Mục lục
[Dịch] Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trôi qua nhanh, đây là ngày thứ bảy Tà Linh tông đi, ngày cuối cùng.

Buổi tối ngày này có lẽ người Tà Linh tông sẽ đến, mang đi Tô Minh hoặc là Tên Hề Nhi, một trong hai bị đưa tới chỗ Triệu trưởng lão Tà Linh tông.

Lúc sáng sớm mưa đã tạnh. Trong rừng quế một năm nay hắn thường đến, Tô Minh ngồi trên lá cây đọng nước, nhìn bầu trời.

Trời sáng sủa không có mây, so với ngày hôm qua hoàn toàn khác hẳn.

Dù là sáng sớm nhưng ánh nắng rất ấm áp, rơi trên người xua tan ẩm ướt trong thời gian này, khiến người thấy lười biếng. Nhưng rừng quế bị nước bùn điểm xuyết, khiến nước bùn cũng có mùi hương hoa, khiến người ngửi thấy dung hợp vào mùi hương bùn đất, có cảm xúc khác.

Tô Minh cứ nhìn lên trời, không ai biết hắn nhìn cái gì, bản thân hắn cũng không biết nữa. Đôi mắt hắn nhìn trời nhưng lòng thì trầm xuyên, lặng lẽ nhúc nhích thân thể cứng ngắc, khiến một phần tu vi hồi phục chậm rãi chuyển động.

Tu vi hồi phục khó khăn hơn hắn tưởng tượng, năm đó bị thương thật sự rất nặng, đặc biệt là bộ dạng của hắn giữ lại hình dáng Túc Mệnh. Về chuyện này hắn nhiều lần phân tích cộng với phía Đế Thiên vẫn không ra đáp án.

Có lẽ vì trạng thái hiện giờ mới khiến Đế Thiên tìm không thấy. Còn tại sao hắn như vậy, tại sao thoát khỏi đại kiếp nạn đến từ Đế Thiên thì Tô Minh chỉ nhớ trước khi chết, cốt Huân biến ra, hắn tưởng tượng được cứu mình là ông lão sửa Huân.

“Man Hồn...sau khi tu vi hồi phục, mấu chốt nhất bày trước mặt mình chính là Man Hồn!” Tô Minh thì thào, trong tay cầm một cọng cỏ đánh gút, mỗi một gút cuối cùng bện thành một món đồ chơi.

“Thảo kết ký sự, lấy tinh thần cha người thường mà ngưng tụ ra được lực lượng chúc phúc này, nếu đổi thành người có tu vi làm như vậy thì lực lượng sẽ càng cường đại nhiều! Thảo kết ký sự chắc là một loại thuật pháp đặc biệt, chắn có liên quan...nguyền rủa!” Đây là khi Tô Minh nghe cha Tên Hề Nhi nói đến thảo kết thì phản xạ nghĩ.

Nếu đem nguyền rủa một người ngưng tụ vào thảo kết, vậy người kết hợp nhiều nguyền rủa bện ra một búp bê bằng cỏ có thể...thi triển loại nguyền rủa khác không?

‘Trong Nhiếp Hồn có thuật pháp dùng tóc người tiến hành nhưng đa số chỉ là truyền thuyết, dù có tồn tại thì uy lực không lớn, đối với cường giả có thể bỏ qua. Nhưng nếu kết hợp thuật thảo kết thi triển thì...’ Mắt Tô Minh chợt lóe, cúi đầu nhìn thảo kết trong tay, im lặng không nói.

Tới giữa trưa, thời gian cứ thế trôi qua, đến trưa thì ánh mặt trời nóng cháy xuyên qua rừng rơi xuống người Tô Minh. Ngoài rừng vang tiếng bước chân, Tô Minh thu lại ánh mắt nhìn trời, đưa mắt nhìn sang.

Đó là Tên Hề Nhi, cô bé đi đến trước mặt Tô Minh.

“Cẩu Thặng ca ca, ca không thể đi.” Cô bé nhìn Tô Minh, khẽ nói.

“Ca đi sẽ chết đó, đây là việc nhà chúng ta, nên là muội đi...” Tên Hề Nhi cắn môi dưới, giọng nói dứt khoát.

