Tây Hoàn dị địa tan vỡ, vô số cái khe tồn tại ở tinh không, mặc dù đã qua mấy trăm năm nhưng sự thần bí cùng với đủ loại tin đồn nơi đây vẫn tồn tại ở trong lòng tu sĩ, không cách nào tiêu tán.
Một khi bước vào sẽ rất khó có khả năng ra được khỏi Tây Hoàn dị địa thần bí này. Đối với Tô Minh mà nói là không có tác dụng, nhưng đối với đại đa số tu sĩ thì uy áp thần bí này cũng đủ để cho người hít thở không thông.
Xa cách mấy trăm năm, Tô Minh lại trở lại Tây Hoàn dị địa. Hắn nhìn cái khe trong tinh không nơi đây, trầm mặc không nói. Trong lúc mơ hồ, tựa như trước mắt hắn xuất hiện chuyện mấy trăm năm trước, hắn bị thế lực trấn thủ tứ đại chân giới bức bách phải bước vào nơi này. Còn có chuyện năm đó hắn đi ra đại náo thế lực trấn thủ tứ đại chân giới, rồi sau đó bị một vị Chưởng cảnh đại năng đuổi giết.
Hôm nay, nếu Chưởng cảnh đại năng còn dám ra tay, vậy thì Tô Minh sẽ không do dự chém đứt bàn tay người này.
Trong trầm mặc, Tô Minh nhàn nhạt mở miệng.
- Trường Hà tiền bối, kính xin ở chỗ này chờ, vãn bối có việc muốn đi vào nơi này một chuyến.
Chu Hữu Tài không nói gì, nhắm mắt khoanh chân ngồi trong tinh không.
Tô Minh quay đầu liếc nhìn Hỏa Khôi lão tổ. Lập tức hắn tươi cười, liên tiếp gật đầu, một bộ dạng như lời nói của Tô Minh chính là thánh chỉ.
Nhìn thấy bộ dạng này của Hỏa Khôi lão tổ, Tô Minh không nói gì, Hạc Trọc Lông bên cạnh đã sớm không còn mê mang, như không có tim, không có phổi cũng không có bi thương. Đột nhiên nó trừng mắt lên, quan sát chằm chằm Hỏa Khôi lão tổ. Nó cảm nhận được một luồng uy hiếp cực kỳ mãnh liệt xông thẳng vào đầu óc.
Uy hiếp này đến từ vẻ mặt tươi cười a dua của Hỏa Khôi lão tổ, loại vẻ mặt này khiến Hạc Trọc Lông rất khó chịu. Cánh trơ trọi lập tức mở ra, làm ra một bộ dạng cao ngạo, thâm ý sâu sắc trợn mắt nhìn Hỏa Khôi Lão tổ một cái.
Sau đó nó lập tức cúi người xuống, lấy ánh mắt như trước nhìn về phía Tô Minh, vội mở miệng.
- Lão Đại, có muốn Hạc Trọc Lông này đi trước một bước xem đến tột cùng hay không? Nếu có nguy hiểm thì với bản lĩnh của ta đại khái có thể hóa giải nó, không giống như có chút người toàn thân có lửa nhưng không biết thay lão Đại chia sẻ nguy hiểm.
Hạc Trọc Lông ân cần nói. Tô Minh nhìn thoáng qua Hạc Trọc Lông, khẽ mỉm cười.
Hỏa Khôi lão tổ sửng sốt một chút, cẩn thận nhìn Hạc Trọc Lông, trên mặt lập tức cũng lộ ra vẻ mặt nên chia sẻ nguy hiểm cùng Tô Minh. Tuy hắn là Chưởng cảnh đại năng, cho dù tu vi cao tới đâu thì bản tính cũng rất khó thay đổi. Như Hỏa Khôi lão tổ, năm đó còn chưa phải là lão tổ, tuy nói có thiên tư nhưng có thể có tu vi như thế, có thể đạt được tổ tiên tộc Hỏa Khôi truyền thừa, do đó nhất cử đạt tới Chưởng cảnh cũng đã phải giết vài người trong tộc, lại am hiểu và nịnh nọt lão tổ năm đó.
Chỉ là loại bản lĩnh này đã quá lâu không dùng cho nên hôm nay thi triển ra có chút trúc trắc, không khéo đưa đẩy như năm đó.
