Mục lục
[Dịch] Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tô Minh, ngươi…” A Công phản xạ mở miệng, nhưng khi trông thấy mắt Tô Minh đỏ ngầu, thấy cả người hắn mỏi mệt và sự trầm mặc bướng bỉnh, không thể nào thốt ra lời. Bởi vì ông cũng cảm nhận được phía sau sự cố chấp kia là cái giá thảm thiết.

Trong mắt ông, Tô Minh bây giờ tựa như tên đã rời dây, mũi tên mang theo khí thế kinh người, không nhuộm máu không được, không người có thể ngăn cản!

“A Công… tôi đã trở về.” Tựa như trước kia mỗi khi trở về, Tô Minh nhỏ giọng nói.

A Công nhìn Tô Minh, trong mắt có vui mừng, không muốn, do dự, và sự phức tạp Tô Minh không biết.

“Ngươi muốn chiến đấu vì bộ lạc?” Thật lâu sau, A Công khẽ hỏi.

Tô Minh gật đầu.

“Dù chết cũng cam lòng?” A Công im lặng giây lát, lần nữa mở miệng.

“Con người đều sẽ chết. Nếu tôi chết trong chiến đấu bảo vệ quê hương, vậy không oán không hối hận!” Câu nói bình tĩnh nói ra tấm lòng hắn.

“Tốt lắm, Tô Minh, A Công không ngăn cản ngươi. Nếu ngươi đã chọn điều này, ta sẽ cho ngươi cơ hội chiến đấu vì bộ lạc!” A Công nhắm mắt lại, dường như đang chần chờ, lát sau mạnh mở mắt lộ ra dứt khoát.

Ông hiểu rõ, không thể cản trở hắn nữa, nếu không, chẳng biết đứa trẻ này sẽ làm ra việc điên cuồng gì đây. Nhìn Tô Minh bộ dạng thê thảm, A Công đau lòng và cả vui sướng.

Ngay lúc này, đột nhiên các tộc nhân đang tụ tập bỗng chốc im lặng. Ánh mắt họ cùng nhìn ra ngoài bộ lạc, tập trung vào mấy người đang tiến tới.

Tộc trưởng đi trước, theo sau là Tiễn Thủ và Sơn Ngân, còn có Bắc Lăng cùng các cường giả Ngưng Huyết tầng thứ sáu, thứ bảy của bộ lạc. Họ toàn thân đẫm máu mỏi mệt trở về.

Chỉ là lúc họ rời đi, rõ ràng số người nhiều chút, nhưng hôm nay chỉ có vài người. Trên thân rất nhiều người có vết thương, đặc biệt là Bắc Lăng, mặt tái nhợt, ngực chảy rất nhiều máu tươi.

Trong tay mỗi người đều cầm đầu người không nhỏ máu nữa. Họ trở về khiến tộc nhân trong bộ lạc hưng phấn và hoan hô, tản ra, để đám người có thể đi tới chỗ A Công đứng.

Bắc Lăng nhìn thấy Tô Minh, nhưng bây giờ y không còn sự lạnh lùng trước kia, mà là im lặng theo sau lưng cha. So với sự sống chết của bộ lạc, ghen tỵ của y nhỏ bé không đáng kể.

Nếu không có bộ lạc, tộc nhân đều chết rồi, còn ganh ghét cái gì nữa?

“A Công, người theo dõi của Hắc Sơn bộ lạc đã bị chúng ta đánh lạc hướng khắp nơi, giết hết, bây giờ bên ngoài chắc đã an toàn, có thể đi!” Đoàn người đi tới trước mặt A Công, tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc ném hai cái đầu người sang bên, trầm giọng mở miệng, trong lời nói lộ ra khát máu.

Mọi người đằng sau cũng ném đầu người, im lặng chất chứa sát khí.

