Trận pháp tầng thứ ba Thiên Lam Tông, Tứ Thánh Thiên nổ vang. Mặc dù trận này rất mạnh, bên trong bốn phép tắc phong vũ lôi điện biến đổi ngưng tụ lực hủy diệt mạnh mẽ. Nhưng cho dù lực hủy diệt có cường hơn cũng không đè lại nổi bốn, năm mươi vạn người điên cuồng trùng kích. Đó là chém giết bất chấp tất cả, là trỗi dậy phản kích từ mối thù tiên tộc.
Trận pháp chỉ chống đỡ giây lát, vô tận hủy diệt cũng không thể kéo dài quá lâu. Man tộc chết không ít người nhưng họ cam lòng chết, chết vì dân tộc, chết vì Man tộc vùng lên, họ chết mà không tiếc nuối.
Coi như là Tô Minh cũng không thể ngăn cản người Man tộc vùng dậy, thương vong chém giết cùng tiên tộc. Nếu hắn ép quát ngăn Man tộc tấn công, một mình đối kháng với trận pháp Thiên Lam Tông thì có lẽ dựa vào sự mạnh mẽ của hắn rất có thể phá vỡ Thiên Lam sơn môn. Nhưng nếu thật sự làm thế thì trận chiến tranh này không phải tiên tộc và Man tộc chém giết mà là Tô Minh với tiên tộc. Nếu thật sự như vậy thì Man tộc sẽ không vùng lên, cho dù có thì cũng là Tô Minh chứ không phải Man tộc.
Một dân tộc vùng lên cần máu, hy sinh, ý chí.
Tô Minh nhìn những tộc nhân Man tộc mắt đỏ rực điên cuồng, điều duy nhất hắn có thể làm là dẫn dắt họ đánh mở trận pháp. Thân thể Tô Minh nhoáng tới trước, tu vi mệnh cách vận chuyển, nhấc chân lên mạnh đạp, phút chốc trời đất ầm vang, trên bầu trời xuất hiện bàn chân to. Đó là Man Thần Thất Đạp. Chân to ầm ầm đạp hướng trận pháp Tứ Thánh Thiên Thiên Lam Tông, liên tục bảy lần, chấn động trận pháp run rẩy. Vô số người Man tộc điên cuồng vọt đến, dùng thân thể, máu thịt, tu vi, dùng tất cả những gì họ có đánh hướng trận pháp.
Tiếng nổ trong chớp mắt bùng phát ngập trời, mấy vạn người Man tộc chết nhưng tự, trận pháp Tứ Thánh Thiên bỗng tan vỡ. Theo trận pháp Tứ Thánh Thiên tan vữ, bây giờ tồn tại giữ tiên tộc và Man tộc chỉ còn duy nhất một trận thủ hộ, Tứ Quý Diệt!
Trận này cực kỳ khủng bố, nó không có công kích thực chất, không có linh hồn diệt sát, nó tồn tại là lực lượng từ ngày xuân đi hướng mùa đông, có thể khiến con người như bốn mùa từ sống đến chết, lấy tuỏi thọ tương đương dập tắt lửa sinh mệnh của một người.
"Các đệ tử Thiên Lam Tông! Chúng ta là người tiên tộc, coi như có chết cũng phải là chết trong giết Man tộc. Chết như vậy thì hồn chúng ta mới trở về quê hương! Nếu chúng ta chết trong nhục nhã, khiến dã nhân rừng rú này công phá trận pháp thì chúng ta chết không đáng giá!!!” Giây phút trận pháp Tứ Thánh Thiên bị phá vỡ, trong Thiên Lam Tông, tông chủ tông môn trong đất Man tộc, một người đàn ông trung niên mặt mũi âm trầmđứng giữa không trung nhìn tất cả Thiên Lam ở mười tám ngọn núi. Ánh mắt dần nhu hòa lộ ra không nỡ.
“Ta không muốn chết, nhưng, khi Thiên Lam Tông sắp hủy diệt, sau khi trận pháp tan vỡ thì chúng ta chắc chắn sẽ đối mặt cái chết. Ta hy vọng...cái chết của mình có ý nghĩa, hy vọng cái chết của mình sẽ khiến đám dã nhân đất Âm Tử này trả cái giá cực đắt. Hy vọng cái chết của ta có thể khiến đại quân tiên tộc chúng ta khi giết vào Man tộc báo thù cho chúng ta thì bớt hy sinh vài người. Không phải không muốn sống nhưng giờphút này ta hy vọng cái chết của mình đáng giá!!! Các ngươi, có ai muốn cùng lão phu chết không ý nghĩa không!?” Giọng người đàn ông trung niên sôi sục khi nói ra lời này thì mạnh ngẩng đầu đi hướng trận Tứ Quý Diệt Thiên Lam Tông cuối cùng bên trên.
