Ánh sao rơi, ngôi sao nhấp nháy trong trời đêm như nhìn xuống mặt đất. Tô Minh ở trong thôn đang ngồi giữa sân chặt củi. Biểu tình của Tô Minh rất bình tĩnh, chặt cũi ngay ngặt đặt bên cạnh, khác với ông lão vứt củi lung tung. Củi ông lão đốn kích cỡ khác nhau, độ dày khác nhau, chặt xong thì xung quanh tràn đầy vụn gỗ. Còn Tô Minh, tất cả củi gỗ bị chặt xong gần như không có gì khác biệt. Ngay cả tiếng đốn củi cũng rất có quy luật, điều này khác với ông lão. Mãi đến nửa đêm, cửa phòng sau lưng Tô Minh két một tiếng, ông lão mặc áo ngắn chắp tay sau lưng đi ra, đứng bên cạnh hắn. Ông lão nương ánh trăng nhìn Tô Minh chẻ củi.
Ông lão nhíu mày nói:
- Ngươi đốn củi như vậy là sai rồi.
Tô Minh đặt búa xuống, ngẩng đầu nhìn ông lão.
- Chỗ nào sai?
Đây là lần đầu tiên Tô Minh lên tiếng từ khi đến sân này.
- Chỗ nào cũng sai, ngươi không phải chẻ củi mà đang chém người! Thôi, tiếng ngươi đốn củi ồn ào làm lão già ta không ngủ yên. Nào nào nào, để ta dạy ngươi cách chẻ củi!
Ông lão giọng điệu dạy bảo tiến lên đẩy Tô Minh ra, ý bảo hắn đứng dậy. Tô Minh đứng dậy, ông lão liền ngồi trên ghế gỗ, cầm búa lên, lấy củi ra, bùm một tiếng, lưỡi búa chặt vào gỗ. Ông lão liên tục chặt vài cái mới vang tiếng két, chém củi gỗ thành hai nửa kích cỡ khác nhau rơi rụng hai bên.
Ông lão ngẩng đầu lên liếc Tô Minh:
- Xem hiểu chưa?
Tô Minh lắc đầu, nói:
- Không.
Ông lão nói:
- Tiểu tử nhà ngươi ngộ tính kém quá. Nhìn kỹ đây, lão già ta lại biểu thị cho ngươi một lần.
Ông lão lại cầm một khúc củi, giơ búa lên bùm một tiếng chẻ củi thành hai nửa.
Ông lão vẻ mặt mong chờ nhìn Tô Minh:
- Lần này xem hiểu rồi đi?
Tô Minh nhíu mày, vẫn lắc đầu, nói:
- Không.
- Ngươi . . . Ngươi . . . Thôi được rồi, ta lại biểu thị lần nữa!
Ông lão phun nước meiéng vào hai tay, cầm búa lên lại chẻ củi.
- Hiểu chưa?
- Không.
- Lần này hiểu rồi chứ?
- Thêm chút nữa.
Cứ thế thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã hai tiếng đồng hồ. Ông lão liên tục chẻ củi, Tô Minh lắc đầu nguầy nguậy. Mãi khi trong sân còn có một khúc gỗ cuối cùng, ông lão trợn trắng mắt.
- Thằng nhóc nhà ngươi cố ý chọc giận lão ta phải không?
Ông lão quăng cây búa đi, tức giận nhìn Tô Minh. Ông lão xoa cổ tay, đốn củi suốt hai tiếng làm lão thấy mệt.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh suy tư, nhìn ông lão, nghiêm túc gật đầu.
Tô Minh chắp tay, cúi gập đầu nói:
- Lần này hiểu rồi, đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Ông lão trừng mắt, cáu kỉnh hỏi:
- Hiểu? Ngươi hiểu cái gì?
- Ta chẻ củi mỗi một khúc nghe ngắn, có quy luật nhưng như vậy là vì cố ý, dù không cảm giác nhưng tự nhiên mà thành.
Tô Minh bình tĩnh nói:
- Tiền bối chẻ cũi mỗi một khúc là tự nhiên, dù lớn hay nhỏ, răng cưa, ta không tìm thấy hai cái giống y nhau, giống như cuộc đời không có hai người giống y như đúc, cùng lắm là gần giống.
