Mục lục
[Dịch] Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngàn năm một thuở, sương mù che đậy đất Nam Thần, trung tâm Nam Thần là đậm nhất khuếch tán ra ngoài, tuy có chỗ mỏng nhưng vẫn là tầm nhìn mông lung.

Bây giờ Hàm Sơn thành bị sương mù bao phủ, khiến người đứng trên thành nhìn xuống không thấy khe vực sâu trước kia mà là biển sương khói. Thậm chí nhìn lâu có ảo giác bước trên mây.

Trong núi Hàm Sơn thành, bên dưới có một phòng bí mật to lớn, cỡ trăm mét, tận cùng lòng núi, ít người biết sự tồn tại của nó.

Trong phòng bí mật xung quanh u ám, ngọn đuốc phừng phực cháy như vĩnh viễn sẽ không tắt, chiếu nơi đây lúc sáng lúc tối, hơi âm u.

Trên mặt đất từng khe rãnh ngang dọc hợp thành đồ án hình tròn. Đồ án phức tạp, lộ ra năm tháng xa xưa, hiển nhiên đã tồn tại rất lâu, thật lâu.

Xung quanh yên tĩnh, trừ ngọn lửa kêu tách tách ra không còn thanh âm khác. Trên vách phòng có thể thấy ba lối đi dưới tựa ba cái mồm tối đen há to.

Ngay lúc này, đồ án khổng lồ trên mặt đất bỗng lấp lóe ánh sáng trắng, ngày càng mãnh liệt. Chỉ vài giây đã đè ép ngọn lửa xung quanh, khiến căn phòng bị ánh sáng trắng bao phủ.

Chốc lát sau, khi ánh sáng trắng chói mắt đến cực điểm, có thể thấy trong ánh sáng vặn vẹo xuất hiện ba bóng người. Ba bóng người xuất hiện, ánh sáng bỗng tán đi, khiến phòng bí mật chớp mắt biến thành tối đen.

Ba bóng người có một thanh niên ba mươi tuổi, người này là khách mời An Đông bộ lạc, họ Trần. Sắc mặt gã tái nhợt, quỳ rạp trên đất, liên tục nôn khan nhưng không ói ra được gì. Nhìn thân thể run rẩy của gã, có thể thấy quá trình bị đưa vào đây đối với gã là cực kỳ thống khổ.

Bên cạnh thanh niên, ông lão khách mời họ Đông Phương tuy không giống thanh niên họ Trần nôn khan, nhưng biểu tình cũng rất khó xem, trán ướt mồ hôi, vùng vẫy tiến nhanh vài bước đi tới lằn ranh đồ án, lập tức ngồi xếp bằng. ông đang định điều hòa thì thấy Tô Minh.

Tô Minh đứng ở trung tâm đồ án, hắn đeo mặt nạ, người ngoài không nhìn thấy khuôn mặt. Giờ hắn đang nhắm mắt, tim đập nhanh, khuôn mặt giấu bên trong ửng hồng lạ thường.

Khi hắn mở mắt ra vừa lúc chạm vào ánh mắt ông lão Đông Phương. Bốn mắt giao nhau, ông lão Đông Phương thầm chấn kinh. Theo ông thấy thì đôi mắt lạnh lùng của Tô Minh không chút gợn sóng, dường như không bị quá trình truyền tống đem đến thương tổn.

“Hai vị trước tiên điều hòa đi, Mặc ta sẽ canh giữ cho.” Tô Minh bình tĩnh mở miệng.

ông lão Đông Phương vội vặn ra nụ cười, gật đầu với Tô Minh, nhắm mắt tĩnh tọa.

Bây giờ thanh niên họ Trần cũng giãy dụa đi tới cạnh ông lão, thở dốc, cười khổ điều hòa.

Tô Minh từng bước đi ra khỏi đồ án, đứng cách hai đồng bạn không xa, ánh mắt suy tư nhìn đồ án trên mặt đất.

Đồ án cực kỳ phức tạp, xem khiến mắt người hoa lên.