Giây phút gã cất bước thì thân thể nhanh chóng héo rút, khi tới gần trận pháp, thân thể gã thành xương khô tan biết, nhưng thể nguyên thần ngưng tụ tất cả máu thịt tu vi thì bay ra khỏi bộ xương tan biến, bùm một tiếng dung nhập vào trong trận pháp Tứ Quý Diệt.
“Tầng trận pháp cuối cùng của Thiên Lam Tông bị gọi là Tứ Quý Diệt bởi vì trận chỉ cần có người hiến tế mạng sống, lấy mạng đổi mạng thì rất khó công phá. Thiên Lam Tông chỉ có hồn chết, không có người sống chờ Man tộc ngươi đến!"
“Lão phu còn có bốn ngàn tám trăm năm tuổi thọ, ai đến cùng ta đổi mệnh!” Tông môn tông môn Thiên Lam Tông đất Man tộc thanh âm vang vọng truyền khắp trong ngoài trận pháp, dù là tộc nhân bên ngoài Man tộc cũng dừng bước.
Tô Minh ở phía trước nhất trông thấy, cảm nhận quyết tâm thà chết cũng phải điên cuồng của tiên tộc. Dù hắn chán ghét dân tộc này nhưng không thể không công nhận, bất cứ dân tộc nào đều có chỗ tôn trọng.
“Ta còn có bảy trăm năm tuổi thọ, ai cùng ta đổi mệnh!” Trong mười tám ngọn núi Thiên Lam Tông một bóng người bay ra lao hướng Tứ Quý Diệt trận.
“Ta còn có hơn một trăm năm tuổi thọ..."
“Ta còn có hai ngàn hai trăm năm tuổi thọ..."
“Ta còn hơn bốn trăm tuổi thọ..."
“Ta còn hơn sáu trăm tuổi thọ.."
Từng thanh âm quanh quẩn liên tục trên mười tám ngọn núi Thiên Lam Tông. Bỗng nhiên từng bóng người lao hướng Tứ Quý Diệt, những thanh âm vang thường xuyên hơn, cuối cùng hòa lại hình thành tiếng gào của Thiên Lam Tông.
“Ta còn năm trăm tuổi thọ.” Ô Lạp khẽ nói, nhoáng người lên hòa vào trận pháp.
Thiên Lam U im lặng, ngẩng đất, tiến tới một bước đi hướng trận pháp. Thiên Lam Mộng ở sau lưng cô cắn môi, cay đắng cũng định bước đi nhưng bỗng Thiên Lam U quay đầu lại, Thiên Lam Mộng chưa kịp phản ứng thì Thiên Lam U nâng lên tay phải vung hướng cô.
Sương khói trắng khuếch tán, trong sương Thiên Lam Mộng dần khép mắt ngã sang bên.
"Hãy sống cho tốt...” Thiên Lam U khẽ nói, xoay người đi hướng trận pháp trên trời.
Đối mặt tất cả người Thiên Lam Tông hiến tế tuổi thọ, trận pháp Tứ Quý Diệt bùng phát ánh sáng chói lòa. Ánh sáng lượn lờ tám hướng ở trước mặt tộc nhân Man tộc.
Từng tiếng gầm, từng câu đổi mạng đại biểu tiên tộc phản kích, cũng khiến Man tộc trong cuộc chiến im lặng giây lát.
Nhưng chỉ vẻn vẹn là giây lát thôi, tất cả tộc nhân Man tộc cùng tiến tới trước, khí thế áp đảo tất cả ba trùm. Người Man tộc xông vào vòng sángđổi mệnh.
Tô Minh không lùi, hắn sải bước cùng tộc nhân Man tộc bước vào trong vòng sáng, đây là một trận liều mạng không có âm mưu, dương mưu hay tính toán gì cả. Đây là trận lấy mạng đổi mạng điên cuồng, người tiên tộc làm được, người Man tộc cũng đáp trả. Tuổi thọ hai bên đối kháng va chạm trong trận pháp, đệ tử Thiên Lam Tông trả giá tất cả tuổi thọ, thân hình héo rút nhưng nguyên thần bỗng tạc nổ, lấy bạo lực đổi cái giá càng lớn hơn.