- Tiền bối không phải chẻ củi mà là chẻ nhân sinh.
Thanh âm vang vọng trong đêm khuya. Ông lão nghe xong im lặng thật lâu sau chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tô Minh.
Ông lão tức giận đứng bật dậy trừng Tô Minh:
- Chỉ là chẻ củi mà ngươi nói tràng giang đại hải. Lão ta báo cho ngươi biết, ta chẻ củi chỉ bởi vì làm như vậy mới dễ nhóm lửa, hiểu chưa? Hiểu không? Ngươi chẻ mớ củi này không thể đốt!
Tô Minh nhìn ông lão, không để ý lời lão nói, bình tĩnh hỏi:
- Điều duy nhất vãn bối thắc mắc là với tu vi, phân thân của tiền bối muốn chém là đoạn nhân sinh của mình, nhưng tại sao muốn chém đi? Và không hiểu đã chém bao nhiêu năm tháng rồi mà vẫn không đứt lìa được?
Ông lão hầm hừ nói:
- Nói nhảm nhí gì vậy, ngủ ngủ. Tiểu tử nhà ngươi sau này ngủ bên ngoài đi, không được ngủ ở trong phòng!
Ông lão xoay người đi vào nhà.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Hoặc là tiền bối muốn chém không phải nhân sinh mà là tâm kết ngưng tụ trong thời gian đó, muốn chém xuống tâm kết của mình mới khiến đại đạo xuất hiện dưới chân? Tiền bối vẫn không chém tâm kết được, không lẽ vì tâm kết này khiến tiền bối do dự, không biết có nên chém hay không?
Ông lão không quay lại mà đi thẳng vào nhà, khi định nhấc chân bước vào trong bỗng Tô Minh lộ vẻ mặt hiểu ra.
- Không lẽ . . . Tiền bối do dự có nên chém hay không là vì tiền bối băn khoăn tâm kết này có thật không? Sợ mình chém sai nên ngần ngừ? Vì vậy muốn trong khi chẻ củi làm lòng tĩnh lại, tự hỏi mình không bằng hỏi thiên đạo!
Tô Minh dứt lời, chân ông lão giơ giữa ngưỡng cửa, một chân bên ngoài, một ở bên trong. Ông lão từ từ ngoái đầu nhìn Tô Minh, vẻ mặt không giống như bình thường. Biểu tình ông lão trầm trọng, con ngươi co rút nhìn Tô Minh. Dường như Tô Minh phát hiện ra ông lão biến khác hẳn, nhưng hắn không biết cụ thể khác ở chỗ nào.
Ông lão lạnh nhạt nói:
- Ngươi . . .
Chợt ông lão ngừng lại.
- Buổi tối ngủ có ngáy không?
Nghe câu hỏi, Tô Minh ngẩn ra.
- Nếu mà ngáy thì lão ta sẽ đuổi ngươi đi!
Ông lão nói xong xoay người đi vào nhà.
Tô Minh đứng ở đó im lặng giây lát sau nở nụ cười.
- Lấy tu vi như Cổ Thái người khiến lão tôn trọng như vậy, đáp án tương đương cho ta biết rồi. Trong ba cửu trọng Đạo Thần thứ nhất là Tu La đạo của Tu La môn, thứ hai là hoàng trong hoàng đô, thứ ba . . . ít có người biết tông môn và đạo hiệu của y.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn ánh đèn đã tắt trong căn nhà, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền.
Khi sáng sớm đến, Tô Minh mở mắt ra, chợt con ngươi co rút. Tô Minh thấy trong sân, số củi hôm qua bị chẻ như có thời gian đảo ngược tụ tập lại.
Thanh âm giận dữ vang lên:
- Ngẩn ra đó làm gì? Còn không đi chẻ củi!
Cửa phòng đẩy ra, ông lão đổi áo khác cầm điếu thuốc bước ra.
Tô Minh trầm ngâm không nói, đi tới bên ghế gỗ, cầm búa, nhìn khúc củi, nhắm mắt lại. Khi Tô Minh mở mắt ra, trong mắt hắn không còn sự sắc bén của tu sĩ, không thể nhìn ra chút hơi thở tu sĩ từ người hắn. Dường như lúc này Tô Minh không còn là tu sĩ mà là một thanh niên trần gian.
