'Mình có tư cách trở thành chủ nhân của nó không?’ Trong lòng Tô Minh hiện ra mọt câu như vậy.
Đông Hoang Chuông, thánh khí Man tộc, năm đó là bảo vật của Man Thần đời thứ nhất, để lại cho đời sau uy hiếp ngoại tộc. Dù là hai phân thân ảnh chiếu của Đế Thiên giáng trần, Tà tông Cấp Ảm cũng chỉ là thay đổi chút ít quỹ tích báu vật biến đổi, không dám hủy diệt nó!
‘Lộ ra nhất sơn nhất hà là có thể so với lực lượng cực hạn của hậu kỳ Man Hồn. Nếu nó mở ra toàn bộ cửu sơn cửu hà cửu hoang mạc, vậy phát ra dao động sẽ đạt tới dạng cảnh giới gì?’ Tô Minh mở mắt ra.
Sau lưng hắn Bảo Thu run bần bật, biểu tình căng cứng, đôi tay không ngừng biến đổi ấn quyết nhưng cắn chặt răng không cầu Tô Minh giúp.
Theo màn sáng đỏ khiến lầu các hoàn toàn lộ ra, khiến tu vi và hơi thở ngoại tộc của Bảo Thu rõ rành rành lộ trước Đông Hoang Chuông. Tu vi dao động là giữa anh biến và hóa thần, giờ truyền ra thì Đông Hoang Chuông mạnh đè xuống. Cả lầu các mạnh chấn động, pho tượng cô gái ảo ảnh trước mặt Bảo Thu lập tức tan vỡ thành bốn năm mảnh. Cô hộc búng máu, mặt tái nhợt, thân thể bị đè ép như tùy thời vỡ nát.
Mắt thấy Đông Hoang Chuông lại đè xuống nửa mét, giống như người chết chìm bỗng tăng thêm sức nặng như muốn kéo người xuống sâu dưới nước, làm mắt Bảo Thu dấy lên tuyệt vọng.
Mơ hồ thấy Đông Hoang Chuông trầm xuống thì có ảo ảnh chuông giáng xuống lao hướng Bảo Thu. Bây giờ nó đã tới gần lầu các, xuyên thấu qua dựa theo sứ mệnh giết chết tất cả người ngoại tộc.
Tô Minh khẽ thở dài, xoay người. Khi chuông ảo xuyên qua lầu các đánh vào đỉnh đầu Bảo Thu thì hắn tiến tới trước. Một bước đạp xuống, Tô Minh xuất hiện sau lưng Bảo Thu, tay phải nâng lên ấn chuông ảo!
Cái ấn này người Tô Minh chấn động nhưng vẻ mặt bình thường, trên tay phải chuông ảo không đè xuống mà bị hắn ngăn cản.
Giây phút tay phải Tô Minh và chuông ảo đụng nhau thì trên bầu trời Đông Hoang Chuông ngân tiếng dài dặc. Cùng lúc đó, trong lòng Tô Minh có ý niệm to lớn ập đến. Ý niệm không có lời nói mà một mảnh lạnh lẽo cùng tang thương quét qua người Tô Minh rồi trở lại trong Đông Hoang Chuông trên bầu trời. Tiếp theo uy nhiếp càng mạnh lại giáng xuống, như muốn vòng qua Tô Minh đè chết Bảo Thu.
Trên bầu trời một núi biến ảo!
Núi này có vạn mét, ảo ảnh cao ngất. Giây phút núi xuất hiện, tất cả người trong Tà Linh tông đứng xem đều biến sắc mặt. Thái thượng trưởng lão Thân Đông mắt chợt lóe.
Nguyên Tà Linh tông từ Man kiếp đến chỉ mình gã có thể khiến Đông Hoang Chuông huyễn hóa ra nhất sơn nhất hà, người còn lại không có tư cách khiến nó như vậy, chỉ uy nhiếp đập xuống đủ khiến sống dở chết dở. Giờ trong Man kiếp này, sau Thân Đông người thứ nhất khiến Man kiếp xuất hiện ảo ảnh núi.
"Bảo Thu.” Thái thượng trưởng lão Thân Đông thấp giọng lầm bầm.