Tô Minh đứng bên cạnh A Công, lặng im nhìn đám người tộc trưởng. Hắn thấy sự mệt mỏi từ họ, cũng thấy bi thương ẩn giấu dưới sát khí máu me.

Hắn không khó tưởng tượng đêm hôm qua khi A Công trở về, khi tộc nhân bộ lạc chuẩn bị di chuyển, nhất định gặp phải đợt tấn công đầu tiên của Hắc Sơn bộ lạc. Trận chiến ấy thật thảm khốc, khiến tộc nhân không thể chuyển đi, mãi đến khi kết thúc trận chiến đó, A Công ra lệnh dọn dẹp xung quanh còn sót lại kẻ theo dõi của Hắc Sơn bộ lạc, vậy thì mới có thể an toàn rời đi.

Dù sao trong bộ lạc đa số là tộc nhân bình thường, không thiếu phụ nữ cùng trẻ em, phải bảo vệ họ an toàn, đó là tương lai và hy vọng của bộ lạc.

A Công gật đầu, ánh mắt lướt qua các tộc nhân. Bây giờ tất cả nam nữ già trẻ trong tộc ai cũng nhìn ông, trong mắt họ ẩn chứa dựa dẫm và mong chờ.

“Các tộc nhân…” A Công khẽ nói, âm thanh vang vọng xung quanh rơi vào trong tai mỗi một tộc nhân.

“Chúng ta không muốn xa xứ…không muốn rời khỏi mảnh đất cư ngụ bao đời. Chúng ta không muốn sau này dựa vào Phong Quyến bộ lạc. Nhưng vì kéo dài Ô Sơn bộ lạc, chúng ta…nhất định phải làm như vậy! Chúng ta phải sống sót, nhất định sống! Nói cho con cháu đời sau, cũng nói cho chính mình, một ngày nào đó, chúng ta sẽ quay lại đây, sáng tạo quê hương của mình! Ngày nào đó…chúng ta sẽ đem tất cả sỉ nhục trả lại gấp mấy lần cho Hắc Sơn bộ lạc! Ta có lòng tin, các ngươi…có không!?” A Công lớn tiếng hô lên.

Các tộc nhân giờ đây trong bi thương phát ra tiếng gào nghẹn ngào. Tiếng rống vang thấu trời. Có lẽ tộc nhân Ô Sơn bộ lạc không nhiều, nhưng tiếng kêu kia là lớn nhất phát ra bằng cả sự sống.

“Một ngày nào đó…Ô Sơn bộ lạc chúng ta sẽ trở về. Giờ thì, đi thôi!!!” A Công nhắm mắt lại, không muốn để người khác thấy bi thương trong mắt.

Ông vung tay áo lên, thoáng chốc các tộc nhân Ô Sơn bộ lạc vừa tập trung lại dắt díu nhau, có Man Sĩ bộ lạc bảo vệ, chậm rãi di chuyển, rời khỏi mảnh đất họ sinh sản đời đời, đi hướng xa xứ.

Hàng người dài ngoằng chậm rãi rời khỏi bộ lạc bị vứt bỏ. Ô Sơn bộ lạc sau lưng họ còn bốc lên khói đen nhạt, đầy đất hỗn độn, lộ ra hoang tàn và bi ai.

Từng tiếng khóc nức nở truyền ra từ đám người, thuộc về các Lạp Tô chưa trưởng thành, những người phụ nữ sợ hãi, mỗi một tộc nhân Ô Sơn bộ lạc.

Đàn ông trong tộc bảo vệ người thân, ôm con nít mê mang, rơi nước mắt cất bước. Một số Lạp Tô hơi lớn chút đang sợ hãi nắm tay người thân, khóc lóc ngoái đầu nhìn.

Nhìn những gì quen thuộc, muốn đem nó hóa thành vĩnh hằng, khắc vào chỗ sâu trong ký ức, sợ mình sẽ quên, sợ sẽ không nhớ ra được…đường về nhà.