Tô Minh tùy ý chém xuống, củi gỗ chia thành hai, không ngay ngắn mà kích cỡ không đồng đều.
Tô Minh nhìn củi gỗ thành hai nửa, có chút xúc động, dường như không phải hắn thấy củi gỗ mà đang sáng tạo sinh mệnh, như trên đời này vốn không tồn tại hai khúc gỗ nhưng vì hắn mà chúng nó xuất hiện. Cảm giác đến nhanh đi cũng nhanh, Tô Minh muốn cẩn thận lần mò nhưng không phát hiện ra được, điều này khác hẳn với hôm qua đốn củi.
Tô Minh trầm ngâm cầm khúc gỗ thử hai, tiếp tục chặt xuống, từng khúc từng khúc. Một ngày qua đi, Tô Minh quên ban ngày trôi qua, mãi khi hoàng hôn đến, hắn hoảng hốt thấy trước mắt không còn khúc gỗ hoàn chỉnh.
Ông lão ngồi ở ngưỡng cửa hút thút, vỗ bộ đồ không biết chuẩn bị cho Tô Minh từ khi nào đặt bên cạnh.
Ông lão nghênh ngang nói:
- A! Hôm nay chẻ khá đấy, cho phép ngươi nghri ngơi. Vầy đi, ngươi đổi bộ đồ, cầm mớ cửa này đi chỗ Trương thợ mộc đầu thôn tây đổi đồ ăn về. Cả ngày lão già ta chưa ăn cơm, sắp chết đói.
Tô Minh chậm rãi đi tới, không giống như ngày hôm qua chắp tay cúi đầu mà cầm bộ đồ lên, đổi ngay trong sân. Đó là y phục vải thô, mặt trên có mấy miếng vải vá, khá mộc lạc. Tô Minh thay đồ xong buộc gỗ rải rác trong sân, cõng lên rời khỏi sân. Trong hoàng hôn, bóng lưng Tô Minh bị kéo dài rơi vào sân, ông lão hút thuốc nhìn đăm đăm. Ông lão nhìn theo Tô Minh đi xa, chậm rãi đặt tẩu thuốc xuống, vẻ mặt ưu phiền.
Ông lão nhỏ giọng nói:
- Già rồi sao? Một thằng nhóc đều nhìn ra tâm sự của ta. Chém không đứt, không chém xuống được. Thế giới này . . . Rốt cuộc là thật hay giả?
Mặt ông lão lộ vẻ cay đắng và mờ mịt.
Ngày qua ngày, sinh hoạt bình tĩnh qua ba tháng. Trong ba tháng này Tô Minh luôn đốn củi, mỗi lần có lĩnh ngộ khác nhau nhưng thiếu thứ gì đó. Trong ba tháng khiến Tô Minh dung nhập vào thôn, được thôn chấp nhận.
Người trong thôn đều biết ông lão ở thôn đông nhạn con nuôi, đứa con nuôi có cái tên rất dễ nghe, gọi là Tô Minh.
Mãi đến nửa năm sau, một đêm mua.
Trên bầu trời sấm chớp đi đùng giáng xuống đất. Tô Minh nằm trên giường gỗ trong sân, nửa năm qua hắn luôn ở đây. Dù bên ngoài trời đổ mưa nhưng không có giọt nước nhỏ vào lều, Tô Minh nằm ở đây xem như thoải mái.
Trong đêm mưa, bên ngoài thôn trang, khi tia chớp xẹt qua màn đêm, bên cạnh rừng cây có hai bóng người đi ra, một mập một ốm, mặc đạo bào màu xám. Hai người đứng đó, xung quanh như có vách tường vô hình khiến nước mưa không thể tới gần. Dường như hai người đứng trên đỉnh cao thiên địa, đặc biệt là tu vi của Bọn họ nếu có tu sĩ nào thấy sẽ hoảng sợ, đây là . . . Đạo tôn.
Trong hai người, tu sĩ gầy lạnh nhạt nói, thanh âm hơi sắc nhọn:
- Đại trưởng lão thôi diễn thiên địa thương khung, tính khắp càn khôn Cổ Táng quốc rốt cuộc tính ra chỗ người này ở. Không ngờ hắn trốn trong thôn trần gian!
