Mục lục
[Dịch] Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tinh Phàm thành, một thành trì có cái tên xinh đẹp như vậy, thường khiến người lần đầu tiên nghe nói trong đầu hiện ra vùng trời giống như khoảnh trời sao.

Nhưng sự thật là chỗ này một mảnh hoang vắng.

Cái gọi là thành trì chẳng qua là một ốc đảo trong sa mạc, khắp nơi là lều căng trên bãi cỏ xanh.

Đây là Tinh Phàm thành ban ngày, sa mạc mênh mông vô bờ, ốc đảo như điểm xuyết thêm khiến nơi đây có chút sức sống. Có thể thấy khá nhiều tu sĩ ở trong sa mạc hoặc là tĩnh tọa, hoặc là tới lui trong lều.

Chỗ này không giống như thành trì mà càng tựa cái chợt khổng lồ, hỗn độn.

Mặt trời nóng bức chiếu xuống mặt đất, khiến đất cát nóng cháy, khiến nơi đây dù mênh mông vô bờ nhưng nhìn lâu khó tránh khỏi nóng nảy bứt rứt.

Vậy nên, Tinh Phàm thành ban ngày thường bị người gọi là tâm phiền thành.

Nhưng đến ban đêm, tất cả giống ảo ảnh trái ngược, biến đổi đủ lớn đến người lần đầu tiên thấy thì tinh thần rung động.

Ban đêm trời sao rực rỡ, ánh sao chiếu rọi, đất cát bên dưới mặt đất bị chiếu nóng rực cả ngày giống như hòa tan, biến thành từng mảng đá to, ngay ngắn xếp trên mặt đất.

Càng có một tầng ảo ảnh màu nước biển bày ra dưới đất, khiến mọi người đứng đó cảm giác hai chân mát lạnh tựa như đạp mặt nước.

Khắp nơi là lều tỏa ánh sáng âm u, như hòa cùng trời sao, biến thành hình tinh thể băng, phần mũi nhọn có từng cột sáng bắn lên trời, có bao nhiêu lều là có bấy nhiêu cột sáng.

Những cột sáng như liên tiếp cùng trời, giao nhau. Từng ngân hà xuất hiện nối kết giữa mỗi cây cột, liên tiếp trời và đất, hóa thành con đường ngân hà, đem những cung điện ảo ảnh chỉ khi đêm xuống mới lộ ra trên bầu trời hòa vào nhau.

Vô số cung điện nhìn như hư ảo nhưng nó lại cực kỳ chân thật, dù đi lên, tay phải đụng chạm, thần thức cảm ứng thì chúng nó thật sự tồn tại.

Trong sa mạc dường như vô tận này, khi trời đêm buông xuống, từng tường thành sẽ xuất hiện, vòng quanh nơi đây, như biến thành cung cấm trên thế gian. Nếu là từ trên trời nhìn xuống, từng ngân hà, từng cung điện hợp thành hình ảnh rất đẹp, hình như như trời sao thiên thạch, cực kỳ xinh đẹp.

Giống như từ dưới đất nhìn lên trời, xinh đẹp giao nhau như sao rơi, Tinh Phàm thành.

Tinh Phàm thành ban đêm cực kỳ nhộn nhịp, tu sĩ tới lui rất nhiều, thậm chí phồn vinh hơn cả Hắc Thủy thành. Đặc biệt là hội đấu giá Hắc Mặc tinh sắp tới, khiến tu sĩ chỗ này càng nhiều thêm.

Tô Minh đi trong đám người, sau lưng hắn có Ngọc Nhu đeo mạng che đi theo. Trên đường đi biểu tình của cô luôn lạnh lùng, trong mắt sát khí đậm đặc. Mỗi khi tưởng tượng hình ảnh con chó vàng biến thành chính cô gả cho người ta là Ngọc Nhu luôn thanh nhã kiềm không được nổi khùng.

Nếu không có Tô Minh ở đây thì Ngọc Nhu sớm thi triển thần thức không tiếc trả giá lập tức tìm đến hai con chó.

“ Nghe nói chưa? Hắc hạc song sát lại xuất hiện! “

Đang lúc hai người đi tới thì Tô Minh cơ mặt co giật, quay đầu nhìn phía xa, nơi đó có một gian khách sạn ồn ào tiếng người. Trong đó có một cái bàn, ba tu sĩ biểu tình tức giận nói chuyện.

