Mục lục
[Dịch] Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng rống như sấm sét phát ra thì nắm tay của Thân Đông cách Tô Minh mấy mét chậm lại, thân hình rung động như sắp tán đi.

Giây phút này Tô Minh lộ ra tám phần lực lượng trong người!

Tám phần lực lượng này là đỉnh của năm đó, giờ thi triển mặc dù nắm đấm chậm lại, như sắp tan biến nhưng vẫn tiến tới, mắt thấy sắp tới gần Tô Minh. Từ nắm đấm truyền ra lực lượng hủy diệt như là chỉ cần rơi vào người Tô Minh sẽ khiến hắn hình thần đều diệt!

Thân Đông ẩn trong thân hình khổng lồ mặt nổi gân xanh, tu vi toàn bộ bùng phát biến thành sức mạnh cao nhất của người khổng lồ, đó là lực lượng có thể đối kháng Man kiếp, khiến nắm đấm chợt tăng tốc độ. Ầm ầm như đè ép đỉnh năm đó của Tô Minh, chợt tới gần.

Nhưng tám phần tu vi chỉ là đỉnh năm đó của Tô Minh, mặc dù bây giờ hắn không hồi phục mười phần nhưng cũng gần chín phần, thêm một phần lực lượng lần đầu tiên bị hắn thi triển ra.

Lực lượng dễ bạo tạc toát ra trong người Tô Minh, dung nhập vào Man Thần rống, khiến sóng âm trong chớp mắt lấn át thanh âm cõi trời đất, dường như thay thế thiên địa vận chuyển, tại khoảnh khắc này hoàn toàn bùng phát. Giây phút tiếng rống quanh quẩn, nắm đấm to lớn trước mặt Tô Minh bỗng tan vỡ từng tấc, bắn ngược lại, bao gồm thân hình khổng lồ hoàn toàn vỡ ra. Theo thân hình tan vỡ, Thân Đông ở bên trong hộc búng máu bắn ngược liên tục lùi mười bước, mỗi bước đạp xuống đều khiến hư vô chấn động, mỗi bước đạp xuống chính là một mét!

Sau mười bước, gã lùi ra mười mét!

Mặt Tô Minh tái nhợt, tiếng rống chấm dứt, người khổng lồ do sương khói của Thân Đông biến thành tan vỡ thì hắn cũng hộc máu, người lùi lại cũng là mười bước mới ổn định thân thể. Hắn hít thở dồn dập, ngẩng đầu nhìn Thân Đông khóe miệng cũng trào máu.

Hai người nhìn nhau, hiển nhiên trận chiến đầu còn giữ thực lực, nên Thân Đông hơi kém chút. Nhưng lần thứ hai, Thân Đông bùng phát tất cả tu vi, loại cường đại này dù là Tô Minh thi triển lực lượng đỉnh trước khi bị thương cũng không thể đối kháng. Nếu không phải hắn còn ẩn giấu lực lượng thì cuộc chiến này hắn đã thua.

Khi hắn lộ ra chín phần lực lượng đang trong hồi phục thì dưới tiếng nổ ngập trời, hai người đều hộc máu, cùng lùi mười bước, rõ ràng là lực lượng tương đương!!!

Chỉ có chiến đấu lực lượng tương đương mới khiến người vui sướng đầm đìa. Hai người cách hơn hai mươi mét nhìn nhau, không ai nói lời nào, chỉ có ánh mắt giao nhau.

Một lúc sau, khóe miệng Thân Đông dần lộ nụ cười. Trên mặt Tô Minh cũng có nụ cười, cười ngày càng rạng rỡ, cuối cùng biến thành tiếng cười to.

Thân Đông cười, Tô Minh cũng cười, trên chiến trường trống trải, hai người mới nãy còn chém giết giờ thì cất tiếng cười to thế mà chẳng có chút gì không phối hợp, ngược lại hoàn mỹ hòa hợp. Đó là một loại ngầm hiểu lẫn nhau, một loại tôn trọng đối với nhau, một loại khẳng định và công nhận đối phương.

“Một trận chiến này, sảng khoái!” Thân Đông cười, nâng tay phải vỗ túi trữ vật, từ bên trong bay ra một hồ lô. Gã bắt lấy rút nút miệng bình bay ra mùi rượu đậm đặc, ngửa đầu uống một hớp to.

“Hoàng Tước đạo hữu, ngươi có muốn hay không?” Thân Đông mang máu uống hớp rượu to, cười nhìn Tô Minh, trong ánh mắt có tôn trọng. Sự tôn trọng này là từ khi gã đi tới thế giới Man tộc thì không xuất hiện nữa, dù là đối mặt tà tông Cấp Ảm thì chỉ có kinh sợ, không cùng ý nghĩa với tôn trọng.

“Ta là Man tộc.” Tô Minh vẫn cười nhưng bên trong dần xen lẫn sự phức tạp.

Hắn phức tạp là mặc dù không giao tiếp nhiều với người này nhưng trong trận chiến ngôn ngữ, hành động của đối phương đều được Tô Minh tôn trọng. Cảm giác hiểu lẫn nhau đó chẳng những sinh ra trong lòng đối phương, hắn cũng có. Nhưng mà, chủng tộc khác nhau đã định kết cuộc của hai người.

