Mục lục
[Dịch] Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tiếng hét sắc nhọn của hạc trọc lông vang lên thì tinh thần Tô Minh biến đổi chưa từng có, hắn không thể tin mọi chuyện. Tô Minh càng khó tin, sâu trong lòng hắn không muốn tin tưởng. Tô Minh không muón tin thân thể của mình, cơ thể hắn vẫn nghĩ đến thuộc loại mình lại là ác động thi bị người chế tạo từ mười triệu thi thể.

Tô Minh không muốn tin là Tô Hiên Y không hay biết cái gì, hắn không muốn tin tại sao thân thể bản tôn của Tô Minh lại thành như vậy!

Điều này hoàn toàn đảo điên tất cả trí nhớ của Tô Minh, xoay chuyển suy nghĩ của hắn. Lấy định lực, trí tuệ như Tô Minh vào giây phút này mờ mịt. Trong mờ mịt có chua xót chưa từng có, mang theo bi thương, mang theo đau đớn khó tả. Giống như trái tim của Tô Minh bị người đào sống, giống như tất cả điều hắn biết vào giây phút này theo thiên địa nghịch chuyển.

Từ năm đó biết được chính mình là một lũ hồn, biết thân thể bản tôn của Tô Minh ở đất tiên tộc, Tô Minh xem nó như khao khát trong cuộc đời, khao khát tìm lại thân thể. Nhưng hôm nay, khi hắn gần bản tôn hơn bao giờ hết, lời hạc trọc lông nói tựa cây gậy đập vào đầu, khiến tinh thần Tô Minh chấn động, làm linh hồn, nguyên thần của hắn như bị xé rách.

“Tại sao... Tại sao...” Tô Minh thì thào.

"Đi mau, chết tiệt, Tô Minh, ngươi mau rời khỏi đây! Thân thể chết tiệt này không phải của ngươi mà là cạm bẫy to lớn bị chế tạo ra, đi mau!!!” Hạc trọc lông cất tiếng nói sắc nhọn, thanh âm có lo lắng, điên cuồng trước kia chưa từng xuất hiện.

Nhưng Tô Minh lờ hạc trọc lông đi, hắn không rời khỏi, bởi vì hắn không tin, hắn không tin thân thể bản tôn của mình là giả dối. Ô Sơn là giả, đây vốn là đả kích cực kỳ nghiêm trọng với Tô Minh, theo năm tháng trôi qua, miệng vết thương rốt cục chậm rãi khép lại, nhưng hôm nay...

'Nếu ngay cả thân thể bản tôn của ta đều là giả thì trên thế gian còn có cái gì là chân thật... Ô Sơn là giả, tình của Bạch Linh là giả, bạn chơi khi còn nhỏ là giả. Cái gì là thật... Cái gì là thật!?’ Tô Minh nguyên thần run run, hắn không thể tin tưởng mọi chuyện, hắn... Không chịu nổi đả kích lớn hơn Ô Sơn này.

Nhưng Tô Minh rõ ràng cảm nhận được xa lạ giấu dưới quen thuộc từ thân thể bản tôn của Tô Minh. Quen thuộc này như là bị người cố ý chế tạo đi ra, lại bóp méo trí nhớ của Tô Minh, khiến hắn vẫn cố chấp, thậm chí chưa từng nghi ngờ đây có thật là thân thể của hắn không!

‘Tại sao? Tất cả mọi chuyện là vì cái gì?’ Nguyên thần của Tô Minh sôi trao.

Thần thức của Tô Minh không để ý hạc trọc lông sắc nhọn điên cuồng cảnh cáo, liều lĩnh dung nhập vào thân thể bản tôn của Tô Minh, muốn tìm đáp án, muốn có được đáp án thay đổi ấn tượng trước đó của hắn, khiến hắn tin mọi thứ không phải là giả, đây thật sự là thân thể của hắn. Tức là nói Tô Minh muốn tìm một đáp án rất có thể là giả, hắn thậm chí cam nguyện bị lừa.

Nhưng khi thần thức của Tô Minh dung nhập, khi hắn đụng chạm vào trung tâm thân thể bản tôn của Tô Minh, trong thần thức nổi lên dao động không thể kiềm chế. Bởi vì Tô Minh cực kỳ rõ ràng cảm nhận được trung tâm thân thể, loại xa lạ giấu dưới sự quen thuộc.