“Chết tiệt, ngươi nói là con chó to màu đen, còn có một cô gái tự xưng là Hạc gia gia? “

“Đúng vậy, trừ họ ra còn có ai? Cô gái tự xưng Hạc gia gia này chắc là không nam không nữ rồi, nếu không sao tự xưng là Hạc gia gia? Lúc trước cô ta mang theo con chó đen tồi tệ kia khiến vài chục gia tộc nhỏ nổi điên. “

“ Ủa, Vương huynh, ta nhớ lần kén rể đó ngươi cũng tham gia hả? “

“Đừng nhắc nữa, ta và cô ta không đội trời chung!!! “

“ Nhưng nói thật là khuôn mặt cô gái này tuyệt trần, ta từng thấy một lần, nếu không thì sao khiến tộc nhân dòng chính mấy chục gia tộc điên cuồng? Nghe nói có mấy người vì trở thành tình nhân của cô ta mà không tiếc trả giá. “

“Hừ, tin tức của ngươi lạc hậu quá, theo ta biết thì có mấy người đã trở thành tình nhân rồi, hơn nữa chuyện qua đi đều thần hồn điên đảo, nếu không thì sao hắc hạc song sát có thể cuỗm đi nhiều tinh thạch như vậy? “

“Ta cũng thấy cô ta, thật là người đẹp tuyệt trần. Giai nhân như vậy cần gì làm chuyện đó, tùy tiện tìm một gia tộc trung hình là sẽ được thu nhận ngay, thậm chí đỉnh gia tộc cũng sẽ bị sắc đẹp cơ đó mê hoặc, nếu là tu hành mị thuật thì chắc chắn cực kỳ mạnh mẽ. “

Tô Minh nghe, biểu tình quái dị, khóe mắt liếc Ngọc Nhu. Ngọc Nhu tức đến người run rẩy, trong mắt sát khí đậm đặc đến tột cùng, thậm chí xung quanh không khí lạnh băng.

Ngọc Nhu sải bước tới trước, hóa thành lũ khói lao vào trong khách sạn. Tô Minh cười khổ, không ngăn cản.

Tô Minh nhìn Ngọc Nhu bước vào khách sạn, khi cô bước vào thì khách sạn lặng ngắt như tờ, khiến bóng dáng của cô hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Khi đám người thấy Ngọc Nhu mặt che mạng thì ngẩn ra, sau đó có một số biến sắc mặt, vài người đứng bật dậy, một ít do dự, nhìn cô chằm chằm.

Đặc biệt là ba người mới nãy thảo luận nhìn Ngọc Nhu đăm đăm, biểu tình vặn vẹo, mối hận ngập trời bốc lên, chẳng qua đè nén, do dự.

Ngọc Nhu nhìn biểu tình người xung quanh, lòng lạnh. Vốn trong lòng cô ôm chút may mắn giờ thì tan mất phân nửa, nhưng cô không cam lòng, ở trước mặt mọi người kéo xuống khăn che mặ, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ.

Khi mạng che bị kéo xuống, mọi người thấy rõ khuôn mặt Ngọc Nhu thì từng tiếng gầm như bão tố nổ tung trong khách sạn.

“Hắc hạc song sát!!! “

“Là hắc hạc song sát! Chết tiệt, ngươi dám xuất hiện ở đây? Trả tinh thạch của ta đây!!! “

“Tinh thạch của ta, ta chuẩn bị mua pháp bảo, ngươi ngươi ngươi...đời này ta cùng ngươi không chết không ngừng!!! “

Từng tiếng rống điên cuồng vang vọng, có nhiều tu sĩ đã vọt ra. Sát khí trong mắt Ngọc Nhu đậm đến cực độ, cô không nghi ngờ gì nữa, con chó vàng chết tiệt đã biến thành bộ dạng của cô.

Ngay cả hầu bàn của khách sạn mắt cũng đỏ rực, không biết từ đâu rút ra cây búa lao hướng Ngọc Nhu, gầm rống.

“Chết tiệt, chính là ngươi, chính là ngươi lừa đi tinh thạch của ta! “

Mắt thấy những này tu sĩ đã vọt tới, Ngọc Nhu giơ tay ngọc vung lên, lập tức tất cả tu sĩ trong khách sạn người run lên, đảo ngược, tiếng bùm bùm vang vọng. Các tu sĩ hộc máu thụt lùi, đây đã là Ngọc Nhu kiềm nén sát khí, cô hừ lạnh xoay người đi ra khỏi khách sạn, biến mất.