Tô Minh không để ý đến ám đấu giữa Hạc Trọc Lông cùng Hỏa Khôi lão tổ, hướng cái khe tại Tây Hoàn dị địa, thân thể thoáng một cái đã cất bước mau chóng tiến vào, thân ảnh ngay lập tức bước vào trong cái khe, biến mất không thấy gì nữa.
Hạc Trọc Lông ngoài miệng nói vậy nhưng trên thực tế, từ tận đáy lòng không muốn đi Tây Hoàn dị địa. Năm đó nó bị hôn mê ở đây cho nên bị ám ảnh. Hôm nay thấy Tô Minh một mình bước vào, nhất thời trong lòng thở phào nhẹ nhỏm nhưng thần sắc lại lộ ra lo lắng, quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm Hỏa Khôi lão tổ.
Thần sắc Hỏa Khôi lão tổ không thay đổi, cười híp mắt nhìn Hạc Trọc Lông, trên mặt cũng lộ ra ý a dua nhưng trong lòng thì cười lạnh. Hắn thầm nghĩ, năm đó lão tử không biết đã làm tê liệt được bao nhiêu người trong tộc, mình không lừa gạt được kẻ đa mưu túc trí như Tô Minh nhưng Tiểu Điểu ngươi thì nhất định mình có thể.
Nhìn thấy bộ dáng của Hỏa Khôi lão tổ, lập tức trong lòng Hạc Trọc Lông kêu lộp bộp một tiếng, có cảm giác lúc trước đã xem thường người này. Nó hừ lạnh trong lòng, thần sắc biến đổi, từ căm tức lúc trước biến thành mỉm cười. Nó tiến lên ôm Hỏa Khôi lão tổ gầy gò, cười ha ha như thể tình cảm giữa hai bên rất tốt.
- Hỏa tiểu tử, ta vừa liếc nhìn ngươi đã cảm thấy ngươi là người có thể thâm giao.
- Nói hay, nói hay lắm! Hạc đạo hữu tiên phong đạo cốt, chẳng qua là lão hủ không dám với cao.
- Sao? Ngươi coi thường ta sao?
Một người một hạc ở chỗ này đều có tâm tư, ám đấu lẫn nhau. Giờ phút này, bên trong Tây Hoàn vô cùng an tĩnh, mười vạn tấm bia đá cao tầm mười vạn trượng, đứng vững vàng trên đại địa.
Trong đó, có một vạn tấm bia đá màu sắc nhìn như tầm thường nhưng cẩn thận xem lại, có thể thấy được nó có màu tím.
Bên dưới mười vạn tấm bia đá có không ít người khoanh chân đả tọa. Những người này thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía một vạn tấm bia đá màu tím, cũng đều lộ ra khát vọng cùng hâm mộ.
Giờ phút này, ở dưới một vạn tấm bia đá màu tím có mười mấy người khoanh chân ngồi yên, không nhúc nhích. Thần sắc bọn họ bình tĩnh, nhưng ở bên trong bình tĩnh lại lộ ra một luồng chấp nhất cùng cao cao tại thượng.
Bởi vì bọn họ có tấm bia đá màu tím trong mười vạn tấm bia đá nơi đây, cho nên họ sẽ không bị quy ti đặc thù như thế? Hơn nữa ta xem nhân số tấm bia đá màu tím, chỉ có mấy ngàn.
- Thời gian ngươi tới đây còn ít, chuyện này có liên quan rất lớn cùng một truyền thuyết năm đó.
Mười vạn tấm bia đá an tĩnh ở nơi này, thỉnh thoảng lại có ánh mắt nhìn về một vạn tấm bia đá màu tím, mơ hồ có tiếng nói rất nhỏ của mấy người.
Trong lúc bọn hắn nói chuyện, đột nhiên tấm bia đá màu tím cao nhất, cao chừng hơn mười vạn trượng chợt sáng lóe lên. Một lão giả từ trong đó đi ra.
Vẻ mặt lão giả này tang thương, trong tích tắc đi ra, nhất thời thu hút ánh mắt của mọi người nơi đây, nhất là mười mấy người dưới tấm bia đá màu tím, toàn bộ vái lão giả một vái thật sâu.
- Lão tổ.
Lão giả gật đầu, không nói lời nào, khoanh chân ngồi dưới tấm bia đá, nhắm mắt đả tọa.
- Là Lão tổ Triệu gia!
Tiếng nói nhỏ đến từ những tấm bia đá khác lại mơ hồ xuất hiện.
