Nếu như thế giới này sinh ra cùng hủy diệt là thời gian một khúc nhạc.
Khi khúc nhạc kết thúc chính là lúc thế gian tan biến, vậy, ngươi sẽ chọn tiết tấu khúc nhạc này như thế nào?
Nếu sống và chết của đời người là thời gian một bài hát.
Khi ca khúc kết thúc chính là lúc sinh mệnh chấm hết, ngươi sẽ chọn viết ai vào ca từ, hát lên cho mình nghe?
Có một bài ca dao, nó sẽ hát một kỷ phương kiếp, trong năm tháng này, nó chính là thời gian.
Người sáng tạo ca dao có thể viết những cái tên vào, khiến bọn họ cùng với ca dao, vĩnh viễn quanh quẩn trong thời gian, chúng nó có thể...bất hủ.
Từng ở viễn cổ có chín sinh linh, bốn tộc quần, tên của họ được viết trong ca dao, cùng với ca dao huy hoàng một kỷ phương kiếp.
Năm tháng hiện giờ, ca dao đã hát đến tận cùng, nó chưa kết thúc nhưng cuối cùng sẽ chấm dứt. Thời gian hiện nay là vì diệt sinh lại mở ra, sáng tác khúc nhạc mới.
Tô Minh nhìn người khổng lồ trên trời quỳ trước mặt mình, nhìn thân hình cao lớn nhưng không biết tại sao hắn thấy tử khí đậm đặc trên người nó. Đây là một sinh linh đã già nua đi tới tận cùng sinh mệnh, nó còn sống nhưng tựa như ngọn núi đã đốt tới cuối, sắp tắt.
"Xin đem ta viết trong ca dao của người...ta nguyện vì thế mà hiến tế tất cả của ta.” Người khổng lồ chua xót nói.
Từ giây phút phát hiện người trước mắt có hơi thở diệt sinh thì nó liền vứt hết mọi suy nghĩ. Đây là một vật không thể cướp đi, nếu không được vật đó thừa nhận thì có lẽ còn giành đi được, nhưng nếu diệt sinh chi chủng đã mở ra, dung hợp với người nó thừa nhận, vậy dù là ai, lực lượng nào, có thể hủy diệt người được thừa nhận nhưng không thể hủy diệt sinh chi chủng, cũng không cách nào lại dung hợp. Và kẻ hủy diệt vĩnh viễn đánh mất tư cách được viết vào ca dao. Trong ký ức cổ xưa của người khổng lồ có những điều như thế.
Tô Minh im lặng, hồi lâu sau hắn bắt chước ông lão trong mảnh vỡ không gian mà hắn nhìn thấy, bình tĩnh từ từ hỏi.
“Ngươi, lấy cái gì để hiến tế?” Khi Tô Minh nói ra câu này thì mang theo tang thương.
Mảnh đá đen trong linh hồn hắn tỏa ra hơi thở cổ xưa, nó tồn tại trong người Tô Minh, chậm rãi lắng động, nhè nhẹ tỏa ra, khiến hắn vào giây phút này trở thành ông lão năm đó.
Người khổng lồ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, chợt lóe tia sáng. Mấy vạn tộc nhân Sa Thổ tộc dưới đất phát ra tiếng hét thê lương, chớp mắt thân thể hòa tan, thành đất cát, thành từng cồn cát.
Ông lão thể ảo người run rẩy, tất cả biến đổi quá nhanh, làm lão không thể thích ứng. Mắt thấy tộc nhân xung quanh chết hết, lão run rẩy định thụt lùi nhưng bị ánh mắt thần linh tộc quần của lão nhìn trúng, thân thể lão hóa thành đất cát theo gió tán đi. Cùng tán đi còn có pho tượng vạn mét, ông lão trên pho tượng cách chốn này rất xa.
Khắp sa mạc trong giây phút này mất đi tất cả sinh mệnh.
Từng viên tinh thạch giống như hạt cát bay lên khỏi mặt đất, mỗi một hạt cát đại biểu một sinh mệnh, chúng tụ tập lại hóa thành một bảo bình bềnh bồng ở trước mặt Tô Minh.
“Đây là nguồn sinh mệnh của Sa Thổ tộc, là phần hiến tế thứ nhất của ta, xin nhận lấy.” Người khổng lồ mắt sáng ngời nhìn Tô Minh.