“Tu vi của Mặc huynh thật không bình thường, có thể chịu đựng áp lực truyền tống, lão phu khâm phục. Cảm ơn Mặc huynh canh giữ giùm. Đồ án nơi này là năm đó Hàm Sơn bộ lạc làm theo lời tổ tiên Hàm Sơn khắc, hiện giờ không ai biết tác dụng của nó. Sau khi ba bộ lạc chiếm lấy Hàm Sơn thành, dùng lực lượng Man tượng sửa chữa biến thành ngàn năm một thuở cấm chế nơi đây yếu đi thì thành điểm truyền tống.” ông lão Đông Phương mở mắt ra, chậm rãi mở miệng.

“Không cần khách sáo. Nếu ba chúng ta cùng đến thì đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau. Mặc ta mới thành khách mời An Đông, còn có nhiều việc không hiểu, làm phiền hai vị giảng giải.” Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn đồ án, chuyển hướng ông lão.

ông lão liếc thanh niên họ Trần bên cạnh, thấy gã đang điều hòa, trong thời gian ngắn khó hồi phục như cũ, khách sáo ôm quyền hướng Tô Minh, cười nói.

“Lão phu là Đông Phương Hoa, Mặc huynh tuy mới thành khách An Đông, nhưng được An Đông Man Công ban cho lệnh bài số ba thì có thể thấy An Đông bộ lạc tôn trọng Mạch huynh cỡ nào. Nói không chừng sau này lão phu còn làm phiền Mặc huynh.”

“Lệnh bài số ba?” Lúc trước Tô Minh đã có suy đoán, giờ nghe lời ông lão thì càng chắc chắn.

“Không sai, Mặc huynh à, lệnh bài khách An Đông bộ lạc là xếp hạng theo thực lực.” Đông Phương Hoa nói, từ trong ngực móc ra một lệnh bài.

“Của lão phu số mặt trên là bảy, biểu thị trước lão phu có lẽ có sáu người thực lực vượt qua ta.” Đông Phương Hoa chỉ thanh niên nhắm mắt tĩnh tọa bên cạnh, nói tiếp. “Trần lão đệ là số mười một, còn về Chu Nhạc lúc trước bị huynh giết là số tám.”

“Như vậy phía trước ta, ai nắm giữ lệnh bài số ba này?” Tô Minh bỗng mở miệng.

“Việc này lão phu không rõ lắm. Người giữ lệnh bài ba số đầu đa số không tới lui nhiều với chúng ta.” Đông Phương Hoa cười khổ.

“Mặc huynh, Trần ta biết việc này.” Thanh niên họ Trần thở dài một tiếng, mở mắt ra, dứng dậy chắp tay hướng Tô Minh, trầm giọng nói.

“Khách mời An Đông bộ lạc không nhiều, luôn giữ số lượng khoảng hai mươi mấy người. Trước Mặc huynh thì người giữ lệnh bài số ba chắc đã chết, rất có thể là chết tại đây, nếu không thì An Đông Man Công sẽ không sửa lệnh bài.”

“Nơi đây mạo hiểm và cơ duyên là cùng tồn tại. Tộc trưởng An Đông bộ lạc không lừa chúng ta, nếu có cơ duyên, tại đây có thể đạt được một ít tạo hóa bên ngoài không có. Đó là lý do vì sao chúng ta muốn trở thành khách mời, nguyện làm việc cho An Đông. Mặc huynh, tại đây tốt nhất đừng đi một mình. Một khi lẻ loi, bị khách mời bộ lạc khác gặp sẽ rất nguy hiểm.” Thanh niên họ Trần sắc mặt trở lại bình thường, nhìn Tô Minh, thấp giọng nói.

“Tốt rồi, nếu Trần lão để đã hồi phục vậy chúng ta mau rời khỏi đây. Chúng ta là nhóm thứ ba tiến vào, không biết trước đó xảy ra chuyện gì. Bên ngoài đường bí mật chắc có khách An Đông bộ lạc tiếp ứng, phải nhanh hội hợp với họ. Hơn nữa chắc khách Nhan Trì và Phổ Khương sắp đến rồi. Ba bộ lạc đề phòng nhau, thời gian tiến vào cũng gần sát. Tuy đã nói không ra khỏi đường bí mật, có cấm chế truyền tống khuếch tán dư uy, ba bộ lạc lo lắng ngoài ý muốn cấm người các bộ lạc đấu riêng trong lúc này, nhưng tránh né họ cũng tốt.” Đông Phương Hoa thúc giục.

