‘Trời sao vô tận ơi, ta muốn ca ngợi Tô hắc tử vĩ đại, hì hì, đây là ánh sáng trời sao không thể che đậy, hì hì, là mộng tưởng chúng sinh không thể truy tìm.'
'Khung trời vô biên ơi, ta muốn ca ngợi Tô hắc tử vĩ đại hơn cả Hạc bà nội nó, hì hì, phủ lên khung trời, mới khiến trời sao là màu đen, hì hì, phủ lên tất cả sinh linh, mới khiến tóc mọi người cũng là đen, hì hì, càng đại biểu cố chấp của ta. Tô hắc tử, hãy tiếp tục phát huy cái đen của ngươi đi, đem màu den của ngươi nhuộm lên chúng sinh đi, ta sẽ cùng ngươi cùng đi trên con đường đen như mực này.' Hạc trọc lông thành kính nhìn bóng lưng Tô Minh, theo sau lưng hắn.
Khoảnh khắc này nó vô cùng sùng bái Tô Minh, thậm chí trong mắt nó thì hắn chính là ngọn đèn sáng của nó, chỉ dẫn hạc trọc lông đi hướng đỉnh hạc trọc lông. Đôi mắt nó sắp rơi lệ, đó là nước mắt cảm động, là vì tìm ra người đồng đạo, tìm ra người còn đen hơn cả Hạc bà nội nó, kích động vì lý tưởng cộng minh.
Tiếng hạc trọc lông kích động và cảm thán vang vọng trong đầu Tô Minh, người ngoài nghe không thấy nhưng vẫn khiến hắn cảm nhận được, rất quái dị. Tô Minh ho khan, theo Ngọc Trần Hải mời cùng bước vào trong truyền tống trận.
Còn về Ngọc La và ông lão thì bị hai người khác dẫn đi. Khi ánh sáng truyền tống trận chớp lóe kịch liệt, tiếng gầm rú quanh quẩn, bóng dáng mọi người biến mất.
Trông như Tô Minh tùy tiện nhưng sự thật là hắn không hề giảm cảnh giác, khoảnh khắc trận pháp mở ra thì hắn đã chuẩn bị nếu có gì không ổn lập tức ra tay.
Dù sao người khác thấy Tô Minh lộ ra tu vi hơi mơ hồ, giống như sơ kỳ vị giới lại giống trung kỳ vị giới, khiến người không chia rõ hư thật. Trừ phi chính mắt thấy Tô Minh đấu với người ta hoặc là ngay mặt đối diện uy nhiếp hắn thi triển, nếu không thì chỉ đành dựa vào cảm giác suy đoán.
Coi như là ông lão bị phong ấn, bị trấn lột cũng không thể chia rõ hư thật của Tô Minh, chỉ đoán chắc hắn là hậu kỳ vị giới nhưng không mấy chắc chắn.
Còn Ngọc Trần Hải thì càng không nhìn thấu, cho nên điều này trở thành hậu chiêu của Tô Minh, một khi dung hợp thần nguyên, như vậy hắn sẽ lộ ra lực lượng hậu kỳ vị giới đáng sợ. Đây cũng là một trong những lý do hắn có gan đi tới Hắc Mặc Tinh.
Ánh sáng trận pháp che đi tầm mắt, tùy theo ánh sáng dần tán đi, Tô Minh cảm nhận lực truyền tống quanh quẩn, tiếng gầm bên tai yếu bớt, lập tức tỏa ra thần thức, phút chốc trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh xung quanh.
Đây là trong đại điện cao ngất, xung quanh có chín cây cột rồng quấn quanh, mỗi cây cột bên dưới khoanh chân ngồi một người. Chín người không tỏa ra chút hơi thở, như là người chết.
Không xuất hiện nguy hiểm nhưng Tô Minh không thu lại thần thức, mãi đến khi ánh sáng truyền tống trước mặt hắn hoàn toàn biến mất, mọi người đứng trong đại điện thì hắn cúi đầu nhìn dưới chân.
Nguyên mặt đất là một truyền tống trận phức tạp, mơ hồ thấy trên trận pháp hình như tồn tại chữ ngọc, nơi kahcs thì Tô Minh nhìn không ra manh mối. Dù sao Tô Minh không hiểu nhiều về trận pháp, nếu có Hổ Tử ở đây liếc mắt liền thấy ra trung tâm của trận này.
“Hoan nghênh đi tới Ngọc gia.” Ngọc Trần Hải vẫn rất nhiệt tình cười nói với Tô Minh, tay phải đưa tới trước.
“Tô huynh, trước tiên Ngọc ta đưa ngươi đi chỗ nghỉ, chờ chút còn có chuyện nói, mời!” Nói rồi Ngọc Trần Hải dẫn đầu bước ra trận pháp.
Tô Minh gật đầu theo đi ra, ánh mắt liếc chín người ngồi xếp bằng quanh trận pháp.