Tô Minh và người khổng lồ ánh mắt giao nhau, một lát sau hắn từ từ giơ lên tay phải, nắm lấy bảo bình trước mặt. Khoảnh khắc tay Tô Minh chạm vào cái bình, lòng bàn tay của hắn liền xuất hiện một vòng xoáy đen. Vòng xoáy không phải do ý chí của Tô Minh mà là Mảnh đá đen trong hồn hắn tự động huyễn hóa ở tay phải, nuốt bảo bình, đưa ra một lũ tơ đen.
Tơ đen khoảnh khắc lao hướng người khổng lồ, dung nhập vào thân thể nó. Người khổng lồ thân thể mạnh chấn động, đôi mắt lộ ra kích động. Dù mới nãy nó khẳng định đối phương chính là người lại mở diệt sinh chi chủng nhưng vẫn tồn tại chút do dự, bây giờ trông thấy tơ đen trong năm tháng xa xưa sau mỗi lần nó hiến tế thì sẽ nhận được, điều này đánh tan do dự trong lòng nó. Nó đã vô cùng khẳng định thân phận của người trước mắt.
"Sinh mệnh của ta đã đến tận cùng, nhưng ta có thể ra tay ba lần giúp ngươi, đây là hiến tế thứ hai của ta, cũng là tất cả điều bây giờ ta làm được.” Giọng người khổng lồ khào khào già nua, vang vọng như chờ câu trả lời của Tô Minh.
“Ta có thể hứa với ngươi sẽ viết tên ngươi vào trong ca dao, nhưng sau ba lần ra tay ngươi phải đem thần nguyên của mình làm phần hiến tế thứ ba.” Tô Minh con ngươi co rút, bình tĩnh nói.
"Giữ lại thần hồn là có thể bất tử bất hủ, ta sẽ giữ lời hứa của mình.” Người khổng lồ im lặng lát sau cất lên thanh âm tang thương.
Thân hình người khổng lồ dần tán đi, mãi đến khi hóa thành vòng tay cát màu vàng đất bềnh bồng ở trước mặt Tô Minh. Trên vòng tay có khuôn mặt mơ hồ, chính là linh hồn sa thổ.
Tô Minh nhìn vòng tay, một lúc sau cầm nó bỏ vào túi trữ vật, hắn nhìn không khí xung quanh giờ đây một mảnh tĩnh mịch.
Im lặng một lát sau, Tô Minh xoa trán, mọi chuyện mới nãy xảy ra quá đột ngột, làm hắn suy nghxi rất nhiều, bây giờ bình tĩnh lại, im lặng suy tư.
Thật lâu sau, Tô Minh bản năng sờ cổ, dù chỗ đó không có cái gì nhưng hắn như có thể chạm đến Mảnh đá đen. Các loại liên quan đến nó theo những chuyện vượt qua dần bày ra trước mắt hắn.
“Diệt sinh chi chủng...lại mở diệt sinh...viết ca dao mới..."
Trong đầu Tô Minh hiện ra tình cảnh trải qua ở mảnh vỡ không gian, con thuyền rách nát chắc là thiên thuyền mà linh sa thổ đã nói.
Một lúc sau Tô Minh hít sâu, không suy nghĩ chuyện khiến hắn rối rắm nữa, tán đi ảnh chiếu Ách Thương, tiêu trừ dung hợp, hắn ôm Hứa Tuệ lao tới trước.
Mấy ngày sau, Tô Minh dựa theo ấn ký lúc trước để lại, đi đến tận cùng sa mạc tĩnh lặng, ở phái bên kia ranh giới, hắn ngoái đầu liếc sa mạc sau lưng.
Tô Minh cảm nhận được sa mạc này đang đi hướng tử vong, nơi này không còn sinh cơ, không còn sinh mệnh.
Tô Minh nhìn nhìn, bỗng nhiên có chút hiểu tại sao Mảnh đá đen được gọi là diệt sinh chi chủng.
Im lặng chốc lát sau Tô Minh quay đầu đi, bước ra khỏi sa mạc, trước mắt hắn là trời sao. Trời sao này rất sạch sẽ, nhìn không thấy bụi trần hay mục nát, như hồ nước trong suốt tĩnh lặng, có thể thấy một tinh cầu đằng trước nhất. Đó là một tu chân tinh bị chia thành hai nửa, dường như bị người chém ra, giờ còn có điểm nối với nhau nhưng nhìn sang chỉ là một mảnh phế tích.
