Mục lục
[Dịch] Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên tai Tô Minh vang vọng tiếng thì thào:

- Khi ngươi biết ngươi là ngươi thì ngươi không phải ngươi, khi ngươi không biết ngươi là ngươi thì ngươi mới chính là ngươi.

Thanh âm văng vẳng trong đầu Tô Minh, biến thành sấm sét chấn động tinh thần, hắn chợt mở mắt ra. Không biết từ khi nào trán Tô Minh toát mồ hôi, bầu trời một màu bạc, là tuyết rơi phủ lên mặt đất ảnh chiếu sắc màu không thuộc về bóng đêm.

Tô Minh khoanh chân ngồi trong hang đó nứt ra từ khe nứt thiên nhiên hình thành, đây là tháng thứ ba từ lúc hắn lao đi Thất Nguyệt tông. Trên mắt đất vô tận này, Tô Minh khoanh chân tĩnh tọa, điều chỉnh hơi thở.

Chỗ này cách Thất Nguyệt tông rất xa xôi, tuyến đường xa đến nỗi dù Tô Minh có tu vi nhất trọng Đạo Thần nhưng vẫn cần mấy năm mới tới được. Trên đường đi Tô Minh không lao đi liên tục, đôi khi hắn dừng bước, giữ cho tu vi luôn ở đỉnh cao. Giờ phút này, Tô Minh mở mắt khỏi tĩnh tọa, yên lặng nhìn trời đêm bên ngoài. Tô Minh nhớ đến giấc mơ lúc trước, hắn rất ít nằm mơ, đặc biệt lúc tĩnh tọa thì không mộng mị gì, nhưng cố tình mới nãy nằm mơ. Trong mơ chỉ có một câu Tô Minh quen thuộc, lời nói quanh quẩn dù hắn đã mở mắt ra nhưng vẫn văng vẳng bên tai thật lâu không tán đi.

Tô Minh im lặng đứng lên đi ra khỏi hang đá, trong gió tuyết để lại dấu chân đi ra xa, đi qua núi, qua sông, cho đến khi mặt trời mọc, mặt trời lặn phủ bóng hoàng hôn, trước mặt hắn xuất hiện một tòa thành trì.

Thành trì trong ánh hoàng hôn đốt lên đốm lửa, có thanh âm ồn ào vọng ra, rất náo nhiệt. Tô Minh nhìn thành trì, nhắm mắt lại, một lát sau mở ra đi thẳng tới.

Tô Minh đi trong hoàng hôn, đi vào thành trì, từng nhà treo đèn lồng đỏ cao lên, rất nhiều con nít vui cười giỡn giòn vang. Trong thành trì đều là các khuôn mặt tươi cười, làm Tô Minh nhớ tới trong mười năm nay, mỗi năm vào ngày hôm nay sư phụ sẽ dẫn hắn đi tới một thành trì xa lạ, cảm nhận không khí ngày tết.

Năm nay là ngày cuối năm, khi hoàng hôn qua đi, màn đêm buông xuống, mặt trời lại mọc là một năm mới bắt đầu.

Mỗi năm vào ngày này cả nước Cổ Táng quốc viết câu đối chúc mừng, các thành trì trong lãnh thổ tràn ngập không khí, từng nhà treo đèn lồng đỏ lên cao tỏa sáng trong gió tuyết, xua đuổi lạnh lẽo ra xa nhà, khiến một ngày này ban đêm không lạnh.

Tô Minh đi trong thành trì nhìn bốn phía, từ từ cúi đầu, mãi khi đi tới bên cạnh một góc hẻm, chỗ đó có lò than, nước sôi sục bốc lên khói trắng trong gió lạnh khiến mặt ông lão nấu mì mơ hồ.

Tiệm mì không lớn, chỉ có bốn, năm cái bàn, một vải bạt như lều che tuyết nhưng không chắn bao nhiêu gió. Bên trong có hai, ba người đàn ông ngồi đang ăn mì nóng, uống nước mì, dường như ấm nóng có thể xua tan lạnh lẽo.

Một người đàn ông ăn mì cười to bảo:

- Ô lão, cuối năm rồi sao lão còn không lấy ra vài bình rượu cất kỹ lâu năm để chúng ta nếm thử đi?