Khi nhất sơn xuất hiện thì núi chiếm nửa bầu trời, núi là núi xanh, sức sống dạt dào tràn ngập bốn phía. Núi bỗng ập xuống lầu các hiện ra ngoài màn sáng đỏ!
Bảo Thu ở bên cạnh Tô Minh, trợn to mắt. Cô cảm nhận được lực lượng nhất sơn từ bầu trời, đó là cô chưa từng nghĩ đến khi trải qua Man kiếp sẽ biến ảo núi!
Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn bỗng phát hiện mình nghĩ sai rồi!
Đông Hoang Chuông thu lại ý niệm trên người hắn rồi huyễn hóa ra núi không phải nhằm vào Bảo Thu mà là...chính hắn!
Mặt Tô Minh lộ nụ cười, nghĩ thông điều này hắn lại nhìn núi ảo giáng xuống, thấy ra núi không có sát khí thật sự!
Điều này trừ phi bản thân Tô Minh là đương sự, có phân tích như hắn nếu không thì người ngoài tuyệt đối không nhìn ra manh mối, nhìn sao cũng đều là Man kiếp giáng xuống.
‘Lực nhất sơn không có sát khí, lực vì mình xuất hiện mới giáng xuống. Nếu không vì tiêu diệt mình thì chắc chắn là...một lần thử thách!’ Mắt Tô Minh chợt lóe lộ ra tia sáng, nụ cười càng rạng rỡ, tia sáng trong mắt có tôn kính.
Khác với người ngoài, đối với Đông Hoang Chuông, bởi vì Tô Minh quen thuộc Hàm Sơn Chuông nên mới nãy sự đau thương, cố chấp của nó làm hắn tôn kính, mặc dù nó là báu vật thôi nhưng Tô Minh vẫn tôn kính!
Giờ lực nhất sơn giáng xuống, tay phải Tô Minh nâng lên, ngón cái rạch ngón trỏ, lập tức xuất hiện vết thương nhỏ, máu tràn ra nhuộm đỏ ngón trỏ tay phải Tô Minh. Hắn ngẩng đầu cảm nhận lực nhất sơn càng tới gần, bên cạnh Bảo Thu người run bần bật. Ngón trỏ nhuộm máu bôi lên trán trắng nõn của cô.
Hắn bôi máu vào trán Bảo Thu!
Vết máu như là ký hiệu, khi bôi lên thì Bảo Thu ngây như phỗng, vì cô phát hiện bôi máu rồi cô bỗng không cảm nhận chút uy nhiếp nào!
Dường như cô ở ngoài cuộc, bị Đông Hoang Chuông bỏ qua, bị Man kiếp trực tiếp lờ đi!
Tình huống này khiến tim Bảo Thu đập nhanh, hoảng sợ nhìn Tô Minh, trợn mắt há hốc mồm, lòng dấy sóng to. Thật nhiều điều khó hiểu khiến cô hít thở dồn dập. Cô khó thể hiểu tại sao Tô Minh chỉ bôi vào trán mình thôi đã khiến Man kiếp bỏ qua mình. Càng không hiểu đối phương làm sao làm được, hắn rốt cuộc là ai, có tu vi thế nào, đến từ đâu, có mối liên quan gì với Đông Hoang Chuông.
Cô có thể đoán ra bên trong chắc chắn ẩn giấu bí ẩn to lớn, bí ẩn rốt cuộc là gì, cô do dự như là nhớ điều gì đó, mắt trợn to ngơ ngác nhìn Tô Minh, lộ ra không thể tin và mờ mịt hoảng hốt.
*Ầm!* một tiếng chấn quanh quẩn trời đất.
Tất cả người Tà Linh tông tập trung nhìn, nhất sơn biến ảo xuyên thấu nhà lầu hai tầng ập xuống. Bao gồm Thân Đông, tất cả mọi người đều không đoán được trong nhà Bảo Thu còn có người khác tồn tại.
Bây giờ họ cảm nhận là Bảo Thu đối kháng lực lượng nhất sơn biến ảo.
Tô Minh nâng lên tay phải, tóc dài bay phần phật, áo dài tung bay, đôi mắt nhìn chằm chằm núi ảo xanh xuyên qua lầu các ập đến, như muốn trấn áp linh hồn. Khi núi ảo xanh đến thì Tô Minh nâng lên tay phải mạnh ấn vào núi!