'Khi ngươi đi ra sa mạc, ở trong trời sao nhìn thấy chính là bộ lạc của ta.'
Bên tai Tô Minh vang vọng lời trước khi Đệ Cửu Mịch Sát rời đi. Tô Minh nhìn tu chân tinh tàn phá, yên lặng đi tới.
Tô Minh dần đến gần, trong yên tĩnh, hắn nhìn tu chân tinh, bước chân ngày càng nhanh. Không biết bao nhiêu lâu sau, Tô Minh tới gần viên tu chân tinh này.
Hơi thở mục nát tràn ngập trong trời sao, khiến người chìm đắm vào chúng, dường như bản thân cũng biến tang thương hơn.
Tô Minh yên lặng đi tới, càng tới gần hơn, hắn thấy một nửa bên trái tu vi, mặt đất dường như tồn tại nhiều phế tích, trong số đó có một pho tượng tàn phá.
Xa xa nhìn pho tượng, trái tim Tô Minh đau nhói. Tô Minh lắc người, chớp mắt xuất hiện bên trên tu chân tinh, đứng ở mảnh đất đen, trước mắt hắn là phế tích liên miên không dứt.
Tử vong, mùi máu tồn tại trong năm tháng, cổ xưa và yên tĩnh, đó là tất cả nơi đây.
Pho tượng sừng sững trong phế tích mất cánh tay phải. Đó là pho tượng toàn thân đầy lông đen, trên đỉnh đầu có một ông lão khoanh chân ngồi, không thấy rõ màu sắc quần áo ông mặc, ông đang ngẩng đầu nhìn phương xa.
Đây cũng là một pho tượng.
Tô Minh nhìn ông lão, thả Hứa Tuệ vẫn đang hồn mê tựa vào ngực hắn xuống, chậm rãi bước tới, đáp xuống đỉnh đầu pho tượng. Tô Minh đứng trước pho tượng, hắn nhìn khuôn mặt quen thuộc, ký ức dĩ vãng xuất hiện trong đầu.
Ông lão cứ thích ở trên Cửu Phong đổi quần áo đi ra ngoài, dẫn mình đi Vu tộc, khiến mình thích ứng chiến trường, dạy mình học thuật tĩnh tâm, khiến mình ở trong Thiên Hàn tông tìm được nhà.
Giờ phút này ông lão xuất hiện ở trước mặt hắn.
Tô Minh ngơ ngác nhìn pho tượng, mắt chảy lệ, hắn quỳ xuống, dập đầu chín cái hướng pho tượng.
"Sư tôn."
Nước mắt của Tô Minh rơi trên pho tượng, khuếch tán, len vào khe hở pho tượng, chỉ để lại một mảnh ẩm ướt.
"Một ngàn năm trước chỗ này là bộ lạc ta sinh ra....” Một thanh âm trầm thấp vang vọng xung quanh, nơi phát ra là trên một gian nhà bỏ hoang cách hắn không xa dưới đất, người đàn ông gầy ngồi trên đó.
Gã là Đệ Cửu Mịch Sát.
Gã cúi đầu sờ gian phòng dưới thân, thanh âm vang trong phế tích, mang theo đau thương, hồi ức, và có cay đắng không thể xóa nhà.
"Ông lão trước mặt ngươi là Vu Công của bộ lạc ta. A Công không thích nói chuyện, đa số im lặng nhìn phía xa, nơi ông nhìn là Thánh sơn của bộ lạc ta, cũng là tượng trưng cho bộ lạc, A Công gọi nó là Cửu Sơn. A Công nói đời ông có năm đệ tử, mỗi một đệ tử đều khiến ông kiêu ngạo. Ông tin tưởng sáu đệ tử của mình có một ngày sẽ chói mắt cả khung trời, đem uy danh truyền đến chốn này, để ông biết. Ngươi là đệ tử thứ mấy của A Công?"
"Sư tôn chỉ có bốn đệ tử, núi đó không gọi Cửu Sơn mà là Cửu Phong.” Tô Minh nhìn pho tượng, thì thầm.
Đệ Cửu Mịch Sát khẽ run, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tô Minh.
“Trước mặt ngươi có năm tảng đá, hãy đặt tay lên trên."