Mỗi người trong bọn họ đều kiềm không được ngoái lại, nhìn bộ lạc dần xa khuất, nhìn quê hương.

Trong đám người có một ông lão tang thương, chính là Nam Tùng. Vẻ mặt ông bình tĩnh, như nhìn thấu năm tháng. Ông đeo bọc hành lý đơn giản, lặng lẽ đi trong đám người, chẳng chút bắt mắt.

Hiện tại là giữa trưa, ánh mặt trời không chói mắt. Tuyết trên mặt đất lóe tia sáng bạc, đâm mắt người. Nhưng dù ánh sáng có chói hơn nữa cũng không thể ngăn cản các tộc nhân liên tục ngoái đầu, nỗi đau thương chia ly.

Quê hương ngày càng xa, nóc nhà bộ lạc dần mơ hồ, chỉ trông thấy khói đen nhạt bốc lên trời, chỉ thấy bụi mù tan hoang. Nhưng những gì xinh đẹp của bộ lạc khắc trong lòng mỗi tộc nhân, họ sẽ không quên, không thể quên.

Tô Minh xoay người, tất cả về bộ lạc cũng khắc ghi trong trí nhớ hắn. Nó có tuổi thơ của hắn, có niềm vui của hắn, có hắn trưởng thành. Chỗ đó mỗi một góc hắn đều quen thuộc, mỗi một tấc đất hắn đều khó quên, tất cả…tồn tại trong đầu hắn, cả đời này.

Không tới lúc cùng đường, không ai muốn rời khỏi quê hương. Không ai muốn từ bỏ ngôi nhà quen thuộc. Không ai muốn đi Phong Quyến xa lạ, từ đấy trở thành phụ thuộc.

Nhưng đây là cách duy nhất, có thể khiến Ô Sơn bộ lạc không diệt tộc, có thể tiếp tục sinh sản. Con đường này rất xa, thật xa, quá trình sẽ gập ghềnh không bằng phẳng, nhưng nhất định…phải đi.

Nguy hiểm không kết thúc, ngược lại nó chỉ mới vừa bắt đầu. Hôm trước có bộ lạc làm bình phong, Ô Sơn bộ lạc còn có thể ngăn cản từng đợt thế công của Hắc Sơn bộ lạc. Nhưng hôm nay trong lúc di chuyển, hàng người bị kéo dài, bên trong đa số là tộc nhân bình thường. Họ ở trước mặt Man Sĩ chẳng có chút sức phản kháng.

Chuyến di dời này đã biết trước sẽ không bình an.

Một khi Ô Sơn bộ lạc suy tàn, chờ đợi họ là tất cả Man Sĩ chết trận, đàn ông bị giết, gồm cả Lạp Tô con nít, cứ là giới tính nam đều chết chắc. Duy nhất còn tồn tại là phụ nữ Ô Sơn bộ lạc. Họ sẽ bị bỏ vào Hắc Sơn bộ lạc, trở thành vật phẩm buôn bán, tác dụng duy nhất là vì tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc sinh sản, vì Hắc Sơn bộ lạc lớn mạnh mà khuất nhục hiến dâng sự sống.

Mấy trăm người di chuyển, tốc độ không thể nhanh, đặc biệt là ngoài đàn ông ra còn có nhiều Lạp Tô và phụ nữ. Trong mùa đông lạnh lẽo, tiếng khóc dần ít đi, tĩnh lặng thay thế mọi thứ.

Họ không biết tương lai ở đâu, có lẽ là Phong Quyến, có lẽ là duy nhất…chỉ là không ai biết, mình có thể sống sót đi tới Phong Quyến bộ lạc được không.

Trong quá trình sẽ chết đi bao nhiêu người, sẽ có bao nhiêu người không thể nhìn thấy thân nhân nữa, họ không biết.