Cái ấn này một tiếng trầm đục vang vọng, thanh âm như sóng gợn khuếch tán quanh quẩn trong ngoài núi Tà Linh tông. Nhưng thanh âm này tai trần nghe không được, chỉ có linh hồi mới cảm nhận đến, hồn âm. Trước hồn âm, hễ ai nghe thấy, dù là Thân Đông biểu tình hoảng hốt thời gian dài ngắn khác nhau, vang vọng đầu óc thật lâu không tan.
Giờ phút này, trong lầu các, Bảo Thu trông thấy hình ảnh làm cô suốt đời khó quên, thậm chí khắc vào linh hồn thành vĩnh hằng.
Cô trông thấy Tô Minh đang cười!
Ngoài người Tô Minh, khi tay phải hắn nâng lên đụng vào núi ảo thì xuất hiện một vật ảo, đó...cũng là cái chuông!
Chuông biến ảo ngoài người Tô Minh, bao phủ hắn. Mơ hồ thấy ngoài chuông ảo hiện ra thú chín đầu. Mặc dù điêu khắc không phải sơn hà đại mạc, nhưng chuông hiển lộ ngoài người Tô Minh khiến Bảo Thu trông thấy thì rung động, có ảo giác nhìn thấy Đông Hoang Chuông.
Hồn âm làm người nghe linh hồn hoảng hốt, cũng là lực nhất sơn va chạm chuông ảo rồi phát ra!
Bảo Thu cắn môi dưới, nhìn thấy lực nhất sơn đụng vào chuông ảo ngoài người Tô Minh không phát ra sát khí và uy nhiếp mà như hòa tan, tan biến ùa vào chuông ảo ngoài ngươi Tô Minh. Theo lực nhất sơn toàn bộ tan biến dung nhập vào Hàm Sơn Chuông, bề ngoài chuông của Tô Minh trừ điêu khắc Cửu Anh ra còn xuất hiện một ngọn núi cao đâm mây!
'Ngươi xuất hiện phù hợp quy tắc chủ nhân Liệt Sơn Tu của ta để lại, khi mảnh đất bị ngoại tộc chiếm cứ thì giáng xuống Đông Hoang tháp. Tháp có chín mươi chín tầng, nếu có thể xông lên đỉnh sẽ là chủ mới của ta, được ngộ minh vạn giới của Liệt Sơn Tu, có được tri mệnh..."
‘Tu vi của ngươi còn chưa đủ nhận lực lượng của ta, ban cho ngươi nhất sơn làm ấn ký, dựa vào ký này có thể vào Đông Hoang tháp, mở ra đường huyết luyện.'
'Ngươi là người thứ nhất được sơn ấn ký, Đông Hoang tháp hiện ra, sau ngươi có hai mươi sáu người lần lượt đạt được tư cách...'
Một giọng nói lạnh lùng tang thương vang vọng trong đầu Tô Minh. Thanh âm nói lời khiến con ngươi Tô Minh co rút, lát sau khi giọng nói tan biến, màn sáng đỏ biến đổi, nhà lầu hai tầng bị che đậy, bên ngoài lộ ra là người thử luyện Man kiếp Tà Linh tông tiếp theo.
Mắt Tô Minh chớp lóe, trong đầu dù thanh âm đã tan biến nhưng câu nói lộ ra ý nghĩa khiến hắn phải cẩn thận ngẫm nghĩ.
'Đông Hoang tháp, theo Thiên Lam Mộngặt chữ thì chắc tháp cần phù hợp một ít quy tắc mới được phép giáng xuống. Những quy tắc này trừ đất Man tộc bị ngoại tộc chiếm ra còn có một điều là mình xuất hiện. Liệt Sơn Tu...’ Mắt Tô Minh lộ suy tư.
Bảo Thu ở một bên ngơ ngác nhìn Tô Minh, biểu tình dần lộ kính sợ. Mặc kệ liên hệ chủ tớ linh hồn hay nguyên nhân gì khác, bất cứ chủng tộc nào tôn kính với cường giả là quy tắc vĩnh viễn không thay đổi.
"Bảo Thu cảm ơn chủ nhân.” Bảo Thu nhẹ nhàng đứng dậy chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.