Thanh niên họ Trần nghe vậy thì gật đầu, chắp tay hướng Tô Minh, đi nhanh hướng một lối ra. Tô Minh im lặng theo sát sau, cùng Đông Phương Hoa đi con đường đo.

Ngay lúc ba người Tô Minh vừa bước vào con đường, đồ án căn phòng bí mật sau lưng họ bỗng lại xuất hiện ánh sáng. Lần này ánh sáng không phải màu trắng mà là xanh âm u, chiếu rọi cả gian phòng.

Đông Phương Hoa và thanh niên họ Trần cùng biến sắc mặt.

“Là Phổ Khương bộ lạc!”

Tô Minh con ngươi co rút, thầm quan sát. ánh sáng xanh kéo dài thời gian rất ngắn, nhanh chóng biến mất. Trên mặt đất xuất hiện ba bóng người.

Người trước mặc đồ tím, sắc mặt âm trầm, chắp tay sau lưng, ra vẻ thong thả. Khoảnh khắc ánh mắt y rơi vào ba người Tô Minh, cẩn thận nhìn hắn, hừ lạnh không thèm để ý nữa.

“Huyền Luân!”

“Khách quý của Phổ Khương bộ lạc! Không ngờ y không ở nhóm đầu tiên tiến vào mà tại nhóm thứ ba!” Đông Phương Hoa và thanh niên họ Trần kinh ngạc, bản năng lùi vài bước, ánh mắt nhìn Huyền Luân có kinh sợ.

Hai người đằng sau Huyền Luân thoạt nhìn tuổi hơn bốn mươi, bây giờ sắc mặt tái nhợt giãy dụa theo Huyền Luân đi ra đồ án, ở một bên lập tức ngồi xếp bằng.

Huyền Luân chắp tay đứng một bên, mặt mày đọng buồn phiền. Y tìm Hòa Phong và người họ Hứa rất lâu nhưng không có chút manh mối, tính tình càng nóng nảy, hở chút là giết người.

Bây giờ nhìn thấy ba khách mời của An Đông bộ lạc, nếu không phải giết người ở đây sẽ khiến cấm chế truyền tống dao động, nếu xuất hiện ngoài ý muốn thì coi như y là khách quý của Phổ Khương cũng chịu không nổi, y chắc chắn đã giết ba người này rồi.

“Còn chưa cút đi!” Huyền Luân lạnh giọng mở miệng. Dù không nhìn ba người Tô Minh nhìn nhóm Tô Minh hiểu ý ngay.

Đông Phương Hoa và thanh niên họ Trần không dám nói nhiều, cúi đầu vội vàng lùi lại. Tô Minh ở phía sau, theo Đông Phương Hoa định rời đi.

“Đợi chút! Lão phu đều từng thấy qua khách An Đông bộ lạc, ngươi là ai, tháo mặt nạ xuống!” Huyền Luân chỉ hướng Tô Minh.

Đông Phương Hoa dừng bước, thanh niên họ Trần cũng ngừng lại. Tô Minh nhướng mày, trong đầu lập tức truyền ra tiếng nói sốt ruột của Hòa Phong.

‘Chủ nhân đừng đi ngay. Theo ta hiểu Huyền Luân thì y không phải đang thử mà là phiền lòng tùy tiện đặt câu hỏi. Chủ nhân có thể giả bộ kiêu ngạo một chút, vậy thì y ngược lại sẽ không nghĩ nhiều.’

Mắt Tô Minh chớp lóe, dừng bước xoay người, ánh mắt lạnh lùng giao nhau với Huyền Luân.

“Muốn Mặc ta lấy xuống mặt nạ, ngươi phải có tư cách chiến thắng ta đã.” Tô Minh bình tĩnh nói, nói xong xoay người đi tiếp.

Đông Phương Hoa và thanh niên họ Trần nghe Tô Minh nói vậy thì tinh thần chấn động, nhìn nhau, do dự một chút vội vàng đi theo.