Tô Minh thậm chí tìm được căn nguyên khiến hắn quen thuộc, trung tâm thân thể bản tôn của Tô Minh tồn tại một giọt máu. Là giọt máu này tràn ngập toàn bộ thân thể bản tôn của Tô Minh, khiến cho Tô Minh vẫn quen thuộc.

Tô Minh cười thảm, thông minh như hắn vào lúc này làm sao không biết rõ mọi đáp án? Nhưng đáp án rất tàn khốc, tàn khốc đến nỗi dù là Tô Minh cũng không chấp nhận nổi, trong giây phút này lòng sắp chết, mệt mỏi không thể tả.

Cả đời Tô Minh quá mệt mỏi, nếu chỉ mệt cũng đành thôi, nhưng từng màn giả dối khiến hắn mệt đến cực hạn. Nếu như không có hy vọng của mẹ, nếu không có Tô Hiên Y dù Tô Minh không chịu thừa nhận nhưng vẫn tồn tại trong lòng, nếu không có tín niệm tìm về thân thể bản tôn, vậy Tô Minh đã sớm không biết từ khi nào nhắm mắt lại, vĩnh viễn ngủ say.

Nhưng giờ khắc này, suy nghĩ đảo điên, giấc mộng hỏng mất, hết thảy là giả dối, khiến Tô Minh chua sót. Hắn khóc, khóc vì không có thân thể, nguyên thần, hồn của Tô Minh đang khóc.

Đó là áp lực tồn đọng nhiều năm qua trên người Tô Minh hình thành hồn bi, bây giờ Tô Minh như trở thành người khổ nhất trên đời, vì cuộc đời của hắn đã không có chân thật.

Thật sâu mê mang, thật sâu chua xót, thật sâu bi thương hóa thành tự giễu. Tô Minh cười giễu, áp lực sinh mệnh bị cười nhạo ngày càng nhỏ đi, lửa sinh mệnh ngày càng yếu.

Lần đầu tiên trong đời, Tô Minh lựa chọn trốn tránh... Lựa chọn nhắm mắt, lựa chọn... Nhận mệnh...

Tô Minh đã chấp nhận, nếu mọi thứ là giả dối, hắn chấp nhận, nếu chấp nhận mệnh thì có lẽ đã không mệt mỏi như vậy, có thể chấm dứt cuộc sống buồn cười này. Tô Minh chấp nhận.

Chẳng sợ tu vi của Tô Minh không tầm thường, chẳng sợ ý chí của hắn kiên cường, chẳng sợ hắn trải qua rất nhiều điều mà người bình thường chưa từng trải qua. Nhưng Tô Minh vẫn là một con người, là con người bình thường, một người sẽ bi thương, sẽ bị thương.

'Chết tiệt, Tô Minh, ngươi muốn chết sao? Ngươi cam nguyện chết ở chỗ này? Ngươi cam nguyện buông tha Vũ Huyên, thậm chí ngươi cam nguyện tìm không thấy các sư huynh của ngươi? Ngươi cam nguyện như vậy sao!?’ Trong giọng nói của hạc trọc lông mang theo lo lắng cùng bi thương chưa từng có.

Hạc trọc lông một đường đi theo Tô Minh, cùng Tô Minh đi qua chông gai, nguy hiểm, nhưng hôm nay, vào giây phút này, nó cảm nhận được hắn muốn chết. Đó không phải là vì bị thương mà sắp chết, đó là tâm linh tử vong, đó là một loại không khát vọng sự sống nữa, toàn thân đầy tử khí. Loại muốn chết này khiến hạc trọc lông sợ hãi, hình như nó nhớ đến trong ký ức có một người cực kỳ quan trọng với nó, cuối cùng bị tử ý tràn ngập, nó trơ mắt nhìn đối phương dần mất đi ý thức, biến thành một pho tượng.

Sinh mệnh đã xong, đã hết dấu hiệu tồn tại trên thế gian, đã hết... Dấu vết sự sống.

‘Tô Minh, ngươi làm như vậy đáng giá sao, ngươi đáng giá sao? Nếu ngươi chết ở đây, nếu ngươi muốn tìm chết, Hạc bà nội ngươi, ngươi có thể đi cùng địch nhân chết trận, lão tử cùng ngươi cùng nhau chết trận! Nhưng ngươi lại ở trong này buông tha sinh mệnh, ngươi lại từ bỏ hết tất cả, ngươi quên Vũ Huyên rồi sao!?'

Sinh mệnh dần ảm đảm của Tô Minh trong một giây nhảy lên.