Trong đám người có không ít tộc nhân trẻ tuổi. Họ không có Man thể, trước kia trong bộ lạc cũng rất ít làm ra cống hiến, đa số là vui vẻ chơi đùa. Chẳng qua bởi vì nhà họ từng có Man Sĩ chết trận, nên hành động như vậy chỉ cần không quá đáng, sẽ không ai để ý.

Giờ đây hơn mười thanh niên mang theo hoảng sợ, ở trong đám người nhìn ngó lung tung, hận không thể lập tức đi tới Phong Quyến.

Bên cạnh hàng người, Man Sĩ Ô Sơn bộ lạc mệt mỏi, kiên cường, lặng lẽ bảo vệ, đôi khi tiến lên giúp đỡ một ít người già yếu bệnh tật. Đằng trước nhất hàng người là tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc. Biểu tình ông kiên quyết, cảnh giác tiến lên, sau lưng dẫn theo vài Man Sĩ, đều cảnh giác. Hai bên, phía sau đều thế. A Công đi ở cuối cùng, trong tay cầm cốt trượng trắng, nghiêm túc bước đi, luôn quan sát xung quanh. Bắc Lăng nắm tay Trần Hân đi phía bên phải đội, lặng lẽ tiến bước, mặt y tái nhợt, vết máu ở ngực chảy nhiều hơn chút, nhưng y không thèm quan tâm.

Lôi Thần, Ô Lạp, các Man Sĩ khác đều đi theo xung quanh, cảnh giác từng giây.

Hai bên là Tiễn Thủ và Sơn Ngân, trách nhiệm nặng nề, họ lặng lẽ đi theo. Tay phải Tiễn Thủ luôn nắm cây cung, nếu có gió thổi cỏ lay sẽ trước tiên giương cung bắn tên! Sau lưng gã, trong đám người có một ông lão, đôi mắt bình tĩnh liếc hướng Tiễn Thủ.

Ông lão này Tô Minh quen biết, chính là Nam Tùng trong phòng thảo dược!

Vẻ mặt Sơn Ngân trước sau như một lạnh lẽo, không ai biết gã nghĩ cái gì, đôi khi hai mắt híp xẹt qua tia phức tạp cũng không ai chú ý.

Tô Minh đi theo đám người di chuyển, nghe họ khóc lóc, tiếng khóc dần biến thành im lìm. Lòng hắn rất đau. Hắn nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, nhìn bọn họ sợ hãi, Tô Minh siết chặt nắm tay.

“Bảo vệ bộ lạc, chiến đấu vì bộ lạc!” Tô Minh thì thào, vị trí của hắn là ở phía bên phải hàng người. Trước mặt hắn không xa chính là Sơn Ngân.

Vị trí này không phải hắn lựa chọn, là khi di chuyển thì A Công chỉ định. Trong ngực Tô Minh ôm cô bé khoảng năm, sáu tuổi. Cô bé tên là Đồng Đồng. Bây giờ bé đã ngủ nhưng lông mi còn đọng nước mắt.

A ba cô bé đã chết trận, mẹ cũng mới chết đêm hôm qua, chỉ còn lại có mình bé.

“Mẹ…a ba…Bì Bì…” Cô bé lúc ngủ say thân thể run rẩy như gặp ác mộng, chảy nước mắt, nắm chặt áo Tô Minh.

Tô Minh biết, Bì Bì là con thú nhỏ cô bé nuôi, rất đáng yêu, bình thường hay được bé ôm trong lòng.

“Đồng Đồng ngoan…” Tô Minh nhẹ vỗ lưng cô bé, ánh mắt bi thương. Hắn cảm thấy giờ đây mình như đã trưởng thành.