Người đàn ông nói chuyện phun ra khói trắng nổi bật trong gió tuyết.

Ông lão đang nấu mì mỉm cười nói:

- Mấy người các ngươi ... Thôi được rồi.

Ông lão xoay người lấy ra một bình rượu đặt lên bàn.

Người đàn ông lập tức cầm bình lên vội uống một hớp, cười nói:

- Vậy mới đúng chứ, không uổng hôm nay chúng ta tiếp tục đến cùng lão qua năm mới!

Tô Minh đi vào trong tiệm mì, ngồi trên cái ghế nhìn gió tuyết bên ngoài.

- Ông chủ, cho một tô mì.

Ông lão nấu mì ngoái đầu nhìn Tô Minh, lấy ra một cái bát, múc vá nước lèo, bỏ thêm nhiều thịt vào bưng đến trước mặt hắn.

Tô Minh nhìn mì đặt trên bàn, yên lặng ăn, vị khá ngon. Nước mì nóng bỏ vào miệng ấm áp, dường như gió tuyết không quá lạnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, buổi tối buông xuống, trên đường đi không có nhiều người. Hôm nay là cuối năm, là ngày từng nhà đoàn viên. Lúc này ai có nhà thường tụ lại với nhau, nhìn con nít vui cười, nhìn ngọn nến lấp lánh. Buổi tối hôm nay chìm trong ấm áp gia đình, cảm nhận tình thân. So với bên ngoài gió tuyết thì ai cũng hưởng ấm áp, chỉ Tô Minh là không có.

Mấy người đàn ông trong quán mì đều đi, gió nức nở thổi vải bạt kêu phần phật, Tô Minh khẽ thở dài.

Ông lão nấu mì ngồi một bên, cầm bình rượu lâu năm đun nóng hớp một ngụm, nhìn Tô Minh, hỏi:

- Sao không về nhà?

Tô Minh im lặng, chậm rãi nói:

- Không tìm thấy đường.

Ông lão cười nói:

- Không phải không thấy đường, là không có nhà đúng không?

Ông lão cầm một bình khác đi tới trước mặt Tô Minh, ngồi xuống, đặt trước mặt hắn.

Tô Minh nương ánh lửa ngẩng đầu nhìn ông lão, đây là một người bình thường, một ông lão cuối đời, mặt đầy nếp nhăn.

Tô Minh cầm bình rượu uống một hớp, nhìn gió tuyết bên ngoài, bình tĩnh hỏi:

- Còn ông?

Ông lão cười nói:

- Có nhà nhưng chỉ có một mình lão già ta, trở về hay không chẳng khác gì, không bằng ở lại đây.

Nụ cười khiến nếp nhăn trên mặt nhiều thêm, chất chứa cay đắng.

Tô Minh không nói chuyện, uống rượu. Trong gió lạnh tuyết rơi, trời đêm mọc vầng trăng. So với xung quanh nhà nhà lên đen, quán mì cũng có đèn nhưng không phải ấm áp mà tiêu điều.

Một loại suy nghĩ biến thiên, dường như mỗi khi nhớ đến, tốt đẹp trong ký ức vốn tưởng đã chôn vùi nơi đáy lòng, tâm không còn đau nhưng hôm nay cái bóng dưới ánh nến chất chứa đau thương gió không thể thổi đi, tuyết không vùi lấp được. Trong đau đớn và lạnh lẽo, Tô Minh nghĩ đến A Công, sư huynh Cửu Phong, Vũ Huyên, Thương Lan, Hứa Tuệ, còn có Hạc trọc lông, những khuôn mặt trong ký ức.

Tô Minh suy nghĩ, đã uống cạn bình rượu.

Uống vào là rượu, bởi vì không còn lệ nên xem rượu là lệ, nuốt vào cổ họng, thành đắng và cay vĩnh viễn không tan trong lòng. Đắng luôn tồn tại, cay vĩnh viễn, chỉ có như vậy Tô Minh mới biết thì ra mình còn sống, hắn mới biết thì ra vẫn chưa chết, mới có bao nhiêu quyết tâm khiến tất cả thay đổi. Dù gần đây không có khả năng nhưng Tô Minh phải biến nó thành có thể.