“Tới đây, ngồi cạnh ca.” Tô Minh cười cười, nhích người chừa chỗ lá cây khô, nhìn Tên Hề Nhi.

Cô bé cau mũi ngồi cạnh Tô Minh, mở miệng định nói gì thì hắn cười nhìn bé, hỏi.

“Ca đi sẽ chết vậy muội đi không giống nhau sao?"

“Không giống với, muội...muội thông minh hơn ca! Muội đi thì không chừng sẽ không chết, Cẩu Thặng ca ca, ca nghe lời muội một lần được không?"

“Không nói nữa, cùng ca ngồi một lát đi.” Tô Minh sờ đầu Tên Hề Nhi, dựa vào thân cây, nhìn lên trời, không mở miệng nữa.

Tên Hề Nhi do dự một lúc, cũng tựa vào cây nhìn lên trời. Trời trong xanh khiến người nhìn như bay lên ngao du trên trời.

“Cẩu Thặng ca ca, ca nói bầu trời lớn cỡ nào?"

"Rất lớn."

"Vậy...trời rốt cuộc cao bao nhiêu?"

"Rất cao."

"Hừ, ca chơi xấu. Vậy muội hỏi ca, Cẩu Thặng ca ca, ca nói phía sau bầu trời là cái gì?"

Tô Minh im lặng, nhìn trời xanh, khẽ nói.

“Sau trời là vòng xoáy sương khói."

"Vậy đằng sau vòng xoáy sương khói thì sao?” Tên Hề Nhi tò mò chớp mắt, hỏi.

“Sau vòng xoáy là trời sao, ở đó có rất nhiều ngôi sao, có rất nhiều đất bềnh bồng...” Tô Minh thì thào, đây là hắn chính mắt trông thấy.

“Chỗ đó là đâu chứ?” Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Tên Hề Nhi nghe nói như thế, cô bé dù gì là con nít, đã quên mục đích tới tìm Tô Minh, ngược lại bị hắn dấy lên lòng tò mò.

“Đó là một thế giới khác.” Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, từ từ nói.

“Thế giới khác...ở đó họ có giống chúng ta không?” Lấy tuổi của Tên Hề Nhi mơ hồ nghe Tô Minh nói, nhíu mày hỏi.

“Ca cũng muốn biết, cho nên sẽ có một ngày ca đi nhìn thế giới kia là bộ dạng gì, có gì khác với chúng ta...” Tô Minh bình tĩnh nói, biểu tình cố chấp mà Tên Hề Nhi xem không hiểu. Có lẽ cô bé sẽ nhớ kỹ hình ảnh này, cho đến nhiều năm sau mới hiểu được.

Bầu trời dần không sáng nữa, theo hoàng hôn đến, trời đỏ thẫm khiến mặt đất như cũng nhuộm vầng sáng. Đến lúc này Tên Hề Nhi mới nhớ đến mục đích của mình, lập tức đứng dậy nhìn Tô Minh.

“Cẩu Thặng ca ca, muội chính thức nói với ca, ca không thể đi, đây là việc của muội! Tối hôm nay người bị mang đi là muội, ca...ca nhớ chăm sóc cha mẹ giúp muội...” Tên Hề Nhi cố nén nỗi sợ tương lai, nói với Tô Minh.

“Muội rất muốn đi sao? Nếu ca ca của muội không chết?” Tô Minh đứng dậy nhìn Tên Hề Nhi, nhẹ giọng nói, trong thanh âm có tiết tấu kỳ lạ, rơi vào tai cô bé làm biểu tình bé dần mờ mịt.

“Muội...muội không muốn đi, muội muốn cùng cha mẹ, bên họ cả đời, muội cũng không muốn ca đi, muội muốn người nhà chúng ta vĩnh viễn cùng nhau."

Tô Minh yêu thương sờ đầu Tên Hề Nhi, nắm tay cô bé đi ra ngoài rừng.

Mãi đến đi ra khỏi rừng thì Tên Hề Nhi tỉnh táo lại, ngây một lúc lập tức vùng khỏi tay Tô Minh, lùi vài bước, chống nạnh nói.