Ngọc Nhu không thèm để ý Tô Minh, ra khỏi khách sạn lập tức khuếch tán thần thức, quét khắp Tinh Phàm thành, đi tìm hai con chó làm cô hận không thể băm vằm ra.

Tô Minh cười khổ lắc đầu nhìn Ngọc Nhu quét thần thức lát sau sát khí đùng đùng vọt ra xa, biến thành cầu vồng đi mất. Tô Minh thở dài, đi theo.

Tinh Phàm thành, trong một góc, một ông lão đạo mạo trang nghiêm vừa vuốt chòm râu vừa cười híp mắt nhìn hai người đàn ông trung niên trước mặt.

“ Khụ, hai vị đạo hữu, sách hình này chỉ có thể cho xem ba trang đầu, nếu muốn lấy hết thì cần đưa năm trăm tinh thạch.” Ông lão thong dong từ từ nói.

Dưới chân lão một con chó đen nằm sấp, hung tợn trừng hai người đàn ông trung niên, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ như muốn lao tới cắn xé hai người. Mỗi lần nó hung dữ quá là ông lão sẽ đá một cước, con chó liền giảm đi sự hung dữ.

Một lát sau, hai người đàn ông trung niên mang theo sách hình rời đi, ông lão lại đếm tinh thạch, mặt lộ vẻ đắc ý, cúi đầu nói với con chó đen.

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, nên ác thì ác, không nên hung ác thì phải dịu dàng, ngươi ngươi ngươi...thôi, lần này trừ ba phần lợi nhuận của ngươi. “

“ Ngươi dám!?” Con chó đen lập tức đứng thẳng, hung tợn trừng ông lão.

Ông lão vội cười làm lành, tiến lên ôm con chó đen.

“Ha ha, gia gia...ái, đừng cắn ta, là anh em được chưa? Hai anh em…gia ta có gì thì nói đàng hoàng, không trừ tiền thì thôi.” Ông lão choàng vai bá cổ với con chó, toát ra vẻ xấu xa.

“Ta nói với ngươi, nếu gia không lộ ra thân phận hắc hạc song sát thì sẽ cứ kiếml ời như vậy hoài, thân phận này tốt biết mấy, càng lúc nổi thì sau này chúng ta ra khỏi núi sẽ càng oanh động.” Ông lão thấp giọng cười gian, cùng con chó đen đi ra xa.

Nhưng mới đi mấy bước thì ông lão đánh rùng mình, vội liếc con chó đen, thấy nó biểu tình như thường, đầu óc lão chuyển động nhanh.

‘Tu vi của nó đã bị tổn hại nghiêm trọng, bây giờ không phát hiện chính xác nữa.'

“ Khụ khụ, Minh Long đại ca?” Ông lão cúi người, bộ dạng mặc con chó đen sai đâu đánh đó.

Tình hình này khiến chó đen ngẩn ra.

“Thật ra tiểu đệ luôn có điều thắc mắc, Minh Long đại ca nể tình ba năm nay tiểu đệ cần cù vất vả, ngươi hãy nói cho ta biết đi.” Ông lão cúi người, vẻ mặt nịnh nọt, thấp giọng cầu xin.

Không đợi con chó đen nói gì, lão vội nói tiếp.

“Cái kia...tại sao năm đó ngươi quyết bắt ta phải biến thành Ngọc Nhu tỷ tỷ xinh đẹp, dịu dàng, lương thiện, không gì sánh bằng, sâu trong lòng ta vô cùng kính ngưỡng cô ấy, thậm chí cảm thấy cô ấy còn đáng yêu, tỏa sáng rực rỡ hơn cái tên Tô Minh? Ngươi nên biết ba năm qua sâu trong đáy lòng ta luôn áy náy, thậm chí đau nhói tim, ta...ta không muốn biến thành cô ấy, nhưng tại sao ngươi...ngươi ép buộc ta làm như vậy?” Ông lão nói, ngồi xổm xuống ôm đầu khóc rống.

Con chó đen cứng ngắc như đá.

Chính lúc này, bỗng cái chỗ héo lánh bị lạnh lẽo bao trùm, trong lạnh lẽo có thanh âm tựa bão tố sắp bùng phát vang lên.