"Vậy thì sao chứ? Ngươi là người Man tộc thứ hai ta gặp đạt được ta tôn trọng và kính nể. Hoàng Tước đạo hữu có can đảm cẩn thận, làm việc dứt khoát, ngươi rõ ràng có nhiều pháp bảo thêm nữa lực lượng Táng Tà thương vậy mà bỏ không dùng. Mới nãy lực lượng một rống làm ta thụt lùi, ngươi có cơ hội khiến ta bị thương thêm nhưng từ bỏ không dùng. Mặc dù ngươi và ta không cùng chung tộc nhưng ta chỉ biết rằng, trận chiến này thật sảng khoái! Hoàng Tước đạo hữu, rượu này chỉ tặng cho người Thân ta công nhận, lại hỏi lần nữa, ngươi, có muốn không?” Thân Đông nhìn Tô Minh, tiếng cười vang vọng, cảm giác quang minh chính đại từ trên người gã xua tan tất cả âm u, lộ rõ ra.

Mặc dù đến từ tà tông nhưng bên trong cũng có đàn ông chân chính!

Tô Minh nhìn Thân Đông, tay phải nâng lên cách không chộp hồ lô. Lập tức hồ lô bay khỏi tay Thân Đông lao hướng Tô Minh, bị hắn bắt lấy. Hắn nhìn Thân Đông đặt nó bên miệng, uống hớp lớn.

“Trận chiến này đúng là sảng khoái! Rượu này càng sảng khoái!” Rượu trong miệng Tô Minh biến thành nóng bỏng như kéo theo đường chỉ lửa tản ra trong người hắn, khiến tu vi vì thế mà hơi hồi phục.

Dù chỉ là một chút nhưng có thể thấy rượu này quý giá!

“Nếu đã thích rượu thì cái bình trong tay ngươi Thân ta tặng cho đấy!” Thân Đông cười, biểu tình có vẻ vui sướng, điều này rất hiếm thấy trên khuôn mặt âm u của gã. Tuy nhiên biểu lộ chân thành, lấy kinh nghiệm của Tô Minh thấy ra nó không phải giả dối.

“Thân ta giáng xuống Man tộc là vì cơ hội đột phá vấn đỉnh bước vào bước thứ hai. Hoàng Tước đạo hữu, ta thấy tu vi Man tộc của ngươi rất đặc biệt, chắc là cũng tới lúc mấu chốt. Nếu ngươi và ta đều có thể đột phá thì phải chiến nữa!” Thân Đông nhìn Tô Minh, từ trong túi trữ vật lấy ra một hồ lô, uống hớp lớn.

“Ngươi và ta còn chiêu thứ ba, có chiến hay không?” Đặt bình rượu xuống, Thân Đông cười to.

“Tất nhiên là chiến!” Tô Minh cũng cười lớn tiếng.

Ánh mắt hai người giao nhau, từ mắt đối phương không thấy đối địch mà là ánh sáng không chịu thua lấp lánh.

“Ta sắp thi triển là lúc ở tiên tộc ngẫu nhiên có được một thuật thần thông. Thuật này là thượng cổ tiên tộc để lại, ta tu nhiều năm mà không thể hoàn toàn nắm giữ, thuật này có tên là...Thất Minh Âm Tử Ấn! Lấy tu vi hiện giờ của ta có thể thi triển lực một ấn. Hoàng Tước đạo hữu, hãy nhìn kỹ!” Thân Đông nói xong bỗng cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu.

Máu nổ tung tứ tán, biến thành bảy ảo ảnh mơ hồ. Bảy ảo ảnh xuất hiện thì tử khí mênh mông vô cùng đậm đặc bỗng từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn đến, bị bảy ảo ảnh hoàn toàn hấp thu. Bảy ảo ảnh lộ ra hình dạng rất rõ ràng.

Đó là bảy người đội đế quan mặc thanh minh bào, nhìn không rõ mặt mũi như có uy nhiếp khiến Tô Minh tinh thần rung động toát ra từ bảy ảo ảnh. Ngay sau đó, bảy ảo ảnh thanh minh bào đều nâng lên tay phải vung một cái, trời đất biến sắc, tám hướng thay đổi. Đổi thay lớn nhất là không thấy khung trời nữa, bị khói xanh bao phủ. Cùng lúc đó, bảy ảo ảnh thanh minh cũng biến mất. Nhưng khoảnh khắc chúng biến mất thì cảm giác vô cùng nguy hiểm phát ra từ dưới chân Tô Minh.

Tô Minh mạnh cúi đầu, con ngươi co rút, hắn trông thấy mặt đất bị khói xanh thay thế giờ biến thành ấn ký vô cùng to lớn. Ấn ký màu xanh toát ra từng đợt uy nhiếp khiến Tô Minh tinh thần rung động, như tùy thời vận chuyển bùng phát, đó là lực lượng hủy diệt thiên địa Thất Minh Âm Tử Ấn. Nhưng ấn ký to lớn đó không phải lấy Tô Minh làm trung tâm, chỗ hắn ở là mép của ấn ký. Giờ phút này khi hắn nhìn nó thì tiếng quát khẽ của Thân Đông vang vọng.