- Đương nhiên hắn phải trốn, nhưng nếu bị tìm ra thì hôm nay hắn không tránh thoát được!
Cầu Ma - tác giả Nhĩ Căn
Quyển thứ bảy: Bao nhiêu luân hồi thiếu một người
Nguồn: metruyen.com
Nguồn dịch: Qdian.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Dịch giả Tinhvặn †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
Chương thứ một ngàn bốn trăm hai mươi bốn: Đạo tôn tập kích
Spoiler Mời xem: 1424
Bạn sẽ ủng hộ 20 Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này:
Mưa gió ngày càng lớn, nước mưa rơi xuống đất phát ra tiếng rào rào. Thanh âm có quy luật, nghe thời gian lâu sẽ có cảm giác buồn ngủ. Dù là nóc nhà hay cái chòi Tô Minh ở đều có tiếng mưa khác nhau, những thanh âm hòa lại trở thành thiên âm. Nếu tu sĩ dùng tâm nghe sẽ không thấy có gì khác biệt, chỉ có dùng tâm của người phàm trong đêm khuya tối tăm, lúc nửa ngủ nửa tỉnh mới cảm giác thiên âm êm tai.
Nhưng trong đêm mưa luôn có một số thanh âm muốn phá vỡ thiên âm vang từ gian nhà lúc Tô Minh nửa ngủ nửa tỉnh.
- Thằng nhóc ngủ bên ngoài kia, lão già ta trí nhớ không tốt, ngươi nhớ là ngày mai đi chỗ thợ rèn đầu thôn tây dắt hai con chó về, không thì hơn nửa đêm có trộm nào vào ăn cắp búa là toi.
Giọng ông lão truyền ra từ gian nhà, xuyên qua màn mưa rơi vào tai Tô Minh trong lều. Tô Minh không lên tiếng nhưng mắt chợt lóe, hắn cảm giác có nguy hiểm từ trong mưa, như nghe thấy thanh âm không phải rơi xuống đất, hay trên nóc nhà, mưa rơi giữa không trung, như đánh vào vách tường vô hình.
- Có người đến.
Mắt Tô Minh giấu đi tia sáng nhưng đáy mắt toát ra sát khí. Người tìm đến đây hiển nhiên không phải vì gây chuyện với ông lão, dù sao vị trí lão chắc là nơi bí ẩn người ngoài không biết. Bởi vậy kẻ đến trừ phi là đi ngang, nếu không thì là kiếm Tô Minh.
- Chín tiếng đạo âm nếu không chết thì chắc chắn trở thành đại đạo tôn. Có lẽ hai câu đầu sẽ ứng nghiệm trong ngày hôm nay.
Vẻ mặt Tô Minh bình tĩnh, từ khi hắn phát ra âm thanh mệnh cách, tiếng thứ chín thì đã hiểu trong Cổ Táng quốc, đặc biệt là Nhất Đạo tông, Tu La môn, có rất nhiều tu sĩ muốn giết hắn.
- Nhất Đạo tông, Tu La môn. Tu sĩ của Tu La môn còn chút đạo nghĩa, Nhất Đạo tông thì . . . Nếu có ngày nào Tô Minh bước vào đại đạo tôn phải giết vào nhuộm máu tông này!
Mắt Tô Minh lóe sát khí, bắn ra tia sáng đỏ.
Một tia chớp xẹt qua không trung, chiếu sáng mặt đất, lộ ra thân hình gầy gò bềnh bồng giữa không trung, cũng lộ ra tu sĩ mập chẳng biết khoanh chân ngồi trên nóc nhà từ khi nào. Hai người lộ thân hình khi tia chớp xét qua, tiếng sấm chớp chấn động thiên địa
Tu sĩ gầy bềnh bồng giữa không trung trong sân mặc đạo bào, lấy thân thể gã làm tầng ngăn phủ lên mưa trên trời. Nơi gã đứng mặt đất không có mưa rơi xuống.
- Tam hoàng tử, tìm ngươi thật vất vả.
Tô Minh ra khỏi cái chòi, mặc áo vải thô, lạnh lùng nhìn tu sĩ gầy giữa không trung, lại liếc tu sĩ mập khoanh chân trên nóc nhà.
Hai người này đúng như Tô Minh đã đoán, có 1tv đạo tôn như mấy đại trưởng lão Thất Nguyệt tông.