Huyền Luân nghe lời này mắt chợt lóe, cười nhạt, không mở miệng nữa, nhưng mắt lộ sát khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
03 Tháng tư, 2023 20:24
Có nhiều đoạn Sai chính tả quá..khá khó chịu
loccr123
07 Tháng chín, 2022 12:44
ccc
Hoàng Minh
14 Tháng mười hai, 2021 11:55
con phò bạch tố ngu nhỉ :))
Hieu Le
20 Tháng mười một, 2021 15:21
đọc tới chương 5 cười ỉa-_- cặp mắt thôi nhìn ra nhiều thứ v
qiye1997
17 Tháng tám, 2021 15:41
Tiền thần = tham lang
lequangtam10a2
25 Tháng năm, 2021 20:28
Truyện này với Chấp ma như nào nhỉ
vuongdaitru
30 Tháng tư, 2021 23:36
đạo nhai, đạo nhai, chả hiểu sao đọc 1 hồi trại âm thành đạo nhái luôn
vuongdaitru
30 Tháng tư, 2021 23:35
sau khi Tô Minh học được cách đan búp bê cỏ, tiến vào trong 1 tà phái thì gặp
Hoàng Thái
01 Tháng tư, 2021 00:41
Tóm lại là nó toi luôn à
dquy15
08 Tháng hai, 2021 16:44
Chap 1265 - Tiền Thần là ai vậy mn?
Thịnh
08 Tháng mười hai, 2020 10:28
go 8it h người h ưu n bự 7 by mà ưu u k lộ
batanhbinhdan
30 Tháng tám, 2020 19:07
má câu chương ***, có nụ hôm ma nó nói 2trương
Phương Thảo
06 Tháng bảy, 2020 16:56
đọc hơn 500t rồi mà nu9 phế vật tu luyện suốt ngày mà kẻ địch quá mạnh luôn phải chiến đấu hết mk rồi bị địch đánh cho chạy chối chết, đọc ức chế :)))) mị đi đây hố này mị không nhảy được
youjun
15 Tháng năm, 2020 01:56
kết hơi buồn nhưng sang ngã dục phong thiên ,đoạn mạnh hạo nó thấy ký ức ở ngón của la thiên thì tô minh cũng tu luyện trong thế giới của mình huyễn hóa ra,và về sau cũng mang bi thương đi vào vị ương đạo vực
youjun
15 Tháng năm, 2020 01:54
đây chỉ là kết của cầu ma thôi. sang ngã dục phong thiên tô minh vẫn sông nhé
why03you
03 Tháng năm, 2020 20:20
Chương mới nhất 11618, đi ngang qua :v
Van Anh Nguyen
30 Tháng tư, 2020 23:36
má :)))) truyện từ đợt vài năm trước đến nay vẫn ra luoonnnn. Quá khủng
Sơn Ca
20 Tháng mười một, 2019 17:29
sơ lược cầu ma https://vidian.me/chi-tiet/so-luoc-cau-ma
Sơn Ca
19 Tháng mười, 2019 21:52
thiếu thì mọi người bổ sung nào.... Trích Dẫn Kinh Điển trong Cầu Ma https://vidian.me/chi-tiet/trich-dan-kinh-dien-trong-cau-ma
Hieu Le
09 Tháng tám, 2019 12:35
hay
Triệu Tú
18 Tháng sáu, 2019 16:06
Mk chưa đọc hết..Bạn nói thắc mắc quá..Bạch linh với lôi thần cn làm s hả bạn
TienOho
29 Tháng ba, 2019 09:43
phải xưng già :v
nguyenbon52
21 Tháng ba, 2019 23:41
b
nguyenbon52
21 Tháng ba, 2019 23:40
truyện của nhĩ căn là rất có triết lý nên nhiều người đọc ko hiểu nó nói gì cảm giác như mớ hỗn độn nhưng thực tế nó là nhân sinh của một người hãy muôn loài vậy. nên đáng suy ngẫm
chenkute113
14 Tháng mười, 2018 19:14
Dù biết là đạo của Tô Minh là hi sinh bản thân giữ gìn quá khứ nhưng thấy nó hồi sinh cho mấy đứa bạn đểu thì ngứa gan vl. Ô Sơn trừ A công ra thì còn lại đáng vứt vào súc sinh đạo hết, nhất là Bạch Linh với Lôi Thần.
BÌNH LUẬN FACEBOOK