Ông lão nhìn Tô Minh, khàn giọng nói:

- Người nhà của ngươi đâu?

Ông lão lại lấy một bình rượu đặt trước mặt Tô Minh.

Tô Minh lắc đầu, nói:

- Ở nơi rất xa, còn lão?

Ông lão uống rượu, mắt có hồi ức:

- Người nhà của lão hả, ha ha ha ha ha ha! Vốn có rất nhiều, lão có một đứa cháu, nó có đám bạn xem như là người nhà của ta, còn tìm mấy người vợ, cả nhà vốn nên náo nhiệt.

- Nhưng có một ngày khi ta tỉnh lại thì không thấy hắn đâu, chúng ta không tìm thấy hắn. Nhà vốn náo nhiệt đã không còn, mọi người đi tìm hắn, tìm rồi kiếm, bọn họ đều đi hết, đi rất nhiều nơi, không biết có tìm được không. Nơi này chỉ còn lại ta, nhà trôgns rỗng, ta không biết hắn đi đâu, ta không đi ra ngoài tìm, muốn ở tại đây đốt đèn chờ hắn, nếu có một ngày hắn trở lại, ta không muốn hắn không tìm thấy nhà, không muốn hắn không thấy ngọn đèn chỉ đường.

Ông lão thì thào, thanh âm khàn khàn chất chứa dấu vết tang thương trong gió tuyết.

Ông lão khẽ thở dài nói:

- Thật ra lão ta không xem như cô độc, so với ta thì vua của chúng ta mới cô đơn.

Ông lão cầm bình rượu lên uống một hớp.

Ông lão nói:

- Chúng ta đều biết vua có ba hoàng tử, mỗi khi thành niên sẽ bị người mang đi ra ngoài du lịch, vừa đi là … sáu ngàn năm. Trong sáu ngàn năm hắn cô độc, ở trong hoàng thành vĩnh viễn đốt đèn, chỉ dẫn đường về nhà cho hoàng tử của mình. Bởi vì trong truyền thuyết quốc gia chúng ta mỗi một hoàng tử rất có thể đi ra ngoài du lịch lạc mất chính mình, không biết đường về nhà.

Ông lão cúi đầu, dường như đã say.

Tô Minh im lặng, uống hớp rượu cuối cùng trong bình, đứng dậy đi tới bên cạnh ông lão, vung tay phải lên. Gió tuyết xung quanh dạt ra, nơi này ấm áp. Tô Minh đi ra khỏi tiệm, đi trong gió tuyết, hướng tới chỗ Thất Nguyệt tông, đi ra khỏi thành trì, đi vào gió đêm.

Mãi khi Tô Minh đi xa, bóng dáng xa khuất, biến mất trong trời đêm ngoài thành trì thì ông lão nhìn như đã say chậm rãi ngẩng đầu. Ông lão đứng dậy, nhìn trời đêm, khuôn mặt từ từ thay đổi, như năm tháng biến đổi trên người y cho đến khi thành trung niên.

Y khẽ thở dài nói:

- Khi ngươi biết ngươi là ngươi thì ngươi không phải ngươi, khi ngươi không biết ngươi là ngươi thì ngươi mới là ngươi.

Cùng với tiếng thở dài, cả tòa thành trì hóa thành hư ảo, chỉ còn một mình y cô đơn đứng trong gió tuyết, khẽ thở dài đi hướng đô thành Cổ Táng quốc.

Người đàn ông trung niên nhỏ giọng nói:

- Cái gì mới là thật, là giả, Huyền nhi, đã qua ba ngàn năm, khi nào ngươi hiểu ra thì tìm ra thực, cái gì là chân, ngươi cho rằng giả nhưng cái gì là giả?

Dường như người đàn ông trung niên rất đau lòng, thanh âm tan biến trong gió tuyết cùng với thân hình khuất xa.