'Đã không có ngươi, ai tới bảo hộ Vũ Huyên? Tô Hiên Y chết tiệt, hắn sẽ lợi dụng Vũ Huyên như thế nào? Ngươi biết không, nếu không có người thì nàng nên làm cái gì bây giờ? Ta tin tưởng nàng cũng sẽ chết, cũng sẽ đi cùng ngươi!!!'

Tinh thần Tô Minh lại nhảy lên.

'Ngươi đã quên Tam sư huynh sao? Tên Hổ Tử kia, nếu hắn biết ngươi đã chết thì sẽ đau lòng cỡ nào? Hắn sẽ phát cuồng, sẽ nghịch chuyển thế giới đến sáng tạo giấc mộng của ngươi, bởi vì ngươi là tiểu sư đệ của hắn!!!'

'Ngươi đã quên Nhị sư huynh sao? Hạc bà nội hắn, Tô Minh, ngươi phải biết nếu như ngươi chết thì Nhị sư huynh sẽ làm như thế nào? Hắn sẽ phát cuồng, sẽ bi thương, sẽ đau đớn cả đời. Bởi vì ngươi là tiểu sư đệ của hắn!!! Ngươi đã quên Đại sư huynh sao? Hắn không có đầu rồi, không lẽ ngươi muốn hắn vì ngươi mà không có tâm sao?'

‘Tô Minh, tên chết tiệt nhà ngươi, ngươi không muốn tìm hết tất cả đáp án sao? Không nghĩ tìm kẻ đùa nghịch ngươi cả đời người sao, ngươi không nên chết bây giờ. Đồ hèn nhát, ngươi là tạp chủng. Ngươi từ bỏ bọn họ, ngươi từ bỏ Hạc gia gia. Thằng hèn! Ngươi ngươi ngươi... Ngươi, nếu muốn chết thì Hạc gia gia cùng ngươi cùng chết!!!’ Hạc trọc lông hét rầm lên, ánh mắt nó lộ bi thương thật sâu, lời nói không ngừng vang lên.

Tinh thần Tô Minh nhảy nhanh hơn theo từng câu nói, cho đến khi sinh mệnh sắp tắt vào giây phút này bị điên cuồng mãnh liệt thay thế, ý chí hận trời hận đất hận vũ trụ nổi lên!

'Đúng rồi, chính là như vậy, muốn tìm hiểu tất cả sự thật, muốn giết, giết ra khung trời đỏ sậm, giết ra tam hoang đại giới chí tôn, giết ra một Nghịch Thánh, khiến Ám Thần cũng phải kiêng dè, điên cuồng bức hắn lùi ra sau! Tô Minh, ngươi... Không thể chết được!!!'

Nguyên thần của Tô Minh vào giây phút này hoàn toàn điên cuồng, thần thức bùng nổ như sóng thần, tử ý bị điên cuồng thay thế. Đôi mắt vốn khép bị ý chí như trọng sinh chống đỡ, mở ra. Hồn của Tô Minh vào giây phút này như dục hỏa trùng sinh, như thức tỉnh, vào giây phút này như lột xác từ hoàng tuyền.

Nhè nhẹ đau tồn tại trong hồn khiến Tô Minh càng điên cuồng. Tô Minh không để ý đau đớn xé rách linh hồn, nếu hắn đã mở mắt ra, vậy sẽ đi lên từ đau đớn.

Vào giây phút này, Tô Minh cảm giác hồn mình bị đau đớn xé rách vỡ vụn, theo đó là từng hình ảnh giấu trong hồn hắn, cả đời này không nhìn thấy hiện ra trước mặt hắn cùng với đau đớn.

Tô Minh nhìn thấy trời sao đầy hỗn loạn, thấy được vô số chủng quần đang ở điên cuồng chém giết, thấy được vô biên vô hạn thi thể, thấy được mấy trăm người toát ra hơi thở sinh cảnh, thậm chí có người toát ra uy nhiếp tràn diệt cảnh đang vây công một người đàn ông trung niên tóc đen. Người đàn ông kia một bàn tay ôm một cái trẻ con, một bàn tay cầm trường đao. Xung quanh người đàn ông trung niên là mấy trăm cái xác, mỗi cái xác khi còn sống đều là cường giả trên sinh cảnh, thậm chí có xác là diệt cảnh.

