng thì Tô Minh không kịp xoay người, nhưng trước đó ra thương thứ nhất không thể làm bị thương Đạo Nguyên thì đã biết kết cuộc. Hắn chuẩn bị sẵn sàng, khi một chưởng đến, trong người hắn phát ra ánh sáng chín sắc, đó là ngũ phương ấn!
Ngũ phương ấn phòng hộ dựng lên trong khoảnh khắc, va chạm với bàn tay chưởng của đạo nô thập cửu. Một tiếng nổ kinh thiên vang vọng, Tô Minh hộc bãi máu, thân thể như là diều đứt dây văng sang bên.
"Ngũ phương ấn, đáng tiếc ngươi còn chưa biết cách sử dụng báu vật này!” Mắt đạo nô thập cửu lộ sát khí, nhanh chóng cất bước đuổi theo Tô Minh, gã có tin tưởng lại cho một chưởng, dù đối hương có ngũ phương ấn thì cũng chết chắc!
"Giết hắn, giết hắn, hắn dám làm ta bị thương, phải giết hắn, diệt cả nhà hắn, diệt toàn tộc hắn, diệt hết Man tộc!!!” Đạo Nguyên ở không xa điên cuồng hét chói tai.
Gã lau vệt máu nơi khóe miệng, máu khiến gã chân nhũn tim đập nhanh. Gã bị thương không nặng nhưng máu tươi lại khiến gã sinh ra nỗi sợ hãi, cảm giác đó làm người gã run bần bậc. Người họ Đạo trong Đạo Thần Tông thuở nhỏ có nhiều họ vệ gia tộc bồi dưỡng bảo vệ, có thể nói từ nhỏ đến lớn gã chưa từng bị thương chứ đừng nói khóe môi tràn máu. Nhưng ở Man tộc, mới rồi Tô Minh hành động, vị máu trong miệng là lần đầu tiên Đạo Nguyên gặp phải. Gã sợ hãi, manh nha ý định kêu gọi đại quân tông môn bên ngoài của mình xông vào Man tộc.
Trong tiếng gào chói tai của gã, đạo nô thập cửu lao hướng Tô Minh, giây lát đến gần. Tô Minh cười thảm, vẻ mặt quyết tuyệt, cắn răng quăng đi Táng Tà Thương. Không phải quăng hướng đạo nô thập cửu đuổi theo sau lưng mà là...Đạo Nguyên lau máu nơi khóe miệng, biểu tình bị hù sợ mặt tái nhợt, hét chói tai.
Đạo Nguyên này Tô Minh đã hận gã thấu xương, nếu có thể giết chết gã trước khi hắn chết đi thì dù cho có chết, hắn phải khiến đối phương trả giá đắt. Mà đạo nô thập cửu đuổi theo sau lưng Tô Minh không cách nào đối kháng nổi, hắn đã bị thương nặng, mới nãy ngũ phương ấn chịu một chưởng của đối phương đã xuất hiện dấu vết nứt rạn. Hiển nhiên ngũ phương ấn là vật Đạo Thần năm xưa, đối phương cũng đến từ Đạo Thần Tông, trong đó chắc chắn có liên hệ.
Vậy nên lúc này cách tự cứu tốt nhất không phải đối kháng đạo nô mà là...truy sát Đạo Nguyên!
Tô Minh vung Táng Tà Thương hóa thành cầu vồng mang theo tiếng rít sắc nhọn và nhiều tử khí lao đến gần Đạo Nguyên.
“Chết tiệt, mau đến cứu ta!!!” Đạo Nguyên lộ vẻ mặt sợ hãi, gã tin tưởng có tinh thần bào thì sẽ không bị giết chết, nhưng mới nãy lực phản chấn khiến gã cực kỳ khó chịu, trong lòng vốn sợ hãi, thấy trường thương xé gió lao lên bản năng hét chói tai.
Khi Đạo Nguyên hét chói tai thì tay trái Tô Minh ngưng tụ lực số mệnh vung hướng đạo nô, thuật thay đổi thời gian trôi qua lại lộ ra, khiến thân thể gã chợt khựng lại.
Đạo nô thập cửu biểu tình âm trầm, gã cảm thấy người trước mắt tu vi rõ ràng rất thấp nhưng tính toán cực kỳ chặt chẽ, cộng thêm thuật pháp quái dị, lấy Đạo Nguyên làm con tin khiến gã một bước mất đi tiên cư, khắp nơi chịu khống chế!
Tâm kế, thủ đoạn, thần thông như vậy là đạo nô thập cửu chưa từng gặp trong cuộc đời giết chóc, mắt gã toát ra sát khí, thầm nhủ phải nhanh chóng giết chết người này, nếu để hắn trốn khỏi kiếp nạn, trưởng thành, kiểu tâm kế như vậy chắc chắn sẽ thành tai họa lớn.