“Hắc hạc song sát!!! “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
03 Tháng tư, 2023 20:24
Có nhiều đoạn Sai chính tả quá..khá khó chịu
loccr123
07 Tháng chín, 2022 12:44
ccc
Hoàng Minh
14 Tháng mười hai, 2021 11:55
con phò bạch tố ngu nhỉ :))
Hieu Le
20 Tháng mười một, 2021 15:21
đọc tới chương 5 cười ỉa-_- cặp mắt thôi nhìn ra nhiều thứ v
qiye1997
17 Tháng tám, 2021 15:41
Tiền thần = tham lang
lequangtam10a2
25 Tháng năm, 2021 20:28
Truyện này với Chấp ma như nào nhỉ
vuongdaitru
30 Tháng tư, 2021 23:36
đạo nhai, đạo nhai, chả hiểu sao đọc 1 hồi trại âm thành đạo nhái luôn
vuongdaitru
30 Tháng tư, 2021 23:35
sau khi Tô Minh học được cách đan búp bê cỏ, tiến vào trong 1 tà phái thì gặp
Hoàng Thái
01 Tháng tư, 2021 00:41
Tóm lại là nó toi luôn à
dquy15
08 Tháng hai, 2021 16:44
Chap 1265 - Tiền Thần là ai vậy mn?
Thịnh
08 Tháng mười hai, 2020 10:28
go 8it h người h ưu n bự 7 by mà ưu u k lộ
batanhbinhdan
30 Tháng tám, 2020 19:07
má câu chương ***, có nụ hôm ma nó nói 2trương
Phương Thảo
06 Tháng bảy, 2020 16:56
đọc hơn 500t rồi mà nu9 phế vật tu luyện suốt ngày mà kẻ địch quá mạnh luôn phải chiến đấu hết mk rồi bị địch đánh cho chạy chối chết, đọc ức chế :)))) mị đi đây hố này mị không nhảy được
youjun
15 Tháng năm, 2020 01:56
kết hơi buồn nhưng sang ngã dục phong thiên ,đoạn mạnh hạo nó thấy ký ức ở ngón của la thiên thì tô minh cũng tu luyện trong thế giới của mình huyễn hóa ra,và về sau cũng mang bi thương đi vào vị ương đạo vực
youjun
15 Tháng năm, 2020 01:54
đây chỉ là kết của cầu ma thôi. sang ngã dục phong thiên tô minh vẫn sông nhé
why03you
03 Tháng năm, 2020 20:20
Chương mới nhất 11618, đi ngang qua :v
Van Anh Nguyen
30 Tháng tư, 2020 23:36
má :)))) truyện từ đợt vài năm trước đến nay vẫn ra luoonnnn. Quá khủng
Sơn Ca
20 Tháng mười một, 2019 17:29
sơ lược cầu ma https://vidian.me/chi-tiet/so-luoc-cau-ma
Sơn Ca
19 Tháng mười, 2019 21:52
thiếu thì mọi người bổ sung nào.... Trích Dẫn Kinh Điển trong Cầu Ma https://vidian.me/chi-tiet/trich-dan-kinh-dien-trong-cau-ma
Hieu Le
09 Tháng tám, 2019 12:35
hay
Triệu Tú
18 Tháng sáu, 2019 16:06
Mk chưa đọc hết..Bạn nói thắc mắc quá..Bạch linh với lôi thần cn làm s hả bạn
TienOho
29 Tháng ba, 2019 09:43
phải xưng già :v
nguyenbon52
21 Tháng ba, 2019 23:41
b
nguyenbon52
21 Tháng ba, 2019 23:40
truyện của nhĩ căn là rất có triết lý nên nhiều người đọc ko hiểu nó nói gì cảm giác như mớ hỗn độn nhưng thực tế nó là nhân sinh của một người hãy muôn loài vậy. nên đáng suy ngẫm
chenkute113
14 Tháng mười, 2018 19:14
Dù biết là đạo của Tô Minh là hi sinh bản thân giữ gìn quá khứ nhưng thấy nó hồi sinh cho mấy đứa bạn đểu thì ngứa gan vl. Ô Sơn trừ A công ra thì còn lại đáng vứt vào súc sinh đạo hết, nhất là Bạch Linh với Lôi Thần.
BÌNH LUẬN FACEBOOK