“Cẩu Thặng ca ca, ca đừng xem bình thường muội ngoan chứ giận lên là dữ lắm nha! Ca...ca không được đi!” Tên Hề Nhi phồng má, bộ dạng như người lớn làm Tô Minh thấy thì bật cười.

"Rồi rồi rồi, ca không đi được chưa?"

“Thật hả?” Tên Hề Nhi nghe vậy lập tức hỏi.

“Thật sự.” Tô Minh cười đáp.

Nghe Tô Minh nói vậy Tên Hề Nhi mới yên tâm, tiến lên kéo tay hắn nhảy nhót đi về nhà, nhưng biểu tình sợ hãi với tương lai không thể che giấu ở lứa tuổi này, giả bộ vui sướng là điều từ nhỏ cô bé đã học, bây giờ thật tự nhiên lộ ra.

Một đêm này không có mưa.

Đêm nay cơm chiều nhà Tên Hề Nhi vang vọng tiếng cười vui vẻ của cô bé, nhưng tiếng cười nghe có chút run run. Cha Tên Hề Nhi im lặng, biểu tình đau thương. Mẹ Tên Hề Nhi thì thường quay đầu lau lệ.

“Cẩu Thặng à, ăn nhiều chút, này...” Mẹ Tên Hề Nhi gắp thêm thức ăn cho Tô Minh, bà nhìn hắn, biểu tình phức tạp.

Có một chén đồ ăn bà và chồng không ăn, Tên Hề Nhi cũng tránh đi, chỉ mình Tô Minh ăn món này. Vị thức ăn hắn nếm không ra nhưng cảm giác được lá cây là một loại thảo dược, tác dụng có thể an thần, khiến người buồn chủ, nếu ăn nhiều sẽ bất giác thiếp ngủ.

Tô Minh thầm than, sao hắn không hiểu cách nghĩ của gia đình này. Cuối cùng họ quyết định không để hắn thay thế sống chết chưa biết mà để hắn ngủ một giấc ngon lành, đợi trời sáng Tên Hề Nhi sẽ không còn. Quyết định này có lẽ hai vợ chồng có tranh chấp và giãy dụa, nhưng cuối cùng họ vẫn chọn như thế. Họ sẽ đau lòng, sẽ hối hận, nhưng khoảnh khắc này, họ quyết định làm vậy.

Khi bữa cơm cuối kết thúc, Tô Minh đứng dậy, thật sâu cúi đầu hướng cả nhà Tên Hề Nhi, hành động này không khiến ai phản ứng, bởi vì bây giờ mắt Tên Hề Nhi khép chín, cha mẹ cô bé cũng vậy.

Mặc dù tu vi của Tô Minh chỉ hồi phục một phần nhưng đủ khiến gia đình này bất giác ngủ say, để hắn không bị dính tác dụng thảo dược.

Dìu cha mẹ trở lại phòng họ, đắp chăn cho họ, Tô Minh nhìn hai vợ chồng đầu có tóc bạc, biểu tình dịu dàng. Hắn nâng lên tay phải, chậm rãi điểm một chỉ vào trán họ, tặng ra một chút sự sống, khiến thân thể hai vợ chồng tương lai chậm rãi hồi phục, không bệnh tật liên miên nữa.

Ôm Tên Hề Nhi, Tô Minh nhẹ đặt cô bé vào phòng mình. Nhìn đứa trẻ ngủ say, bên tai Tô Minh lại vang vọng cô bé yếu đuối cõng hắn từ trên núi xuống.

Thật lâu sau tay phải Tô Minh đặt ở bớt trên mặt Tên Hề Nhi, lát sau khi hắn rụt tay ra thì mặt trên bớt cô bé nhạt nhiều.