Bên Man tộc cùng như vậy, trận chiến tranh không có đúng sai, đạo lý, là điên cuồng đổi mệnh nhau. Theo nhân số chết chóc ngày càng nhiều dần đến phút cuối.
Mấy vạn người tiên tộc chết đi, tan vỡ, mãi đến tông chủ biến mất, Ô Lạp mang theo cay đắng hồn phi phách tán, mãi đến tất cả người tiên tộc vì giết càng nhiều Man tộc mà trả giá tất cả.
Trận đổi mệnh này kết thúc rồi.
Theo tiên tộc cuối cùng trong trận pháp chết, ánh sáng Tứ Quý Diệt trận dần tan biến cuối cùng biến mất trong trời đất. Tô Minh đứng giữa không trung, sau lưng hắn người Man tộc đã chết gần bảy vạn. Những người đó có một nửa chết trong đổi mệnh này.
Chiến trường một mảnh im lặng.
"Họ là chiến sĩ, mặc dù chúng ta có mối thù sâu đậm với họ nhưng...họ là chiến sĩ, đáng giá tôn trọng.” Tô Minh chậm rãi nói, thanh âm quanh quẩn trên chiến trường, rơi vào tai mỗi người Man tộc.
Thiên Lam Tông đã hủy diệt, nhưng bất cứ dân tộc nào, tông môn nào có người to gan hy sinh thì cũng có kẻ yếu đuối nhát gan. Bây giờ trên mười tám ngọn núi Thiên Lam Tông, có mấy trăm người mới nãy không trả giá mạng sống, trận pháp Tứ Quý Diệt tan biến rồi cả trời đất đều là tộc nhân Man tộc, mấy trăm người đó run rẩy đi ra quỳ hướng Man tộc, Tô Minh.
"Chúng ta nguyện thay đổi huyết mạch, từ nay bái Man Thần, trở thành người Man tộc...” Mấy trăm người run rẩy quỳ, truyền ra thanh âm vì muốn sống.
Tô Minh không để ý những người đó, sẽ có người nô dịch họ, trở thành phụ thuộc Man tộc, từ nay là nô lệ. Ánh mắt Tô Minh rơi vào mười tám ngọn núi, một người nằm ở đó. Hắn im lặng đi qua, tới bên cạnh Thiên Lam Mộng hôn mê, im lặng nhìn cô ta. Vẻ mặt Tô Minh có phức tạp và hồi ức.
"Xích Lôi Thiên!” Tô Minh nhắm mắt lại lát sau mở ra, lạnh nhạt nói.
Lập tức sau lưng hắn, trên bầu trời một cầu vồng lao nhanh đến đáp xuống, chính là Xích Lôi Thiên. Lòng lão run run nhưng vẻ mặt không lộ ra chút gì, tràn đầy cuồng nhiệt và tôn kính quỳ một gối hướng Tô Minh.
"Có Xích Lôi Thiên!"
"Năm đó ta lấy đi nửa khối lôi tinh của ngươi...” Tô Minh chậm rãi nói.
Khi hắn nói tới đây thì tim Xích Lôi Thiên rớt cái bịch, mặt lộ lúng túng và cười khổ.
"Hôm nay di sản Thiên Lam Tông tặng cho bộ lạc của ngươi, vì bộ lạc ngươi sinh sản lớn mạnh hơn.” Tô Minh xoay người nhìn Xích Lôi Thiên.
Xích Lôi Thiên ngẩn ra, lão kích động lại cúi đầu hướng Tô Minh.
"Cảm ơn Man Thần ban thưởng!!!"
"Ngươi trước tiên hãy ở lại đây đi, còn lại người Man tộc thì theo ta...giết vào Tàng Long Tông!” Tô Minh nhoáng người lên đi hướng bầu trời.
Xung quanh vài chục vạn Man tộc gầm rống, cùng Tô Minh hóa thành cầu vồng lao hướng phía xa.
"Nàng này có giao tình với ta, hãy để nàng ở đó, đừng bị thương nàng."
Xích Lôi Thiên ngẩng đầu nhìn đại quân Man tộc đi xa, còn có Tô Minh ở đằng trước nhất, bên tai vang vọng lời của hắn nói cho lão.