“Chín người này là hộ vệ trận pháp, bọn họ tu hành một loại công pháp đặc biệt, không còn sinh cơ mà chỉ có tử khí, nhưng mỗi một vị đều có thể phát huy ra lực lượng trung kỳ vị giới cường đại. Ngọc Trần Hải mỉm cười, giải thích một câu, cố ý khoe khoang.
“Chỗ này là môn hộ thì tất nhiên cần như vậy.” Tô Minh biểu tình như thường.
Ngọc Trần Hải không pahst hiện mới nãy khi Tô Minh liếc chín người kia thì mắt chợt lóe.
Có lẽ người ngoài không nhìn ra manh mối chín người này, nhưng Tô Minh từ trên người họ cảm nhận một tia hơi thở Vu tộc!!!
Chín người không phải tu luyện công pháp đặc biệt gì, họ là con rối chỉ nhiếp hồn Vu tộc mới luyện chế được!
'Rốt cuộc là Vu nhân có trình độ gì có thể luyện chế được con rối Vu hồn trung kỳ vị giới.’ Tô Minh thu lại tầm mắt, đối với Hắc Mặc Tinh không còn xa lạ mà cảm thấy quen thuộc.
Đây không phải nói hắn từng đến mà vì cảm nhận được hơi thở Vu tộc.
'Không ngờ chỗ này tồn tại Vu tộc, nhưng tại sao Vu tộc ở đây được? Tộc này là từ Man tộc diễn biến ra. Phải rồi, Man tộc từng là một trong dị tộc chân giới thứ năm. Thần nguyên tinh hải khổng lồ bên ngoài Hắc Mặc Tinh tồn tại nhiều dị tộc, có lẽ ở đó cũng có Vu tộc! Như vậy xem ra Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu là người thứ nhất đi ra tìm kiếm lối vào chân giới thứ năm, vậy phải chăng y còn ở Thần Nguyên Phế Địa? Nếu đúng vậy thì y còn sống hay đã chết, có ở Hắc Mặc Tinh này không? Phải chăng đang ở thần nguyên tinh hải?’ Tô Minh từ chín con rối Vu hồn này liên tưởng đến rất nhiều điều.
Những điều này gợi lên hứng thú dày đặc của Tô Minh với Hắc Mặc Tinh, càng có liên hệ với đất Man tộc trong ký ức của hắn.
Tô Minh thôi suy tư, đi ra đại điện thì thấy trời xanh mây trắng, đây là lần đầu tiên hắn thấy bầu trời xanh biếc như vậy trong Thần Nguyên Phế Địa.
Tu chân tinh khác bầu trời đa số âm u, dù không âm u thì màu trời cũng là ô trọc không rõ ràng. Chỉ có màn trơi nơi đây xanh biếc tựa tơ lụa, khiến người bất giác nhìn chăm chú.
Từng cơn gió nhẹ thổi bay sợi tóc Tô Minh, trong gió có mát mẽ, càng ẩn chứa linh khí, hít vào khiến lỗ chân lông toàn thân mở ra. Không khí như vậy đã rất lâu rồi Tô Minh không cảm nhận được.
Đây là chỗ khác biệt hoàn toàn với tất cả tinh cầu trong tứ đại tinh vực Thần Nguyên Phế Địa, chỗ này tựa như thế ngoại đào nguyên.
Ngọc Trần Hải cười tủm tỉm, nhìn như bình thường nhưng sự thật từ khi Tô Minh bước ra trận pháp thì gã luôn quan sát hắn. Mặc dù Ngọc Trần Hải không thấy Tô Minh nhìn chín con rối thì mắt chợt lóe, nhưng có thấy hắn nhìn bầu trời và bản năng hít sâu.
Những chi tiết này khiến Ngọc Trần Hải quyết định, từ chỗ nhỏ nhặt gã có bảy phần phán đoán Tô Minh là lần đầu tiên tới Hắc Mặc Tinh.
“Chỗ này hoàn toàn khác với tinh cầu mà Tô ta đi.” Tô Minh hít sâu, từ từ nói.
Nói chính xác hơn thì Tô Minh chưa từng đi tinh cầu bình thường. Lúc trước Tô Minh ở đất Âm Tử, ra ngoài rồi bị đưa vào tội nghiệt phế địa, đi ngang qua đều là tinh cầu bị vứt bỏ. Có thể nói Hắc Mặc Tinh là tinh cầu thật sự thứ nhất Tô Minh bước vào.
“Nếu Tô huynh muốn định cư tại Hắc Mặc Tinh, sau này tu ở Hắc Mặc Tinh, tất cả chỗ này sẽ có được dài lâu.” Ngọc Trần Hải cười cười, càng khẳng định đây là lần đầu tiên Tô Minh đến.
“Tô huynh, chúng ta đi trước đến chỗ ở, ta còn có chuyện cần trao đổi với Tô huynh. “