- Không sai, tấm bia đá của người này sớm đã đến trình độ có thể đi ra ngoài, nhưng hắn vẫn không đi ra ngoài mà điên cuồng tu luyện.
- Lúc trước ta nghe người ta nói, năm đó ở nơi này từng có một truyền thuyết, một người tên là Mặc Tô.
- Im miệng. Tốt nhất là đừng nói ra cái tên này ở đây, đây không phải là người bọn ta có thể nói tới.
- Sao? Vậy vì sao Chu đại ca có thể nói lên?
- Chu đại ca? Ngươi nói là Chu Khang sao? Hắn không giống chúng ta.
Những tấm bia đá đang nói chuyện với nhau thì đột nhiên, cả mười vạn tấm bia đá xuất hiện chấn động kịch liệt như gió nổi mây phun, từ bên trong hư vô bốn phương tám hướng truyền đến nổ vang cuồn cuộn.
Nổ vang cuồn cuộn khuếch tán tám phương, khiến cho đại địa chấn động, khiến cho hư vô nơi đây không ngừng quay cuồng, hóa thành một cuộc kịch biến quét ngang nơi đây.
Lập tức tiếng kinh hãi truyền khắp bốn phía. Vô số tấm bia đá đứng vững, vốn chỉ có một số tu sĩ khoanh chân ngồi ở ngoài tấm bia đá, nhưng hôm nay, theo tiếng nổ vang điếc tai nhức óc nơi đây, toàn bộ tấm bia đá đều kịch liệt chấn động.
Những tấm bia đá đang chấn động kia lập tức tản mát ra ánh sáng rực rỡ, thân ảnh tu sĩ bị bức ra mạnh mẽ. Từ trong tấm bia đá đi ra, thần sắc bọn họ ngưng trọng, có cả kinh hoảng, đồng loạt nhìn về phía trên.
Ầm!
Một tiếng vang khổng lồ từ bên trên cuồn cuộn như thiên uy mạnh mẽ truyền đến. Một vạn tấm bia đá màu tím trong mười vạn tấm bia đá ở nơi đây vốn không phải có màu tím rõ ràng, nhưng trong tích tắc, ở nơi này tỏa ra ánh sáng tím mà trước nay chưa từng có. Tia sáng này chói mắt ngay lập tức bao trùm đại địa, khiến cho một vạn tấm bia đá màu tím trong mười vạn tấm bia đá trở nên cực kỳ dễ thấy.
Tâm thần Triệu gia Lão tổ chấn động, mở mạnh mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong thần sắc xuất hiện kích động hiếm thấy. Phàm là kẻ có được tấm bia đá màu tím, thân thể đều run rẩy kịch liệt. Bọn họ rõ ràng cảm nhận được một luồng khí tức để cho bọn họ vô cùng quen thuộc, có xúc động mãnh liệt muốn đi cúng bái. Nơi đây chấn động càng kịch liệt thì đáy lòng bọn hắn càng run rẩy mãnh liệt.
Trong trí nhớ nhiều người nơi đây, biến hóa này là trước nay chưa từng có, nhưng vẫn còn có một nhóm người, trong lúc mơ hồ, dường như đã nhớ ra cái gì đó, thần sắc tựa như kích động, lại như thấp thỏm.
Chu Khang lặng yên ngồi ở dưới tấm bia đá, ngẩng đầu nhìn hư vô cuồn cuộn phía trên, mắt lộ ra vẻ cảm khái, hắn biết Mặc Tô đã trở lại.
- Triệu Thiên Cương, cung nghênh chủ thượng trở về.
Triệu gia Lão tổ đứng lên, hướng thiên không, ôm quyền cúi lậy thật sâu.
Tiếng tang thương vang lên, nhưng tất cả những kẻ có được tấm bia đá màu tím cũng đều đồng loạt hướng về phía thiên không cúng bái.
- Cung nghênh chủ thượng trở về!
Tiếng nói rầm rầm khuếch tán, chấn động chín vạn tấm bia đá khác, khiến cho thần sắc tất cả bọn họ không ngừng biến hóa. Trên bầu trời nổ vang, tầng mây sương mù mạnh mẽ điên cuồng cuốn ra hai bên, lộ ra một khẽ hở thật lớn cùng với một thân ảnh thần sắc lạnh nhạt cất bước đi tới, từ xa đến gần, càng lúc càng thêm rõ ràng.
Mặc Tô!