Khoảnh khắc gã khựng lại, bỗng phát ra tiếng gầm kinh thiên. Tiếng rống vang vọng, Tô Minh hộc máu, tai ù vang, vết thương trong người bị chấn động càng nghiêm trọng hơn.
Tương tự, mặc dù đạo nô thập cửu tạm dừng một chớp mắt nhưng khi phát ra tiếng quát, trước mặt gã tiếng két két vang vọng cõi trời đất, không khí xuất hiện từng khe hở to lớn, xem tình hình như sắp nuốt Táng Tà Thương vào trong khe.
Tô Minh biểu tình quyết tuyệt, mặc dù hắn rất đau lòng nhưng bây giờ không chút do dự phát ra tiếng gầm.
“Táng Tà Thương...bạo!!!"
Khi Tô Minh thốt lời thì Táng Tà Thương phát ra tiếng rít bi thương, nó đã theo Tô Minh rất lâu, giờ khi hắn thốt lời thì nó bi ai rít, rõ ràng là lưu luyến hắn. Nhưng nó không chút tạm dừng, khoảnh khắc tới gần những khe hử không gian thì Táng Tà Thương bùng nổ.
Thương này là Man Thần đời thứ nhất sáng tạo ra, lấy tu vi của Man Thần đời thứ nhất sáng tạo pháp bảo uy lực không tầm thường. Nếu không phải tu vi của Tô Minh không đủ, cầm thương trong tay phát huy uy lực càng nhiều nữa. Bây giờ Táng Tà Thương tan vỡ, lực hủy diệt bùng phát khuếch tán tám hướng.
Đạo Nguyên hứng chịu tất cả, cái bóng chết chóc lại sinh ra trong lòng gã, mãnh liệt gấp mấy lần trước đó, làm mặt gã trắng như tờ giấy, con ngươi co rút.
Đạo nô thập cửu vẻ mặt cũng biến đổi chưa từng có, gã cách Tô Minh đã rất gần, giơ tay là có thể thi triển thuật oanh giết. Nhưng, gã không có thời gian đó, không rảnh đi giết Tô Minh. Gã rất hận Tô Minh tính kế, dùng hành động áp chế Đạo Nguyên uy hiếp, nhưng gã không có cách nào, nếu cứ tiếp tục truy sát hắn thì Đạo Nguyên chắc chắn gặp nguy hiểm. Gã cắn răng, đạo nô thập cửu xoay người lao hướng Đạo Nguyên.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, ngay cả bên Vũ Huyên, hoàng long cũng bị chấn động trong chớp mắt vang vọng chín tầng trời. Tiếng nổ biến thành sóng gợn điên cuồng dạt ra bốn phía. Khi Tô Minh khiến Táng Tà Thương trước khi tự bạo đưa ra một lũ ý thức, lực tự bạo chủ yếu co rút trong phạm vi rất nhỏ, cho nên bốn phía lan đến chỉ là thanh âm dữ dội chứ không mạnh lắm.
Trong tiếng nổ Tô Minh thụt lùi, hành động vừa rồi nhìn như nguy hiểm nhưng mỗi một bước đều nằm trong sự tính toán của hắn. Bây giờ thụt lùi hắn lại hộc máu, mặt tái nhựt. Hắn biết mình bị thương khá nghiêm trọng, nhưng nhất định phải đấu, bởi vì sau lưng hắn là Cửu Phong, là ba sư huynh.
Phút cuối lùi bước thì Tô Minh nâng lên tay phải, trong tay xuất hiện một viên Nạp Thần Dược, không chút do dự nuốt xuống.
Khi Tô Minh nuốt xuống Nạp Thần Dược, tiếng nổ dần tán đi, chỗ Táng Tà Thương tự bạo, đạo nô thập cửu dùng thân thể che ở trước mặt Đạo Nguyên. Mặt gã tái nhợt hộc ngụm máu, khuôn mặt lập tức biến già nua nhiều, tinh thần bào trên người cũng vào khoảnh khắc này rách rưới, cuối cùng thành từng mảnh tán đi. Từ khuôn mặt già nua của gã có thể thấy ra, vì chống lại Táng Tà Thương tự bạo chắc gã đã trả cái giá rất lớn, nhưng vẫn bị trọng thương.
Đạo Nguyên mặt cũng tái nhợt, khóe miệng lại tràn máu, trên người tinh thần bào nhanh chóng xoay chuyển. Miệng gã trào máu, môi phát ra tiếng hét chói tai.
"Hắn tổn thương ta! Giết hắn!! Giết hắn cho ta!!!"