Chỉ còn lại gió tuyết thổi, dường như bên trong có tiếng thở dài văng vẳng trong trời đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
03 Tháng tư, 2023 20:24
Có nhiều đoạn Sai chính tả quá..khá khó chịu
loccr123
07 Tháng chín, 2022 12:44
ccc
Hoàng Minh
14 Tháng mười hai, 2021 11:55
con phò bạch tố ngu nhỉ :))
Hieu Le
20 Tháng mười một, 2021 15:21
đọc tới chương 5 cười ỉa-_- cặp mắt thôi nhìn ra nhiều thứ v
qiye1997
17 Tháng tám, 2021 15:41
Tiền thần = tham lang
lequangtam10a2
25 Tháng năm, 2021 20:28
Truyện này với Chấp ma như nào nhỉ
vuongdaitru
30 Tháng tư, 2021 23:36
đạo nhai, đạo nhai, chả hiểu sao đọc 1 hồi trại âm thành đạo nhái luôn
vuongdaitru
30 Tháng tư, 2021 23:35
sau khi Tô Minh học được cách đan búp bê cỏ, tiến vào trong 1 tà phái thì gặp
Hoàng Thái
01 Tháng tư, 2021 00:41
Tóm lại là nó toi luôn à
dquy15
08 Tháng hai, 2021 16:44
Chap 1265 - Tiền Thần là ai vậy mn?
Thịnh
08 Tháng mười hai, 2020 10:28
go 8it h người h ưu n bự 7 by mà ưu u k lộ
batanhbinhdan
30 Tháng tám, 2020 19:07
má câu chương ***, có nụ hôm ma nó nói 2trương
Phương Thảo
06 Tháng bảy, 2020 16:56
đọc hơn 500t rồi mà nu9 phế vật tu luyện suốt ngày mà kẻ địch quá mạnh luôn phải chiến đấu hết mk rồi bị địch đánh cho chạy chối chết, đọc ức chế :)))) mị đi đây hố này mị không nhảy được
youjun
15 Tháng năm, 2020 01:56
kết hơi buồn nhưng sang ngã dục phong thiên ,đoạn mạnh hạo nó thấy ký ức ở ngón của la thiên thì tô minh cũng tu luyện trong thế giới của mình huyễn hóa ra,và về sau cũng mang bi thương đi vào vị ương đạo vực
youjun
15 Tháng năm, 2020 01:54
đây chỉ là kết của cầu ma thôi. sang ngã dục phong thiên tô minh vẫn sông nhé
why03you
03 Tháng năm, 2020 20:20
Chương mới nhất 11618, đi ngang qua :v
Van Anh Nguyen
30 Tháng tư, 2020 23:36
má :)))) truyện từ đợt vài năm trước đến nay vẫn ra luoonnnn. Quá khủng
Sơn Ca
20 Tháng mười một, 2019 17:29
sơ lược cầu ma https://vidian.me/chi-tiet/so-luoc-cau-ma
Sơn Ca
19 Tháng mười, 2019 21:52
thiếu thì mọi người bổ sung nào.... Trích Dẫn Kinh Điển trong Cầu Ma https://vidian.me/chi-tiet/trich-dan-kinh-dien-trong-cau-ma
Hieu Le
09 Tháng tám, 2019 12:35
hay
Triệu Tú
18 Tháng sáu, 2019 16:06
Mk chưa đọc hết..Bạn nói thắc mắc quá..Bạch linh với lôi thần cn làm s hả bạn
TienOho
29 Tháng ba, 2019 09:43
phải xưng già :v
nguyenbon52
21 Tháng ba, 2019 23:41
b
nguyenbon52
21 Tháng ba, 2019 23:40
truyện của nhĩ căn là rất có triết lý nên nhiều người đọc ko hiểu nó nói gì cảm giác như mớ hỗn độn nhưng thực tế nó là nhân sinh của một người hãy muôn loài vậy. nên đáng suy ngẫm
chenkute113
14 Tháng mười, 2018 19:14
Dù biết là đạo của Tô Minh là hi sinh bản thân giữ gìn quá khứ nhưng thấy nó hồi sinh cho mấy đứa bạn đểu thì ngứa gan vl. Ô Sơn trừ A công ra thì còn lại đáng vứt vào súc sinh đạo hết, nhất là Bạch Linh với Lôi Thần.
BÌNH LUẬN FACEBOOK