Thất trọng Đạo Thần cảnh từ đạo linh hóa tôn, thành đạo tôn, lại bước ra một bước là thành đại đạo tôn khiến tất cả chăm chú nhìn. Chẳng qua muốn bước ra một bước này có khó khăn cực lớn. Từ xưa đến nay Cổ Táng quốc chỉ có ba mươi người làm được.
Tu sĩ gầy khẽ thở dài nói:
- Gõ chín tiếng âm đạo linh nhất định có thể trở thành đại đạo tôn, tiếc rằng . . . Nếu ngươi không phải là tam hoàng tử thì tông môn nào cũng xem như của quý. Thật tiếc, đời này ngươi không có cơ hội trở thành đại đạo tôn.
Tu sĩ ở giữa không trung giơ tay phải lên, hư không ấn hướng Tô Minh. Một luồng khói đen hình thành trận pháp năm góc trong phút chốc xuất hiện trên đầu Tô Minh, đè ép xuống. Trong trận pháp hình ngũ giác toát ra khói đen đặc hóa thành bàn tay to chộp hướng Tô Minh, nhìn như bình thường nhưng nó phong tỏa bốn phương tám hướng, chỗ này như bị giam cầm trong góc thiên địa.
Tô Minh biểu tình như thường, hai tay ấn pháp quyết vung hướng trận pháp hình ngũ giác đến gần. Vang tiếng nổ điếc tai như sấm đánh, khóe môi tu sĩ cong lên nụ cười châm chọc. Nhưng nụ cười giễu mới cong lên thì con ngươi tu sĩ gầy co rút.
Sau lưng tu sĩ gầy, Tô Minh bước ra từ không trung nhanh như chớp giơ tay phải lên, tu vi ý chí bốn chân giới và đạo tiên cảnh hòa cùng nhau hình thành một chỉ. Một chỉ kinh diễm tuyệt vời, tu sĩ gầy biến sắc mặt xoay người vung tay áo đụng vào nhau.
Lại vang tiếng nổ điếc tai, khóe miệng Tô Minh tràn máu, nhanh chóng thụt lùi ra sau. Tu sĩ gầy thì nhấc chân định đuổi theo. Nhưng Tô Minh đã biến mất, lúc xuất hiện thì đứng trong sân.
Tu sĩ gầy ở giữa không trung cúi đầu nhìn tay trái bị thủng lỗ to máu thịt bầy nhầy, máu chảy róc rách, hơi thở khiến gã thấy khó đối phó dọc theo máu thịt lan khắp người.
Tu sĩ gầy sắc mặt âm trầm nói:
- Lấy tu vi đạo tiên cảnh tuy nói mượn trận pháp ngươi bày sẵn tại đây nhưng có thể bị thowng lão phu được, ngươi nên kiêu ngạo.
Tu sĩ gầy cảm thấy vết thương nhỏ nhoi này là lạ, nhưng tự tin xua tan tất cả thắc mắc. Tuy nhiên, bị thương trước mặt đạo hữu cùng tông làm tu sĩ gầy tức giận.
Như tu sĩ gầy đã nói, Tô Minh rất cẩn thận, mấy tháng qua hắn bày nhiều trận pháp, sát chiêu quanh sân mình cư ngụ. Nếu có người bước vào trong, chỉ cần Tô Minh động suy nghĩ là có thể khiến những trận pháp, sát chiêu cùng nhau bùng phát.
Giờ phút này, Tô Minh đứng trong sân, dù mặt tái nhợt nhưng khi ngẩng đầu nhìn tu sĩ gầy thì mắt toát ra chiến ý. Tô Minh nhẹ vung tay phải sang bên cạnh, nước mưa trong sân phút chốc toát ra khói trắng, hạt cát dưới đất run rẩy.
Tô Minh lạnh lùng nói:
- Muốn chiến thì chiến, không đấu thì cút, lảm nhảm cái gì?
Khói trắng hình thành từ nước mưa cuồn cuộn bốc lên trời, chớp mắt ở giữa không trung hình thành một trận pháp hình tròn. Trận pháp vừa xuất hiện lập tức xoay tít, vang tiếng nổ điếc tai. Tay phải Tô Minh hư không ấn xuống đất, vô số hạt cát bay lên. Tô Minh phất tay, mỗi một hạt cát mang theo khắc ấn mấy tháng nay của Tô Minh lao lên bầu trời.