Người đàn ông trung niên kia có hạo nhiên chính khí, cũng có loại trời đất bị hủy cũng không thể khiến y khuất phục. Người đàn ông trung niên chém giết ngửa mặt lên trời cười dài, thân hình đã tồn tại vô số miệng vết thương, tu vi rất nhanh suy yếu, nhưng hơi thở mang theo chiến ý dâng trào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
03 Tháng tư, 2023 20:24
Có nhiều đoạn Sai chính tả quá..khá khó chịu
loccr123
07 Tháng chín, 2022 12:44
ccc
Hoàng Minh
14 Tháng mười hai, 2021 11:55
con phò bạch tố ngu nhỉ :))
Hieu Le
20 Tháng mười một, 2021 15:21
đọc tới chương 5 cười ỉa-_- cặp mắt thôi nhìn ra nhiều thứ v
qiye1997
17 Tháng tám, 2021 15:41
Tiền thần = tham lang
lequangtam10a2
25 Tháng năm, 2021 20:28
Truyện này với Chấp ma như nào nhỉ
vuongdaitru
30 Tháng tư, 2021 23:36
đạo nhai, đạo nhai, chả hiểu sao đọc 1 hồi trại âm thành đạo nhái luôn
vuongdaitru
30 Tháng tư, 2021 23:35
sau khi Tô Minh học được cách đan búp bê cỏ, tiến vào trong 1 tà phái thì gặp
Hoàng Thái
01 Tháng tư, 2021 00:41
Tóm lại là nó toi luôn à
dquy15
08 Tháng hai, 2021 16:44
Chap 1265 - Tiền Thần là ai vậy mn?
Thịnh
08 Tháng mười hai, 2020 10:28
go 8it h người h ưu n bự 7 by mà ưu u k lộ
batanhbinhdan
30 Tháng tám, 2020 19:07
má câu chương ***, có nụ hôm ma nó nói 2trương
Phương Thảo
06 Tháng bảy, 2020 16:56
đọc hơn 500t rồi mà nu9 phế vật tu luyện suốt ngày mà kẻ địch quá mạnh luôn phải chiến đấu hết mk rồi bị địch đánh cho chạy chối chết, đọc ức chế :)))) mị đi đây hố này mị không nhảy được
youjun
15 Tháng năm, 2020 01:56
kết hơi buồn nhưng sang ngã dục phong thiên ,đoạn mạnh hạo nó thấy ký ức ở ngón của la thiên thì tô minh cũng tu luyện trong thế giới của mình huyễn hóa ra,và về sau cũng mang bi thương đi vào vị ương đạo vực
youjun
15 Tháng năm, 2020 01:54
đây chỉ là kết của cầu ma thôi. sang ngã dục phong thiên tô minh vẫn sông nhé
why03you
03 Tháng năm, 2020 20:20
Chương mới nhất 11618, đi ngang qua :v
Van Anh Nguyen
30 Tháng tư, 2020 23:36
má :)))) truyện từ đợt vài năm trước đến nay vẫn ra luoonnnn. Quá khủng
Sơn Ca
20 Tháng mười một, 2019 17:29
sơ lược cầu ma https://vidian.me/chi-tiet/so-luoc-cau-ma
Sơn Ca
19 Tháng mười, 2019 21:52
thiếu thì mọi người bổ sung nào.... Trích Dẫn Kinh Điển trong Cầu Ma https://vidian.me/chi-tiet/trich-dan-kinh-dien-trong-cau-ma
Hieu Le
09 Tháng tám, 2019 12:35
hay
Triệu Tú
18 Tháng sáu, 2019 16:06
Mk chưa đọc hết..Bạn nói thắc mắc quá..Bạch linh với lôi thần cn làm s hả bạn
TienOho
29 Tháng ba, 2019 09:43
phải xưng già :v
nguyenbon52
21 Tháng ba, 2019 23:41
b
nguyenbon52
21 Tháng ba, 2019 23:40
truyện của nhĩ căn là rất có triết lý nên nhiều người đọc ko hiểu nó nói gì cảm giác như mớ hỗn độn nhưng thực tế nó là nhân sinh của một người hãy muôn loài vậy. nên đáng suy ngẫm
chenkute113
14 Tháng mười, 2018 19:14
Dù biết là đạo của Tô Minh là hi sinh bản thân giữ gìn quá khứ nhưng thấy nó hồi sinh cho mấy đứa bạn đểu thì ngứa gan vl. Ô Sơn trừ A công ra thì còn lại đáng vứt vào súc sinh đạo hết, nhất là Bạch Linh với Lôi Thần.
BÌNH LUẬN FACEBOOK