---o0o---

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
03 Tháng tư, 2023 20:24
Có nhiều đoạn Sai chính tả quá..khá khó chịu
loccr123
07 Tháng chín, 2022 12:44
ccc
Hoàng Minh
14 Tháng mười hai, 2021 11:55
con phò bạch tố ngu nhỉ :))
Hieu Le
20 Tháng mười một, 2021 15:21
đọc tới chương 5 cười ỉa-_- cặp mắt thôi nhìn ra nhiều thứ v
qiye1997
17 Tháng tám, 2021 15:41
Tiền thần = tham lang
lequangtam10a2
25 Tháng năm, 2021 20:28
Truyện này với Chấp ma như nào nhỉ
vuongdaitru
30 Tháng tư, 2021 23:36
đạo nhai, đạo nhai, chả hiểu sao đọc 1 hồi trại âm thành đạo nhái luôn
vuongdaitru
30 Tháng tư, 2021 23:35
sau khi Tô Minh học được cách đan búp bê cỏ, tiến vào trong 1 tà phái thì gặp
Hoàng Thái
01 Tháng tư, 2021 00:41
Tóm lại là nó toi luôn à
dquy15
08 Tháng hai, 2021 16:44
Chap 1265 - Tiền Thần là ai vậy mn?
Thịnh
08 Tháng mười hai, 2020 10:28
go 8it h người h ưu n bự 7 by mà ưu u k lộ
batanhbinhdan
30 Tháng tám, 2020 19:07
má câu chương ***, có nụ hôm ma nó nói 2trương
Phương Thảo
06 Tháng bảy, 2020 16:56
đọc hơn 500t rồi mà nu9 phế vật tu luyện suốt ngày mà kẻ địch quá mạnh luôn phải chiến đấu hết mk rồi bị địch đánh cho chạy chối chết, đọc ức chế :)))) mị đi đây hố này mị không nhảy được
youjun
15 Tháng năm, 2020 01:56
kết hơi buồn nhưng sang ngã dục phong thiên ,đoạn mạnh hạo nó thấy ký ức ở ngón của la thiên thì tô minh cũng tu luyện trong thế giới của mình huyễn hóa ra,và về sau cũng mang bi thương đi vào vị ương đạo vực
youjun
15 Tháng năm, 2020 01:54
đây chỉ là kết của cầu ma thôi. sang ngã dục phong thiên tô minh vẫn sông nhé
why03you
03 Tháng năm, 2020 20:20
Chương mới nhất 11618, đi ngang qua :v
Van Anh Nguyen
30 Tháng tư, 2020 23:36
má :)))) truyện từ đợt vài năm trước đến nay vẫn ra luoonnnn. Quá khủng
Sơn Ca
20 Tháng mười một, 2019 17:29
sơ lược cầu ma https://vidian.me/chi-tiet/so-luoc-cau-ma
Sơn Ca
19 Tháng mười, 2019 21:52
thiếu thì mọi người bổ sung nào.... Trích Dẫn Kinh Điển trong Cầu Ma https://vidian.me/chi-tiet/trich-dan-kinh-dien-trong-cau-ma
Hieu Le
09 Tháng tám, 2019 12:35
hay
Triệu Tú
18 Tháng sáu, 2019 16:06
Mk chưa đọc hết..Bạn nói thắc mắc quá..Bạch linh với lôi thần cn làm s hả bạn
TienOho
29 Tháng ba, 2019 09:43
phải xưng già :v
nguyenbon52
21 Tháng ba, 2019 23:41
b
nguyenbon52
21 Tháng ba, 2019 23:40
truyện của nhĩ căn là rất có triết lý nên nhiều người đọc ko hiểu nó nói gì cảm giác như mớ hỗn độn nhưng thực tế nó là nhân sinh của một người hãy muôn loài vậy. nên đáng suy ngẫm
chenkute113
14 Tháng mười, 2018 19:14
Dù biết là đạo của Tô Minh là hi sinh bản thân giữ gìn quá khứ nhưng thấy nó hồi sinh cho mấy đứa bạn đểu thì ngứa gan vl. Ô Sơn trừ A công ra thì còn lại đáng vứt vào súc sinh đạo hết, nhất là Bạch Linh với Lôi Thần.
BÌNH LUẬN FACEBOOK