Tu sĩ gầy lạnh nhạt nói:
- Quả nhiên vẫn quá yếu.
Bộ dạng tu sĩ gầy bình tĩnh nhưng con ngươi co rút, có thể thấy lòng gã giật mình. Nhưng có lẽ tu sĩ gầy cho rằng tu vi của mình cao, dù thế nào cũng không thể mất mặt, đặc biệt là có người khác đang nhìn. Tu sĩ gầy cần giữ bộ mặt thản nhiên, còn lòng cảnh giác tới đâu thì tự mình gã biết.
Tu sĩ gầy giơ tay phải lên, ấn pháp quyết chỉ xuống đất. Vang tiếng nổ điếc tai, trên đầu tu sĩ gầy, bầu trời xé ra khe hở bắn ra luồng sáng vàng hóa thành cái ấn to lao hướng mặt đất. Ấn vàng đè xuống, ầm một tiếng sương trắng quanh tu sĩ gầy tan vỡ, lại đè nữa, những hạt cát vỡ nát.
Nhưng lại xuất hiện một sát chiêu của Tô Minh, hắn giơ tay phải lên, nghịch linh châu lóe ánh sáng, lực lượng hùng hồn phát ra từ hạt châu bao phủ ngoài người tu sĩ gầy. Điều này khiến tu sĩ biến sắc mặt nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, gã vẫn hừ lạnh cất bước định ra tay. Bỗng nhiên nghịch linh châu lại lóe ánh sáng, lực phản chấn mãnh liệt nổi lên làm thân thể tu sĩ gầy thụt lùi mấy bước.
Tu sĩ gầy con ngươi co rút cẩn thận nhìn nghịch linh châu, chợt biến sắc mặt nói:
- Đây là . . . Chứng đạo quả!
Khi tu sĩ gầy thốt lời, tu sĩ mập ngồi trên nóc nhà cười nhìn trận chiến chợt con ngươi co rút. Lấy tu vi của tu sĩ mập vẫn không thề kiềm trong mắt lóe tia tham lam. Tu sĩ mập cất bước lao hướng Tô Minh.
Giờ phút này, tu sĩ gầy thầm thở phào, là gã cố tình nói ra câu đó, vì Tô Minh mang đến áp lực nặng nề nhưng gã sỉ diện làm bộ mặt bình tĩnh. Khi tu sĩ gầy nhận ra hạt châu lập tức mở miệng nói trắng ra, làm tu sĩ mập cùng nhau ra tay đánh vỡ cục diện khiến gã đau đầu.
Đối diện một đạo tôn, Tô Minh nương trận pháp và thủ đoạn bày ra tại đây cộng với nghịch linh châu uy lực không tầm thường, dùng tu vi, ý chí của mình có thể chống đỡ được. Nhưng nếu là hai đạo tôn ra tay thì Tô Minh khó thể chống cự.
Mắt thấy tình hình sắp đi vào đường cùng thì chợt trong nhà vang tiếng ho khan.
- Ngươi nhìn đi, nhìn đi, ta kêu ngươi đi thôn tây dắt hai con chó đến trông nhà, sao? Thấy ta nói trúng chưa? Quả nhiên có trộm đến ăn cắp búa nhà chúng ta. Đây là thứ quý giá nhất hiện nay của chúng ta, ngươi ngươi ngươi . . . Sao ngươi còn chưa nhặt búa lên? Nếu để người ta trộm đi thì lão già ta liều mạng với ngươi!
Thanh âm truyền ra, hai đạo tôn ngây ngốc, hiển nhiên không ngờ họ đấu pháp mà có người bình thường trốn trong phòng xem xong dám nói lời như thế, dám nói Bọn họ là ăn trộm.
Mắt Tô Minh chợt lóe, dường như hiểu ra điều gì. Tô Minh giơ tay phải chộp hướng cây búa gần đó, búa liền bay vào tay hắn. Tô Minh nắm cây búa, ngẩng đầu nhìn hai người đến, chợt tinh thần run lên.
Tô Minh mơ hồ thấy dường như không phải tu sĩ mà là hai . . . Khúc gỗ.