Phút chốc ấn ký khói xanh toát ra ánh sáng xanh chói lòa, ánh sáng che đi mọi thứ xung quanh. Không có tiếng nổ điếc tai, không có dao động kinh thiên, khi ánh sáng tán đi thì Tô Minh vẫn đứng dưới đất, mặt Thân Đông tái nhợt ở phía xa.

Khói xanh biến mất, Thất Minh Âm Tử Ấn cũng không thấy đâu.

Nhưng mặt đất cách nơi này mấy trăm mét là hư vô, phạm vi trống rỗng cỡ trăm dặm, từ xa nhìn như có một hố sâu to lớn. Bởi vì mặt đất biến mất nên ngay cả bầu trời cũng thành mơ hồ, thậm chí đỉnh trời còn có một cái hố to lớn đang từ từ khép lại.

Tô Minh im lặng.

Thân Đông hít thở dồn dập, qua một lúc nhìn Tô Minh, nụ cười nở trên môi.

“Hoàng Tước đạo hữu, mặc dù thuật này chỉ có một ấn nhưng uy lực như thế nào hả?"

Tô Minh nhắm mắt, vài giây sau mở ra, chắp tay cúi đầu hướng Thân Đông. Hắn không đáp câu hỏi của Thân Đông mà nâng lên tay phải, mu tay đưa hướng trời, lòng bàn tay chĩa xuống đất.

“Nếu bàn tay ta là năm tháng, nếu một mặt đại biểu quá khứ, một mặt đại biểu tương lai...” Tô Minh khẽ thì thào.

Mái tóc bị gia đình Tên Hề Nhi nhuộm đen lần đầu tiên phai màu, lộ ra tím và trắng giao hòa, lộ ra mái tóc khiến người thấy kinh khủng!

Cùng lúc đó, xung quanh đều vì câu nói kia, bàn tay vung khiến thời gian rút lui, hình ảnh kinh người.

Thân Đông trợn to mắt lộ vẻ không thể tin hoảng sợ và chấn động, gã ngơ ngác nhìn bầu trời và mặt đất xung quanh. Thời gian nhanh chóng đảo ngược, nhìn phía xa hố sâu mặt đất biến mất, lỗ hổng trời không còn, thấy đất nhanh chóng trở lại như cũ, bầu trời xuất hiện ấn ký thanh minh. Tất cả điều này khiến Thân Đông hít ngụm khí.

‘Đây là thần thông gì!!!’ Thân Đông lòng run lên, chợt vui mừng mới nãy mình không có ý niệm giết chết đối phương dưới thanh minh ấn này, nếu không thì...

Tô Minh nhìn thanh minh ấn tồn tại trong thiên địa hồi phục lại, mắt toát tia sáng kỳ lạ, cẩn thận nhìn.

Tâm là bàn vẽ, hồn là bút, đang phỏng theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
09 Tháng chín, 2018 16:34
Hạc bà nội nó
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 21:22
nếu bạn đọc truyện tu chân, tiên hiệp nhiều sẽ thấy truyện này rất hay
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
shuikoden2014
17 Tháng bảy, 2018 15:45
theo mình thấytruyện này hay nhất mình từng đọc . hơn pntt tn nhiều
Diêm Vương_91
11 Tháng bảy, 2018 17:20
coi chừng tẩu hỏa nhập ma
minhngocbinhnghi
11 Tháng bảy, 2018 12:09
why....why...
Lôi Phi Thần
03 Tháng bảy, 2018 16:02
Đọc 200c chả hiểu cái gì . Rắc rồi tùm la tùm thôi . Mn bảo hay , thôi cố gắng đọc tiếp vậy
Lê Minh Dương
18 Tháng sáu, 2018 22:06
truyện rất hay và sâu sắc
phoenix987
10 Tháng sáu, 2018 01:37
đừng quan tâm ta
Đàm Vấn Thiên
06 Tháng sáu, 2018 17:33
hix, đọc dịch mà xưng anh với tôi, cô thấy ngượng ngượng sao ấy
Đường Thất Thất
04 Tháng ba, 2018 02:17
Truyện hay nhé
Nguyễn Cường
15 Tháng một, 2018 17:33
mình nghĩ dịch giả nên chau chuốt ngôn từ hơn, một số từ giữ nguyên Hán Việt sẽ hay hơn là dịch hết sang tiếng Việt.
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:41
mà cũng khó hình dung xem các chân tinh bao bọc nhau như thế nào
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:40
đọc được 800 chương mà nhiều tu tinh quá không thể nhớ hết được
Vô Danh
25 Tháng mười hai, 2017 10:16
Má đọc thì cũng hấp dẫn đấy mà câu chữ quá. Tính cách mian cố chấp quá. Đọc mà tức anh ách
BÌNH LUẬN FACEBOOK