Đắp chăn cho cô bé, Tô Minh đi ra khỏi phòng, thu dọn bát đũa bữa tối, dùng nước rửa sạch. Hắn xắn tay áo, quét dọn mỗi góc trong nhà, nhìn nơi quen thuộc một năm, vẻ mặt hắn có luyến tiếc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
03 Tháng tư, 2023 20:24
Có nhiều đoạn Sai chính tả quá..khá khó chịu
loccr123
07 Tháng chín, 2022 12:44
ccc
Hoàng Minh
14 Tháng mười hai, 2021 11:55
con phò bạch tố ngu nhỉ :))
Hieu Le
20 Tháng mười một, 2021 15:21
đọc tới chương 5 cười ỉa-_- cặp mắt thôi nhìn ra nhiều thứ v
qiye1997
17 Tháng tám, 2021 15:41
Tiền thần = tham lang
lequangtam10a2
25 Tháng năm, 2021 20:28
Truyện này với Chấp ma như nào nhỉ
vuongdaitru
30 Tháng tư, 2021 23:36
đạo nhai, đạo nhai, chả hiểu sao đọc 1 hồi trại âm thành đạo nhái luôn
vuongdaitru
30 Tháng tư, 2021 23:35
sau khi Tô Minh học được cách đan búp bê cỏ, tiến vào trong 1 tà phái thì gặp
Hoàng Thái
01 Tháng tư, 2021 00:41
Tóm lại là nó toi luôn à
dquy15
08 Tháng hai, 2021 16:44
Chap 1265 - Tiền Thần là ai vậy mn?
Thịnh
08 Tháng mười hai, 2020 10:28
go 8it h người h ưu n bự 7 by mà ưu u k lộ
batanhbinhdan
30 Tháng tám, 2020 19:07
má câu chương ***, có nụ hôm ma nó nói 2trương
Phương Thảo
06 Tháng bảy, 2020 16:56
đọc hơn 500t rồi mà nu9 phế vật tu luyện suốt ngày mà kẻ địch quá mạnh luôn phải chiến đấu hết mk rồi bị địch đánh cho chạy chối chết, đọc ức chế :)))) mị đi đây hố này mị không nhảy được
youjun
15 Tháng năm, 2020 01:56
kết hơi buồn nhưng sang ngã dục phong thiên ,đoạn mạnh hạo nó thấy ký ức ở ngón của la thiên thì tô minh cũng tu luyện trong thế giới của mình huyễn hóa ra,và về sau cũng mang bi thương đi vào vị ương đạo vực
youjun
15 Tháng năm, 2020 01:54
đây chỉ là kết của cầu ma thôi. sang ngã dục phong thiên tô minh vẫn sông nhé
why03you
03 Tháng năm, 2020 20:20
Chương mới nhất 11618, đi ngang qua :v
Van Anh Nguyen
30 Tháng tư, 2020 23:36
má :)))) truyện từ đợt vài năm trước đến nay vẫn ra luoonnnn. Quá khủng
Sơn Ca
20 Tháng mười một, 2019 17:29
sơ lược cầu ma https://vidian.me/chi-tiet/so-luoc-cau-ma
Sơn Ca
19 Tháng mười, 2019 21:52
thiếu thì mọi người bổ sung nào.... Trích Dẫn Kinh Điển trong Cầu Ma https://vidian.me/chi-tiet/trich-dan-kinh-dien-trong-cau-ma
Hieu Le
09 Tháng tám, 2019 12:35
hay
Triệu Tú
18 Tháng sáu, 2019 16:06
Mk chưa đọc hết..Bạn nói thắc mắc quá..Bạch linh với lôi thần cn làm s hả bạn
TienOho
29 Tháng ba, 2019 09:43
phải xưng già :v
nguyenbon52
21 Tháng ba, 2019 23:41
b
nguyenbon52
21 Tháng ba, 2019 23:40
truyện của nhĩ căn là rất có triết lý nên nhiều người đọc ko hiểu nó nói gì cảm giác như mớ hỗn độn nhưng thực tế nó là nhân sinh của một người hãy muôn loài vậy. nên đáng suy ngẫm
chenkute113
14 Tháng mười, 2018 19:14
Dù biết là đạo của Tô Minh là hi sinh bản thân giữ gìn quá khứ nhưng thấy nó hồi sinh cho mấy đứa bạn đểu thì ngứa gan vl. Ô Sơn trừ A công ra thì còn lại đáng vứt vào súc sinh đạo hết, nhất là Bạch Linh với Lôi Thần.
BÌNH LUẬN FACEBOOK